19

Rix cầm bữa trưa của mình đi dọc lối đi chính giữa cantin. Chưa bao giờ cô ngồi ăn ở canteen trường.
Sáng nay, cô mới biết là Lima đã trở thành giảng viên thực tập tại trường của cô. Hơn cả thế, anh ta là bạn trai của Ellin. Liên quan gì ư? Đó là lý do cô quyết định ăn ở canteen. Thế nào cơ? Thế nào là thế nào, cô cũng chẳng rõ cô định làm gì nữa, nhưng cô nghĩ Ellin không giống với tất cả những kẻ ghê tởm này, hoặc nếu có thì có lẽ cô ta là phần ít đen tối nhất của cuộc đời.
Cô đi đến trước mắt Ellin và Lima, đứng trịnh trọng. Lima gần như mắc nghẹn khi nhìn thấy cô. Ellin bình thản nhìn cô như mọi lúc khác. Rix nhớ lúc Ellin đến nói chuyện với cô ở tủ cá nhân với một vẻ trịnh trọng của các tiểu thư rằng liệu cô có muốn làm bạn với Ellin không, Rix nghĩ Ellin đã giả vờ lúc ấy. Có thể Ellin đã muốn làm bạn với cô thật. Dù Ellin đúng là một đứa con gái chả ra gì, nhà giàu thái quá, quá ưa thích sự nổi tiếng hay vẻ hào nhoàng, chọn bạn trai ngu ngốc thì cô vẫn muốn xem trong những điều đó, điều nào là thật.
Mọi người quanh đó nín lặng.
“Tôi muốn thông báo rằng bạn trai của cậu đã từng có ý định cưỡng hiếp tôi tại nhà riêng”
Lima nhổ hết những gì anh ta đang ngậm trong miệng ra bàn, mặt đỏ gay. Rix liếc nhìn anh ta, đáp lại cô, chỉ có ánh mắt hằn học.
“Ellin à, cô ta ghen tỵ với chúng ta đấy mà, em đừng tin nha, nó đã từng ve vãn anh mà thất bại đó” anh quay sang vuốt ve bạn gái đẹp như nữ thần của mình.
Ellin ngửa cổ cười một tràng dài sảng khoái, rồi cô dừng lại, nhìn vào ánh mắt Rix.
Xung quanh mọi người cất tiếng xì xào.
Lima đứng bật dậy, chỉ vào Rix “Nói đi, có phải cô đã từng ve vãn tôi không?”. Rix yên lặng, nhìn anh ta, ký ức kinh tởm mà anh ta đem lại chỉ khiến cô lơm giọng. Cô quay đi, nhìn Ellin “Hãy cảnh giác, nếu hắn lên cơn động đực, hắn có thể sẽ vét hết tủ lạnh nhà cô trước khi hành động”
Lima nhào đến bên Ellin, nói thì thầm gì đó. Ellin chỉ cười đáp lại, rồi cô với tay lấy sa lát Nga của mình, nói khẽ “Anh thích ăn lắm đúng không? Thế thì ăn đi nhé!
Rix ngồi xuống bàn ăn khi Ellin úp cả đĩa salat đó vào gương mặt điển trai của Lima. Ellin đứng dậy bỏ đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Lima đuổi theo “ELLIN!!! NGHE ANH GIẢI THÍCH!!!”
Ellin lại gọi lớn “THẤY GIÁM THỊ!!!! THẦY GIÁM THỊ!!!”
Những tiếng xì xào không dứt. Rix ước rằng cô có thể cùng ăn với anh như một tháng trước đây.
÷÷÷
Không thấy Oryl ngồi trên bệ cửa, Rix tức giận gào lên “ANH MUỐN TRỐN ĐẾN KHI NÀO NỮA???”
Chỉ có gió đông đáp trả cô.

÷÷÷
Mẹ cô bước vào phòng cô một ngày cuối mùa đông. Bà đã không trang điểm, gương mặt của bà trông nhợt nhạt hẳn đi và bóng loáng vì nước.
Cô nhìn bà, và chờ đợi.
“Có một điều con đã không biết, Rix, hoặc không hiểu. Ta đã yêu Att và sẽ yêu, chỉ là… tình yêu của ta quá khốn khổ…”
Rồi bà rời khỏi phòng cô trước khi Rix kịp thốt ra lời nào.
÷÷÷
Rix lại bước vào phòng hiệu trưởng. Bà nhìn cô với vẻ mặt ái ngại nhất mà cô từng thấy. Cô ngồi đợi trên chiếc ghế đen nhìn bà cố viết thêm cái gì đó nhưng rồi bà không thể viết tiếp nổi mà dừng lại, đan hai tay vào nhau rồi nhìn Rix một cách nghiêm túc quá mức cần thiết.
“Dạo gần đây em có vẻ rất không ổn” giọng bà nghiêm cẩn, lạnh lùng.
“Khá ổn, em nghĩ thế. Chỉ cần chút nữa thôi là em ổn” cô nói.
“Cần gì?” bà sốt ruột, hỏi nhưng thực sự chẳng mấy quan tâm.
“Sự ủng hộ” Rix cười.
Bà ngước lên, những ngón tay chạy tìm những tờ giấy nào đó mà chỉ có bà biết. Hành động này Rix đã luôn nghĩ nó tạo nên cho bà một vẻ kính cẩn cần có, nhưng giờ đây, nó chỉ cho cô thấy rằng bà đang bối rối về một điều gì.
“Cãi nhau và gây lộn xộn, đó là những cái nên được ủng hộ ư?” bà thấp giọng xuống, như thể đang sợ ai đó nghe thấy.
“Vậy thì sự chịu đựng và tự hủy hoại là cái mà cô ủng hộ sao? Theo như những gì cô đã dạy bảo chúng em?” Rix đáp trả nhẹ, trong thứ giọng của cô không có chút tỳ vết gì của áp lực và cay cú. Cô chỉ thất hơi mệt.
“Tôi muốn trật tự, Rix, chúng tôi tôn trọng trật tự” bà nhấn mạnh.
“Em rất trật tự, những gì em đang làm là tất cả những gì cô có thể chờ đợi ở em, còn ngoài điều đó ra, cô lại muốn em trở thành cái gì khác rồi. Có lẽ trở thành cái gì đó mà cuộc đời này đã muốn cô trở thành” Rix muốn kết thúc bài nói chuyện.
“Đừng triết lý nhiều như thế. Em thậm chí còn không biết cái cuộc đời đó đâu” Mắt bà bừng sáng thứ ánh sáng của người đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng lại đừng muốn mọi người nói gì thì hơn.
“Giữa cô và cuộc đời, em chọn cô, miễn là cô đừng thuộc về cuộc đời mà cô ám chỉ. Thế giữa em và cuộc đời này, cô chọn em chứ?” Rix cười.
“Tại sao chúng ta không chỉ thuộc về cùng một thứ thôi, Rix, em hiểu tôi đang muốn nói gì” bà đứng dậy, hai tay nắm vào như một chính trị gia thời cổ với vẻ trịnh trọng của một cơn giận dữ rất nhẹ đã được kiềm chế “hãy nhượng bộ, và hãy làm hòa… chúng ta sẽ trải qua mọi chuyện một cách bình yên” bà cười.
Trong mọi câu bà đã nói, trái với vẻ trịnh trọng kia, đây là những lời làm Rix thất vọng. “Cô đã mất em rồi khi cô nói câu ấy. Hơn tất cả những gì đã xảy ra, điều đau đớn nhất là, cô đã không biết em như em đang là khi cô mời em đến đây để nói chuyện. Cô đã nghĩ rằng cô chỉ cần phải thuyết phục một đứa cá biệt mà thôi, không phải “Rix và những vấn đề của nó”. Cô đã tự huyễn hoặc cô rằng cô đã hiểu mọi vấn đề em đang gặp phải mà thực ra cô chẳng hiểu gì và cô tự cao tự đại nói ra những gì cô nghĩ là tốt hơn cho em. Cô sợ em sẽ chống đối cô như mẹ em đã sợ, vì cái quyền được lo cho người khác của cô, để người khác ở trong trật tự của cô. Nếu cô muốn em hạnh phúc, cô đã đến sớm hơn, và thành thật hơn”
Rix kết thúc bài diễn văn. Bà hiệu trưởng ngồi xuống, và đưa ra một tờ giấy.
“Tôi không còn gì để nói, đây là vấn đề thứ 2 của em. Tiền học phí đã 6 tháng qua em chưa thanh toán cho nhà trường, mẹ em không liên lạc với chúng tôi. Em hãy nghĩ, tình trạng của em hiện nay có xứng đáng để chúng tôi xem xét lại quyết định đuổi học em” bà đã nâng cao tông giọng của mình, một biểu hiện của sự giận dữ.
“Có hai cách giải quyết mà chẳng có hại gì cho em. Nếu cô muốn hiểu em, cô có thể giúp đỡ em cho đến khi em đáp trả những ân huệ đó. Cách còn lại là đuổi cổ em với hy vọng em sẽ quy phục, dù thế nào, em cũng đã biết điều gì em muốn biết” Rix đứng lên để bước ra cửa.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tháng nữa là em sẽ sang tuổi 19” cô quay lại, mỉm cười với bà.
“Chúa phù hộ em để em được tha thứ” bà nói ra câu ấy với một vẻ gượng gạo khác thường.
“Em đã tự tha thứ cho chính mình, thưa cô”
.............................
* Mein Kampf - "Cuộc chiến của tôi" là cuốn sách của Hitler


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui