Người dân vùng này có một bộ dạng gọn gàng, nghèo nhưng dáng đi hết sức thanh lịch. Chủ nhà nói với họ bằng tiếng Aigares, bà là một góa phụ đã khá già, với đôi mắt sáng màu xám nhạt. Mái tóc bà màu vàng nhẹ, hợp với chiếc khăn choàng bà khoác qua vai.
Bà nói tiếng Aigares khá lưu loát, hứng thú đưa những vị khách phương xa thăm thú khắp ngôi nhà. Bà kể về chồng bà, bà hỏi về chồng của mẹ cô. Và bà chẳng cầm được nước mắt khi mẹ cô trả lời rằng ông đã chết từ lâu. Bà ôm ghì lấy Ravis, nói rằng mẹ cô chắc đã chịu nhiều đau khổ.
Họ ở tầng trên, một căn phòng thoải mái với cái ban công rộng rãi, nhìn ra được biển. Những ngôi nhà của người dân nơi đây đều có rât nhiều cửa sổ, vì thế mà ở trong nhà không gian rất thoáng đãng. Căn phòng của họ đặc biệt giản dị, nhưng rất dễ thương. Có một chiếc bàn đọc sách với vài cuốn sách đã cũ để trên đó, một bình hoa màu tím mà từ lúc vào phòng Oryl đã cứ bám rịt lấy, ngửi lấy ngửi để. Ngoài ban công là hàng chục chậu hoa đủ mọi kích cỡ, màu sắc chủng loại. Rix không thể không mỉm cười khi thấy cảnh tượng. Kể cả Ravis cũng đã cười khi nhìn thấy một chậu kim ngân trắng. Ravis và Att đã từng trồng chung một chậu.
Họ vừa lên thì Tilas – tên của bà chủ nhà- đã lên và mời họ xuống chơi. Hai người phụ nữ thay trang phục và xuống tầng.
Các nhà hàng xóm đã biết bà Tilas có khách du lịch ở thăm một tuần, liền kéo sang làm quen, toàn là phụ nữ. Các phụ nữ trong vùng hầu như ít đón khách du lịch từ một nơi xa xôi như Aigares, lại là hai mẹ con, nên đã cùng nhau đem mỗi nhà đem một ít đồ ăn truyền thống sang tặng.
Họ hỏi thăm, còn nói rằng bà Tilas nên để họ mỗi hôm sang ăn cơm ở một nhà trong vùng. Bà Tilas cười vào ý tưởng này, bà bảo mỗi bữa sẽ mời đến một nhà chứ không phải là mỗi ngày nữa.
Khách về, bà Tilas chuẩn bị bữa tối. Rix muốn giúp bà nấu nướng, nhưng bà Tilas đã kéo Ravis cùng làm chung. Bà Tilas bảo cô hãy xuống chợ mà chơi, chợ ở đây rất nổi tiếng và phố cổ về đêm thì rất đẹp. Oryl nài nỉ cô, thế là cô đành phải đồng ý như vậy.
Cô sải bước bên cạnh anh dưới những ánh đèn ấm áp của mùa xuân. Trên những con đường đá cổ kính. Cả hai để mặc cho hương thơm thức ăn từ trong các nhà làm cho cơ thể họ thèm thuồng. Anh biết là cô đang vui.
“Coi như là chúng ta đang hẹn hò đi!” cô bật cười khanh khách.
“Hẹn hò?” anh chớp mắt
“Là việc ra ngoài cùng nhau, nói chuyện, tìm hiểu nhau” cô hào hứng “đừng nói anh và chị Viler chưa…”
Rix dừng lại khi cô vô thức nhắc đến cái tên của người con gái anh đã từng nặng lòng. Anh chờ đợi những câu hỏi của cô trong câm lặng.
“Đã bao lâu rồi kể từ khi ấy?” Rix chọn câu hỏi dễ dàng nhất cho anh.
“Đã hơn 1000 năm rồi Rix” giọng anh để trôi, cô không nhìn gương mặt anh, cô sẽ không đặng đừng được mà nài xin anh nói về chuyện đó.
Nhưng chưa phải lúc, cô biết vậy.
Họ bước vào khu chợ đông đúc. Khách du lịch từ đủ các quốc gia cũ và mới đi ngập con đường độc đạo dẫn vào chợ. Chợ bán chủ yếu là các thứ đồ thủ công do dân địa phương tự làm, Rix thích những mô hình bằng gỗ thu nhỏ của cối xay gió biểu tượng của đảo. Giữa chợ, có một lễ hội của địa phương đang được tổ chức công khai thu hút nhiều người tụ tập. Từ xa đã có thể nghe thấy những tiếng đàn réo rắt của violin cùng vài loại nhạc cụ khác. Rix đến gần, một cuộc thi nhảy tango.
Người vũ công nữ nhảy cùng với hai vũ công nam, tình tiết có vẻ căng thẳng khi cả hai đều muốn cô gái ấy. Rix xem, và nghĩ rằng biểu cảm của họ thật tuyệt vời.
Cô nhớ tiếng đàn violin ở Atlas, khi cô cùng với những người phụ nữ làng nhảy múa trong chậu nho khổng lồ đó.
Và cô nhớ nụ hôn không thể quên mà anh đã trao cho cô.
Hương nho và mật ong…
Rix giật mình khi có ai đó xô vào vai cô. Rix nhận ra hai má cô đỏ ửng khi nghĩ về nụ hôn đó, cô liếc nhìn Oryl, anh vẫn đang cau có theo dõi màn nhảy như một nhà bác học.
“Xin lỗi cô” một giọng nam bằng tiếng Anh cất lên ngay bên cạnh Rix. Cô phân vân liệu người đó có đang gọi mình.
Rix chậm chậm quay lại. Đó là một thanh niên với đôi mắt màu xám tro, mái tóc đen nhánh với nụ cười rộng. Anh ta nhìn thẳng vào Rix.
“Vâng, chính cô, tôi xin lỗi vì đã vô ý như vừa rồi” anh gật đầu, tỏ vẻ hối lỗi.
“Không sao đâu, tôi ổn” Rix nói một câu tiếng anh đơn giản.
Oryl bị thu hút bởi cuộc nói chuyện của hai người, anh liếc mắt sang ngang.
Rix lại chú ý về cuộc trình diễn, chỉ được một lúc, cô có cảm giác rằng người thanh niên kia chắc chắn sẽ bắt chuyện với mình.
Quả nhiên không sai “Thưa cô, liệu đất nước của cô có một lễ hội đặc biệt nào như lễ hội này?” Rix cười lịch sự quay sang “Tôi đến từ Aigares, tôi tin là không có, thưa anh”
Anh chàng vui hẳn lên khi cô cho phép anh được nói. Thế là anh nói “Hẳn là rất đặc biệt, ngay từ cái tên của lễ hội này”
“Tôi mong được biết” Rix khá dè dặt khi dùng ngoại ngữ, cô hy vọng là anh này không nghĩ rằng cô đang tỏ ra cục cằn hay thô lỗ.
“Tên của nó là “tình yêu và chiến tranh”, lễ hội chỉ dành cho những người yêu nhau, chính xác là các cặp tình nhân tay ba hay tay đến. Họ phải nhảy tango với nhau, và sau khi nhảy, các cô gái sẽ là người quyết định mọi chuyện”
Rix mở to mắt “Thực như vậy? Vậy có một lễ hội nào cho những người yêu đơn phương chăng?”
Anh cười lịch thiệp “Tôi tin là xứ sở của tôi không khuyến khích những người nhát gan, thưa cô”
Rix cười lớn, khiến ngay cả Oryl cũng phải giật mình vì điệu cười sang sảng “Vậy ra anh là dân xứ này, một xứ sở đẹp”
“Tôi cũng có niềm tin tưởng đó ở đất nước của cô” anh cười duyên dáng.
Rix gật đầu cám ơn.
“Thưa cô, thứ lỗi cho tôi, nhưng phải chăng cô đang yêu đơn phương? Không biết người nào có nhiều may mắn như vậy?”
Rix suy nghĩ, rồi nói nhanh “Không, tôi đến cùng bạn trai”. Oryl nhìn cô như muốn lọt cả tròng mắt ra ngoài.
Anh cười một nụ cười đầy ý nghĩa “Anh ta không đi cùng cô ư? Một quý ông thì không nên như vậy!”
“Thực ra, về cơ bản là có…” Rix ngần ngại “…chắc là anh ấy lạc đâu đây, tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay đây”
“Tôi thực lòng chúc cô hạnh phúc” anh nghiêng đầu chào.
Rix rời bỏ đám đông thú vị đó để đi ngược ra phía biển. Oryl thốt lên “Rix, anh ta thích em”
“Làm gì có!” cô lắc đầu chối bỏ.
“Rõ ràng, thật là trắng trợn, anh đang ghen đấy!” anh nói tinh nghịch.
Cô liếc nhìn anh, rồi đi thẳng xuống bãi tắm gần đó.
Oryl nhìn theo chiếc váy dài của cô tung bay. Nếu anh có thể xuất hiện ở chỗ đó như một người bình thường, thì hẳn anh sẽ tự hào mà nói rằng “Đây là bạn gái của tôi”. Oryl không bao giờ có thể làm được một điều bình thường ấy. Thậm chí anh còn không có thể yêu cô như bình thường được: không thể lấy cô như theo thể thức của con người, không thể cùng cô sinh con, không thể bảo vệ cô hoàn toàn…
Anh để gió cuốn tung mái tóc đang nhạt màu của mình, cuốn luôn những cái “không thể” ấy đi trước khi những điều không thể khác lại kéo nhau tìm đến.
Anh nghe tiếng cô gọi anh trìu mến, hệt như anh là một thực thể tồn tại có thật.
Anh nhìn những người đi xuyên qua anh, rồi anh bước chân về phía cô, theo những cơn gió…