Những ngày ở ngôi làng này bình yên trôi đi. Tilas tuyệt đối không để Ravis uống chút rượu nào theo như yêu cầu của Rix. Trong những bữa ăn vui vẻ với những người hàng xóm, Ravis đã nói chuyện nhiều hơn, Rix biết rằng bà đang tập nói – điều mà chưa bao giờ người phụ nữ khốn khổ này từng làm. Ravis ngượng ngịu khi phải cất tiếng nói về một vấn đề gì, dáng vẻ chỉ có thể thấy ở những người tù khổ sai bỗng nhiên được tha bổng mà chẳng hiểu vì sao. Rix thấy muốn khóc khi cô nhìn thấy vẻ ngượng ngịu ấy đến nỗi mà nước mắt suýt nữa đã chảy ra.
Tilas bằng một linh tính thần kỳ, dường như đã biết rằng bà cần phải ở bên người phụ nữ khốn khổ ấy nhiều hơn. Tấm lòng thuần phác và giản dị của bà chỉ càng khiến cho chuyến đi thêm dễ dàng với cả hai. Tilas dạy cho Ravis cách thêu truyền thống của dân xứ này. Ngạc nhiên thay là Ravis học rất nhanh. Rix nhìn mẹ cô ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài, trong tay là những mảnh vải đủ màu sắc, vui vẻ nói chuyện với một người bạn già mới quen, cô có cảm giác như giấc mơ đã trở thành hiện thực.
Những chuyến tham quan đặc biệt hấp dẫn khi mà chính Tilas trở thành hướng dẫn viên cho hai mẹ con. Rix có gặp lại anh thanh niên bản địa có màu mắt xám hôm trước, anh làm mọi người náo loạn với câu hỏi về bạn trai của cô. Rix đành nói là cô đã nói đùa anh và rằng cô vẫn chưa có người yêu nào cả.
Bàn tay của Oryl nắm lấy bàn tay cô khi ấy rất chặt, cô gần như có thể hiểu được những gì anh cảm thấy lúc ấy. Ánh mắt của anh đã buồn hẳn, Rix muốn xóa tan ánh mắt ấy bằng những nụ hôn.
Một buổi tối trời mưa nhẹ, Rix và Ravis không thể xuống khu chợ chơi như kế hoạch đã định, cả hai ngồi trong phòng và tiếng mưa rơi tạo thành một bản nhạc kỳ lạ cũng tiếng rì rào của biển. Ravis đứng gần cửa sổ, nhìn ra những chậu hoa ngoài ban công. Từ bàn đọc sách, Rix cũng bị phân tâm bởi những cánh hoa đẫm nước như những viên ngọc li ty trong suốt. Trong cơn mưa, hương thơm của chúng hòa với hương đất nồng tạo thành một thứ hỗn hợp tinh túy của thiên nhiên. Người ta phải hít thở nhẹ nhàng thôi nếu không muốn tiếc rẻ khi hương vị này tan biến hết. Rix nằm dài trên bàn, nhìn những giọt nước trên những cánh hoa dưới ánh đèn ấm áp, trong tay cô là tách trà mà Talis vừa mới bưng lên. Chốc chốc cô lại nhìn mái tóc nâu càng lúc càng nhạt của Oryl và mỉm cười.
Ravis quay lại, ngồi lên bệ cửa và nhìn Rix.
“Ta biết con đang đợi cuộc nói chuyệ này. Giờ đây ta sẽ trao nó cho con” giọng bà điềm tĩnh mà không yếu đuối, không van xin, không giả tạo.
Rix ngồi thẳng lên và chờ đợi.
“Ta không biết con đã biết câu chuyện của ta bằng cách nào? Điều đó thật thần kỳ Rix”
“Bằng một thứ phép thuật” Rix nói, đáp trả ánh mắt của Oryl “Có người đã cho con xem câu chuyện ấy”
“Được rồi Rix. Ta sẽ không kể lại cái gì cả, ta chỉ muốn nói về những điều đó như những nỗi ám ảnh không bao dứt, liên tục và bền bỉ”
Ravis hít thứ hương nhè nhẹ trong không gian trước khi tiếp tục. Oryl đã đi mất, anh muốn để cuộc nói chuyện này chỉ thuộc về hai người mà thôi.
“Ta chưa bao giờ chống lại. Ta đã chỉ hỏi tại sao và tại sao. Tại sao cha ta lại đày đọa ta, và mẹ của ta thì bỏ rơi ta. Cuộc sống đó đã là địa ngục Rix. Căn phòng màu xanh lơ ấy, người đàn ông ấy và tất cả những gì đã diễn ra ở đó. Đó là những nhục hình ghê gớm nhất mà con người có thể tạo ra và ta là thứ ghê gớm nhất mà tính nhân văn có thể thoái hóa thành một thứ gì không thuộc về con người….”
Rix không nói, lần đầu tiên, cô cảm thấy người mẹ của mình đang đứng ở một tầm cao khác, cao hơn cô và cao hơn tất cả những người khác, cô bị mê hoặc bởi ý nghĩ đó đến mức nếu cô chỉ nói ra một tiếng thôi thì tức là cô chẳng hiểu gì, và cô không xứng đáng để tiếp tục cuộc nói chuyện này.
“Cha ta là một kẻ bạo hành, ông bị đày đọa bởi sự ghen tỵ, sự nghèo nàn, sự hẹp hòi, cơn điên rồ thuộc về bản chất. Ông phải tìm một cái gì để ông có thể trút tất cả những thứ đó vào. Chỉ có ta, chỉ có ta là kẻ đáng thương lảng vảng ở đó. Att, ông đã đuổi đi từ lâu…”
Rix thấy nỗi ngạc nhiên của mình có thể xé toạc thân xác cô.
“Att là con nuôi của ông. Ông đã từng thánh thiện, hoặc tỏ ra thánh thiện. Từ khi mới sinh, Att đã là kẻ không cha không mẹ. Anh ấy bị bỏ lại ở bệnh viện, cha của ta đã đem anh ấy về trong chính ngày ta ra đời. Chúng ta sống bên nhau cho đến ngày tất cả những cơn điên rồ này bắt đầu Rix. Đầu tiên, vì nghèo nàn, ông đã đem Att đến để ở trước cửa một nhà nào ở trong vùng, ông ta bảo anh ấy ngồi đó và khi ai đó ra mở cửa thì phải van xin người ta nuôi anh, không được phép quay về. Att đã được nuôi, nhưng được nuôi như một con súc vật. Còn ta thì được nuôi như một phạm nhân, như một con diem trẻ con, như một kẻ tâm thần…
“Cơn điên rồ cứ kéo dài mãi ra. Ta chưa bao giờ mở lời gào thét, chống đối hoặc thậm chí là chạy đi. Sự yếu đuối đó lớn thành một con quái vật vô hình, ngày đêm nuốt chửng ta. Cái ý nghĩ giết bố mình đã xuất hiện từ lâu, chỉ đợi đến khi Att biến nó thành sự thật. Ôi, Att, anh ấy quá khổ, vì ta… Ta chưa bao giờ tìm đến anh ấy như một con người, ta tìm đến anh ấy như một con quái vật. Ta cứ nghĩ rằng việc anh ấy được ra đi là không công bằng, tại sao ta không được ra đi, tại sao ta không được giải thoát như anh? Ta trút cơn bệnh hoạn ấy lên tấm lưng của anh với lời lẽ điên cuồng rằng ta yêu anh…
“Nhưng rồi ta yêu anh thật, và chỉ nhận ra khi đã mất anh rồi. Trong năm năm cuối cùng sống với nhau, ta đã biến thành một con quái vật thật sự. Hình ảnh cha ta chết bên bức tường ấy cứ lặp lại trong đầu ta hàng đêm, hàng đêm. Tỉnh dậy, ta gào lên rằng chính ta đã giết ông ấy, chính ta làm thể chỉ để đợi khi anh ấy nói rằng “Không, anh mới là người giết ông ấy” thì ta lại cảm thấy thoải mái ngay. Ta làm điều đó hàng đêm, chỉ cần anh luôn nói câu ấy thì ta tin được là mình vô tội.
“Ta chưa bao giờ trân trọng Att. Một lẽ hiển nhiên ta đã nghĩ rằng anh ấy thuộc về mình, rằng anh ấy cần mình chứ không phải là ngược lại. Những nỗi đau khổ của anh chẳng là gì so với những nỗi đau khổ của ta và rằng anh phải ở bên ta cho đến chết…”
Rix nhìn thấy nỗi hối hận khôn nguôi trong con mắt của người đàn bà đã bị thời gian và cực hình thi nhau tàn phá. Nỗi hối hận trầm lắng, âm ỉ và toàn vẹn. Có lẽ, sự tồn tại của bà đã được quy định bằng chiều sâu của nỗi hối hận này trong suốt những năm qua đi và những năm sẽ tới… Còn hối hận, tức là còn có thể có hạnh phúc và còn có thể sống được.
“Anh đã cho ta cái đêm đó. Cái đêm ít đau khổ nhất trong cả cuộc đời của ta. Anh đã vừa khóc vừa làm chuyện đó, như để chết, và cho đến chết. Anh chết thật, đã chết thật. Cái chết tàn khốc nhất anh đã chọn, nó phải tàn khốc vì nó là lối thoát duy nhất dành cho anh, khỏi con quái vật là ta…”
Rix lại khóc, mặc cho ý nghĩ rằng dạo gần đây cô đã khóc quá nhiều. Rix đứng lên, đi chậm đến bên bà.
Ravis nhìn ra ngoài trời mưa.
“Buổi sáng hôm đó trời đã mưa như thế này, Rix… Ta đã giữ con lại, vì ta đã quá yêu anh và cũng vì nỗi ám ảnh của cái chết đã luôn đeo bám ta…Nhưng mà ta đã nuôi con hệt như cha ta đã nuôi ta và điều đó thì không thể chấp nhận được… điều đó…”
Rix ôm lấy bà.
“Mẹ được quyền hạnh phúc từ hôm nay…”
Tiếng khóc khốn khổ của Ravis vỡ ra, bị tiếng mưa và tiếng sóng biển vùi lấp. Oryl ngồi bệt ngoài ban công, những cánh hoa ở sau lưng anh, ánh điện tỏa nhẹ nhàng lên không gian nhỏ nhoi xinh đẹp này. Anh nhìn hai người phụ nữ đang khóc, anh nhắm mắt và nghĩ về biển…