Khi cái vô hạn và cái hữu hạn cố tìm cách kết hợp với nhau, bao giờ kết thúc cũng chỉ là đau thương cả, vốn hai khái niệm này là mâu thuẫn từ khi khởi khuyên của thế giới. Một trong những cặp mâu thuẫn mà chưa thể hòa giải được và cũng không có cách nào hòa giải được. Trong sự kết hợp khiên cưỡng ấy, sự thiệt thòi sẽ phải được chịu đựng bởi chỉ một phía – phía hữu hạn, và cái vô hạn sẽ mất đi tính bản chất của nó. Bản chất của vô hạn là không thể thay đổi cũng như bản chất của hữu hạn cũng là không thể miễn cưỡng. Vì vậy, hữu hạn không thể đạt được vô hạn cũng như vô hạn tuyệt đối không thể dung thứ cái hữu hạn tầm thường…"
Trích điều 197 Sổ Ánh Sáng
÷÷÷
Rix trở về Aigares, cô nhận được thư báo từ Ban Giám Hiệu nhà trường.
“Kính gửi phụ huynh em Ailedora Elenas Covilie Rixedias…” Rix cố đọc một cách mỉa mai cái tên của mình.
“Tên đầy đủ của em đấy à?” Oryl chớp mắt.
“Anh không biết sao?” cô gật đầu, cố nhịn cười
“Tên của anh là Richard Dulpin Archischenion Oryl” anh cười lớn
Rix tiếp tục “Ban Giám Hiệu xin có thông báo mới về quyết định đình chỉ học em Ailedoras Elenas Covilie Rixedias như sau. Chúng tôi quyết định hủy bỏ kỷ luật đình chỉ học, học sinh Ailedoras sẽ tiếp tục đến trường ngay tuần tiếp theo sau tuần đình chỉ. Đề nghị em Ailedoras đến phòng tại vụ để lấy giấy chứng nhận số tiền học đã được thanh toán dưới tên bà Ailedoras Elanius Ravisesius"
Oryl thốt lên “Mọi chuyện là thế nào vậy?”
“Em không biết, Oryl, có ai đó đã trả tiền học cho em” Rix đứng bật dậy vì ngạc nhiên “Có thể là ai nhỉ? Em có nên nói ẹ em biết hay không?”
Oryl nắm lấy tay cô “Đừng”
Cô nhìn anh, gật đầu thấu hiểu những gì mà anh muốn ám chỉ. Anh muốn cô không thể làm ẹ cô nhụt chí. Chỉ cần nói rằng số tiền đã được trả, tức là dung túng cho bà. Bà sẽ phải đi tìm việc nếu như và vẫn đinh ninh rằng số tiền học chưa thanh toán vẫn còn đấy. Đây chính là thử thách đầu tiên bà phải vượt qua.
÷÷÷
“Cậu đã trả số tiền đó?” Rix cố gắng nói càng nhỏ càng tốt.
“Chào mừng trở lại, cậu có vẻ đẹp ra sau khi đi du lịch” Ellin vẫn giữ phong thái kiêu ngạo kiểu con nhà giàu như cũ, không thèm nhìn Rix khi nói chuyện.
“Tại sao?” Rix không biết hỏi gì hơn ngoài câu ấy.
“Thôi nào, nhà tôi nhiều tiền, hơn nữa, tôi đang rảnh rang chẳng biết tiêu gì cho hợp lý. Cậu lại muốn tôi đi mua túi xách hàng hiệu à. Tôi đang cai mấy cái đó” Ellin thở dài, tỏ vẻ cô quá mệt mỏi bởi câu hỏi ngớ ngẩn của Rix.
Rix ngạc nhiên. Hoàn toàn ngạc nhiên. Không hẳn là vì Ellin đã trả tiền học cho cô mà vì thái độ rất cool của cô nàng. Ellin chẳng hề tỏ ra cái kiểu đạo đức giả phách lối của bọn nhà giàu, tuy rằng thái độ của cô vẫn còn khá đáng ghét. Quan trọng là Rix cũng không thấy nó đáng ghét cho lắm.
“Cậu đang cảm động à? Cho xin đi, cậu sẽ phải trả lại số tiền đó cho tôi được chứ?” Ellin cười khẩy.
“Đương nhiên, không cần cậu nhắc nhở tôi cũng sẽ trả đầy đủ” Rix cao ngạo vênh mặt lên.
“Đẩy đủ? Xin lỗi, nhà tôi làm ngân hàng, tôi sẽ tính lãi 5 %, thế nhé!”
Ellin kiêu kỳ bỏ đi để lại một Rix đầy chưng hửng.
.....
“Tất cả các thực thể tồn tại có ý thức cần phải hiểu được ý nghĩ tối hậu mà sự tồn tại ấy đem lại. Cảm quan và giác tính chi phối nhận thức của sinh vật hạ đẳng là con người, chưa kể dấu ấn của sự thoái hóa so với giống thứ nhất hay còn gọi là đam mê làm chủ hầu hết khả năng suy nghĩ của loài người nói chung. Healer có trách nhiệm đem đến ánh sáng trí tuệ vượt trội của thế giới bên trên – Cộng Hòa Superium – đến với những cá nhân điều trị, nhằm giác ngộ, cải tạo, tiêu diệt các thói đam mê, ích kỷ và ngu xuẩn đã tồn tại từ khi con người ra đời cho đến nay. Tuyệt đối phân định được sự khác biệt giữa hai giống loài, ý thức đầy đủ trách nhiệm dẫn đường, khai sáng của mình”
Trích điều 45 Sổ Ánh Sáng
÷÷÷
“Anh muốn đi hẹn hò không?” Rix nói hồi hộp.
"Những ngày này anh cảm thấy chúng ta nên ở trong nhà thì hơn, Rix à?” Oryl chỉ cười nhẹ, anh luôn thấy có lỗi nếu anh từ chối cô cái gì đó.
“Là sao kia, em muốn chúng ta hẹn hò. Anh chưa đi xem phim của con người trần gian bao giờ đúng không? Cũng chưa đi uống trà sữa này, còn đi dạo dưới ở con đường Tình Nhân nữa. Dù đi dạo ở con đường Tình Nhân hơi kỳ khi người ta thấy có một mình em nhưng không sao, chỉ cần tỏ ra không quá kỳ lạ là được rồi” cô cắn môi chờ đợi.
Oryl chớp mắt nhìn cô.
Anh đứng dậy, lao đến bên cạnh Rix, hôn tới tấp lên hai má trắng hồng của cô, thầm thì “Em dễ thương quá, Rix!”
÷÷÷
Cô đưa anh đi xem phim, thực ra cô cũng chưa đi xem phim kiểu này bao giờ nhưng cô đã bỏ công một ngày ngồi nghiên cứu xem bộ phim nào lãng mạn hơn cả. Rix không khỏi lo lắng nếu như anh không thích bộ phim. Từ lúc bước ra khỏi cửa, Oryl đã bị sao nhãng bởi một ý nghĩ nào đó. Rix hy vọng buổi hẹn hò sẽ thành công tốt đẹp.
“The Vow” được nhiều khán giả trẻ tuổi yêu thích. Đến cuối buổi chiếu, hầu như cô gái nào cũng sụt sùi trong nước mắt vì bộ phim quá cảm động.
Rix nói thầm “Họ khóc nhiều thật đấy”. Oryl không nghe thấy tiếng cô. Anh ngồi nguyên trên ghế, bần thần mình vào những dòng chữ chạy dài trên màn hình.
“Oryl, anh cũng muốn khóc sao?” cô cười, khẽ chạm vào tay anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập một nỗi buồn mà cô chưa từng thấy khi nào. Rix ngạc nhiên rằng bộ phim có thể tác động tới anh nhiều đến thế - kẻ đã sống như một cỗ máy mực thước, hoàn hảo và toàn năng.
“Rix nói cho anh biết… nếu như cô ấy mãi mãi không thể nhớ lại được thì sao, cô diễn viên chính ấy. Nếu như mãi mãi cô ta mất đi ký ức 5 năm chung sống ấy như thể người chồng đó không tồn tại… điều đó thật tàn nhẫn Rix, điều đó không phải là một sự giải thoát, cũng không phải là ân sủng, nó quá tàn nhẫn… Không phải như thế , không phải như thế….”
Giọng anh rối loạn, hai tay run rẩy và gương mặt anh càng nhợt nhạt hơn. Rix không hiểu những gì anh đang cố gắng nói. Cô đoán rằng bộ phim đã vô tình chạm vào cái đáy rương mà anh cất giấu, hoặc là nó khơi dậy câu chuyện cũ của anh với Viler. Có chuyện gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra và nhìn gương mặt anh, Rix không muốn biết chuyện đó đã tàn nhẫn như thế nào…
“Oryl… có chuyện gì vậy… Oryl….” Cô thầm thì, cố không gây quá nhiều sự chú ý từ kẻ khác như một người điên đang nói chuyện một mình.
Anh hít thở, vẻ mặt anh giãn ra, rồi hình như anh ngạc nhiên vào chính phản ứng của mình, anh nhìn cô ngơ ngác. Nhưng cái đau đớn vừa bột phát chút xíu mà không kiểm soát được vừa rồi không hề mất đi. Anh mắt gần như trong suốt của anh nhìn cô, mù lòa.
“Anh xin lỗi, có lẽ anh nhập tâm vào bộ phim quá mức…” anh thở ra mệt mỏi, lắc đầu.
Rix cảm thấy cô đã thất bại. Anh đã chối bỏ một cơ hội nữa để nói ra mọi thứ. Những lần khác anh đã không cho thấy sự đau đớn của mình nhưng lần này thì nỗi đau đến mà anh đã không thể kiềm chế nổi. Nhưng anh đã lựa chọn từ chối bờ vai của cô. Anh đã lùi lại về nơi đó, nơi mà chỉ có anh và người đó.
Rix có nén xuống cơn thất vọng này của mình. Cô đan những ngón tay vào lòng bàn tay anh, kéo anh đứng lên.
Anh đã khá hơn khi cô đưa anh đi uống trà sữa. Anh đã cười và đã trêu chọc cô trở lại.
“Anh biết không, chỉ còn hơn một tháng nữa là em sang tuổi 19 đấy” cô cười tươi như hoa.
Oryl gật đầu “Em định làm gì nào? Tuổi 19…”
Rix gật gù suy nghĩ “Em ư? Trước hết là tốt nghệp trung học, em sẽ thi vào một trường cao đẳng nghệ thuật, em muốn học nghành vẽ. Em muốn vẽ, Oryl. Em sẽ vẽ.” Cô nói điều đó một cách tự hào.
Anh nghiêng đầu lắng nghe, nhìn vào những nốt tàn nhang trên gương mặt cô.
“Em sẽ đến và đòi kết bạn với Ellin, có lẽ là cô ta ngại, nên em sẽ chủ động xem sao. Còn nữa, em sẽ giúp mẹ tìm việc, em còn có rất nhiều việc phải làm với bà… “
Cô càng nói càng hào hứng. Ánh mắt anh lan đi xuống đôi môi ngọt ngào của cô.
“Em muốn tìm hiểu về làng Atlas, em muốn đến đó một lần nữa, cùng với anh, Oryl, nhưng không phải là anh đưa em đi mà em sẽ đưa anh đi…”
Anh cười, vẫn mải mê nhìn những sợi tóc chìa ra từ gáy cô, dưới ánh sáng cuối xuân, trông chúng thật đẹp, như những thân cây non đang vươn lên tắm trong ánh sáng kỳ diệu…
“Em sẽ nuôi một con gì đó, chó hoặc mèo, em sẽ đặt tên nó là Pattrick, a ha ha”
Anh gật đầu, nhìn hàng lông mi của Rix, rồi chiếc mũi hơi thấp của cô…
“Và… nghĩ đến chuyện cầu hôn anh, Oryl…”
Anh nhìn ánh mắt cô, ánh mắt tuyệt đẹp, tràn ngập ánh sáng và hy vọng, yêu thương, tin tưởng.
Ánh mắt của hạnh phúc. Anh nhắc mình phải nhớ hình dáng của thiên thần nhỏ bé trước mặt anh đây, và phải ghi nhớ thật kỹ ánh mắt cô trong giây phút này. Cả giọng nói, tiếng cười, hương thơm, màu tóc, màu mắt, những vết tàn nhang, nước da, tất cả… Ghi nhớ một lần cho những lần khác phải mất và sẽ mất…
Anh đưa môi đến, hôn cô thật lâu. Rix không biết rằng anh sẽ không bao giờ trả lời lời cầu hôn ấy, vì chẳng cần đến lời cầu hôn, giữa họ thì chẳng cần một lời cầu hôn nào.