Con đường Tình Nhân xứ Aigares là con đường dài khoảng 2 km, men theo một bức tường cổ, khá đẹp. Điểm đặc biệt đã khiến con đường này nổi tiếng là hàng cây chạy dọc theo con đường. Hàng cây cao khoảng 2 mét, trổ hoa màu hồng đậm vào mùa xuân. Cứ mỗi khi gió thổi, những cánh hoa bay ra, rơi xuống ngập đườn tạo thành một cảnh sắc kỳ thú…
Người ta nhìn thấy một cô gái trẻ có mái tóc xù được buộc gọn, cô đi một mình thong thả trên đường như chẳng biết đến thời gian. Rõ ràng là cô gái đang cười nói với ai đó những chẳng có ai đi bên cạnh cô cả. Thỉnh thoảng cô lại cúi mặt, hoặc cắn môi, rồi liếc ngang. Rõ ràng là cô đang đi với người yêu, rõ ràng thế mà người ta nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy ai.
Người ta ngỡ cô bị điên.
÷÷÷
Đi ra khỏi con đường Tình Nhân, Rix cười toáng lên “Anh có thấy họ sợ hãi không? Oryl!!!”
Anh cười theo cô.
“Chuyện này thật rất vui!”
Cô vui vẻ dắt tay anh đi. Luvil ngày cuối tuần nhiều người và xe cộ ra ngoài đường. Họ lại quyết định về vào đúng giờ cao điểm nên xe bus quá đông người. Rix bĩu môi, cô chẳng muốn chen lấn xô đẩy trên cái hộp nóng bức toàn người đó.
Anh và cô quyết định đứng đợi bên vệ đường, chờ một cái bus khác đi tới, vắng người hơn.
Vì nhiều người cũng đứng đợi xe số 19 nên Rix không thể nói quá lớn. Cô cố nhìn thẳng, nói thì thầm với anh. Rix đột nhiên nói nhiều thứ hẳn lên, và vì quá bận tâm vào những gì cô nói, Rix không thấy vẻ mặt đột nhiên lo lắng của Oryl.
÷÷÷
“Khi một Healer chứng minh được người điều trị là không thể cứu chữa được, hoặc đã hoàn toàn bị thoái hóa trên các phương diện suy đồi tính nhân văn; Healer sẽ được xem xét ân sủng khỏi hình án cao nhất phế truất thành Matyr”
Trích Luật Ân Sủng – Sách Ánh Sáng
÷÷÷
Hai tròng mắt của Oryl động đậy liên tục, hết liếc sang phải rồi liếc sang trái. Anh đang chờ đợi cái gì đó phải xảy đến.
Thời gian như một sợi dây chun bị kéo dãn và có thể đứt bất cứ lúc nào.
Anh nhìn những chiếc xe đi qua, từng chiếc. Anh nghe từng lời Rix nói ra, từng từ. Cơn nhức đầu lâu lắm rồi mà Oryl không còn cảm nhận lại quay về, nhức nhối hơn bao giờ hết.
Những hình ảnh trong óc anh lại hiện ra, như những hình ảnh của một chiếc vô tuyến đã cũ hỏng, chập chờn, nhòe nhoẹt.
Mái tóc màu trà bay nhanh trên từng bước chân. Thời gian khi ấy cũng căng lại như thời gian lúc này. Oryl nghĩ, chỉ còn một chút nữa thôi…
Tín hiệu của Shren gửi đến rời rạc nhưng khẩn thiết, từng hồi, lặp đi lặp lại.
[Oryl, chú ý, bóng đỏ… Oryl…]
Anh không đáp lại các tín hiệu đó, anh đang căng mắt ra nhìn những chiếc xe – những chiếc xem lao đi vun vút trên đường hệt như những cơn ác mộng đã từng ám ảnh ảnh cách đây 1000 năm rồi.
“Mẹ có lẽ sẽ nấu một món gì đó, thật tuyệt anh nhỉ. Em rất vui, vì mẹ chưa bao giờ nấu một cái gì đó cả, em nghĩ em sẽ phải về sớm…”
Giọng của Rix cứ khi to khi nhỏ bên tai anh.
Oryl gật đầu qua loa, mắt anh hơi mờ mịt. Mặt trời lên cao, khiến không khí nở ra, bức bối.
Mái tóc màu trà. Tiếng gào thét cuối cùng của người con gái đó. Anh không thể nhớ lại tiếng cuối cùng đó là gì. Một cơn nhức đầu khác lại đến.
Rix nhìn những chiếc xe, xe bus số 19 vẫn mãi chưa thấy đến, cô bắt đầu sốt ruột. Rix cố tìm trong óc thêm đề tài gì thú vị hơn để nói với Oryl, đột nhiên cô muốn nói với anh tất cả những gì cô muốn làm.
Tiếng một đứa trẻ cười cợt sau lưng cô khiến Rix chú ý. Cô quay lại, là một bé gái với chiếc váy hoa màu nâu, em đang ngẩng nhìn những trái bóng bay mà em cầm. Rix nhìn cô bé và cười theo em.
Đột nhiên quả bóng bay lớn tướng màu đỏ bay lên bầu trời, bị gió thổi về phía đường quốc lộ. Đứa bé nhìn theo, tiếc nuối.
Rix nghĩ ngợi, rồi đuổi theo quả bóng.
Quả bóng bay là là, cô với tay ra, nó đột nhiên lại bay lên cao. Đứa bé reo lên.
Tiếng reo của đứa bé khiến Oryl chú ý. Anh ngước lên nhìn hình ảnh Rix đang chạy theo quả bóng đỏ.
Một quả bóng đỏ.
Người anh tê cứng lại.
Trong chớp mắt anh nhìn thấy xe 19 đang lao đến.
Rồi trong chớp mắt anh nhìn thấy quả bóng bay vọt ra phía ngoài.
Rix chạy theo
“VILER!!!!”
Anh lao ra, ôm choàng lấy mái tóc màu trà đó. Ngày trước anh đã không thể ôm cô trong khoảng khắc ấy, bây giờ thì anh đã có thể. Rồi cô và anh sẽ biến mất mãi mãi, như cô đã biến mất khỏi anh. Đem đi thứ tình yêu tăm tối mù lòa mà anh đã trao cho cô.
“Viler… Viler….Viler…đừng…”
Oryl thì thầm những từ ấy trong miệng, không dứt.
÷÷÷
“Oryl… rồi anh cũng sẽ được yêu, yêu một con người thực thụ. Con người đã nhận ra tình yêu trước chúng ta, họ siêu việt hơn chúng ta nhiều lần, Oryl. Sẽ có người nào đó đến với anh, toàn tâm toàn ý yêu anh đến cái điểm tuyệt đối mà chúng ta hằng khao khát ấy. Ý nghĩa tối hậu của những sinh vật có ý thức ruốt cuộc cũng chỉ là tình yêu thôi, không có cái gì lớn hơn cả. Nếu anh hiểu được thứ tình yêu mà em nói. Thứ tình yêu hiến sinh mà em thuộc về. Anh sẽ yêu, em biết điều đó. Kể cả người ta có nói rằng anh không thể yêu, anh không được phép, rằng chẳng có cái gì gọi là tình yêu cả thì anh sẽ vẫn yêu, Oryl à. Em biết như thế, đến một lúc nào đó anh sẽ hiểu được những điều này, và anh sẽ sống như thế, không phải vì anh cần phải thế mà vì anh được sinh ra cho nó…”