“The Sinner là kẻ được đánh dấu là không thể cứu chữa được, phạm tội giết người, nhân cách bị hủy hoại, có đời sống tâm lý bệnh hoạn, gây nguy hiểm ảnh hưởng tiêu cực tới đồng loại. Thông thường, những Người Điều Trị có nhiều nguy cơ thoái hóa thành các Sinner. Cần phân biệt loại người này với những Người Điều Trị một cách cảnh giác. Ngay khi phát hiện Người Điều Trị của mình có dấu hiệu trở thành Sinner, phải xin Luật Ân Sủng ngay lập tức”
Trích điều Căn Dặn thứ ba, Sổ Ánh Sáng
÷÷÷
Một tuần trước khi sang tuổi 19
Đã một ngày kể từ lúc anh biến mất như thế. Rix ngồi trên chiếc giường của cô, nhìn ra những tán lá của cái cây xanh mà mãi cô vẫn không nhớ ra được việc phải hỏi tên của nó.
Cô làm điều đó từ sáng đến tối mịt.
÷÷÷
Sáu ngày trước khi sang tuổi 19
Rix hủy việc đến dự bữa tiệc với Ellin, cô ở suốt trong phòng, biết đâu nếu cô đi khỏi mà anh có trở về không thấy cô…
Rix đã xin nghỉ học, cô không thể học nổi với những rối loạn này. Cô chỉ ở trong phòng, không nói chuyện với cả Ravis. Cô tô son, cô mặc những chiếc váy anh tặng, cô chờ đợi và chờ đợi.
÷÷÷
Năm Ngày
Rix nhờ mẹ cô mua một tập giấy vẽ và vài chiếc bút chì. Cô muốn bắt đầu vẽ trở lại. Cô nói lớn lên rằng “Em sẽ vẽ anh ngay đây, Oryl. Nếu anh tức giận vì việc này thì anh hãy về mà xem này, em sẽ vẽ anh thật đẹp”
Rix cứ nghĩ đến gương mặt anh thì lại khóc, cô chẳng thể hoàn thành được một bức nào cho ra hồn.
÷÷÷
Bốn ngày
Ellin đã đến thăm, nhưng Rix không cho cô bạn vào phòng. Rix bảo là Ellin đừng đến, biết đâu “anh ấy” thấy Ellin rồi lại không muốn về nữa.
Ellin hỏi ai cơ. Rix nói là không thể nói được, nếu nói ra thì “anh ấy” sẽ biến mất mãi mãi.
Ellin và Ravis chỉ biết nhìn nhau
÷÷÷
Ba ngày
Ravis đã mời một bác sĩ tâm lý đến nhà khi Rix đã bắt đầu bỏ cơm. Cô gào lên rằng không được cho ai vào nhà, nếu có người lạ thì “anh ấy” sẽ sợ mà đi mất, đi hẳn và không trở về nữa.
Bác sĩ tâm lý cố gắng hỏi xem “anh ấy” là ai thì cô chỉ chửi mắng ông ta.
÷÷÷
Hai ngày
Ravis chạy vào phòng Rix. Bà cầm một tấm giấy trắng, nước mắt lưng tròng và khóc lóc thảm thiết.
“Họ đã tìm ra từ lâu rồi. Từ 19 năm trước, nhưng thể theo nguyện vọng của Att, họ đã không ẹ biết. Att nói là chỉ sau 19 năm, mẹ mới có thể đến thăm mộ của Att. Họ có một bức thư khác trong túi áo của Att khi đó. Bức thư đã giải thích tất cả về cái chết của anh ấy. Anh ấy nói trong bức thư đó rằng anh ấy yêu mẹ, Rix. Đơn giản thế thôi, và…”
Rix bảo bà hãy đến thăm mộ của cha. Chỉ một mình bà thôi, rồi cô sẽ nghe bức thư đó, một lúc nào đó. Cô nói rằng hãy đến thăm mộ của Att với tư cách là Ravis của Att.
Ngày cuối cùng
Rix đã trang điểm từ sáng sớm. Cô tô son, cô mặc váy. Cô nấu nướng cùng mẹ của mình và cô mời Ellin đến nhà ăn cơm.
Cô cười như một Rix hoàn toàn bình thường, cô nói chuyện, cô trêu đùa, cô nhận quà của Ellin với nụ cười rạng rỡ nhất và cô trao bức tranh cô đã vẽ Ellin từ lâu rồi cho cô bạn của mình.
Ravis nói là bà sẽ tặng quà cô vào ngày mai, khi cô chính thức sang tuổi 19. Cô cười với bà và nói rằng sự thay đổi của bà là món quà tuyệt vời nhất mà cô có thể nhận được.
Buổi chiều, Rix gửi đơn dự tuyển vào Cao đẳng Nghê Thuật Luvil, khoa Mỹ Thuật Hiện Đại. Cô đi thăm mộ cha – ông Attorny, nằm yên nghỉ trên đồi Luvil đã 19 năm qua mà mẹ con cô không hề hay biết.
Cô kể cho ông nghe về Oryl, rằng anh đã cho cô biết mọi chuyện, anh đã đến và đã đi như thế nào, rằng cô đã yêu anh mạnh mẽ ra sao. Lời cuối, cô nói rằng cô tha thứ cho ông, cô tự hào rằng cô đã trả lại Ravis từ tay ông cho chính Ravis. Cô nghĩ rằng ông sẽ cười khi nghe điều đó