Những giấc ngủ của Oryl ngày càng chập chờn. Càng ngày, anh càng lúc không phân biệt được giữa mộng và thức. Những hình ảnh của quá khứ cứ ám ảnh mãi trong tâm trí anh…
Mái tóc màu trà, đôi mắt nâu…
Nhưng giọt nước mắt…
“Oryl, ta đã ở bên nhau rất lâu rồi phải không anh. Chúng ta đã là những người đầu tiên ở chốn này, những kẻ tiên phong, những người hướng dẫn, những người khai sáng…”
Chất giọng mượt như nhung ấy lại vờn quanh tai anh. Đó là những buổi tối anh và cô nằm dài trên những bãi cỏ của riêng cô và anh. Anh chìm đắm trong vẻ đẹp của đôi mắt cô, trong hương thơm của mái tóc cô.
Nhưng cô lại chỉ chìm đắm trong những suy nghĩ của chính cô. Những điều anh chưa bao giờ thật sự lắng nghe.
“Nhưng những điều chúng ta hiểu về con người quá ít ỏi anh à… Đáng lẽ ra chúng ta phải thành thật hơn, đáng lẽ phải thế…”
Cơn đau đầu đến khiến cho những hình ảnh nhợt nhạt của hàng nghìn năm trước trôi tuột đi như chiếc lá bị cuốn theo cơn cuồng phong dữ dội.
Phải thành thật hơn…
“Oryl, cậu đang làm cái quái gì thế?” Nous đến như mọi lần, không báo trước, lần này là cùng với Shren. Anh không quan tâm mấy đến ông.
“Ồ, dù ta đã người mới được bổ nhiệm vào vị trí này thì cậu cũng nên có thái độ đúng mực với người ở vị trí cao hơn cậu, Healer” giọng Nous vang hơn, có thể biết được là ông đang tức giận.
“Chào ông” Oryl lãnh đạm.
Nous lắc đầu “Oryl, cậu đã biết phương châm mới của Superium và của tôi – kẻ khai sáng – đó là sự làm việc thật tâm và có hiệu quả. Tôi tự hỏi trong nhiệm vụ mà cậu đang thực thi, hiệu quả của nó nằm ở đâu vậy. Cậu thậm chí coi thường chúng tôi đến mức không thèm ghi chú lại tiến độ công việc vào Sổ Ánh Sáng” giọng Nous vẫn đều đều như trong các buổi họp với Hội Đồng mà ông chủ trì, vô cảm, rập khuôn.
Shren quyết định cất tiếng khi Oryl không đáp trả “Thưa Đấng Khai Sáng, tôi đã có theo dõi sát sao nhiệm vụ mà Oryl đang thực thi, tôi đảm bảo là nó đang ở trong một tiến độ nhất định”
“Tiến độ nhất định? Tiến độ nào khi mà “người điều trị” đã suýt nữa bị cưỡng hiếp? Cậu không nhớ một trong các nhiệm vụ của một “Healer” là phải cảnh báo trước và hạn chế đến mức tối đa những xâm hại mà “người điều trị” có thể đương đầu. Trước đó, cậu lại còn không kiềm chế được sự tức giận của mình nữa. Thật là một sự thất bại” Nous vuốt mạnh chòm râu, ông đứng lên khi cảm thấy quá mệt mỏi với chính sự không hài lòng của mình.
Trước khi đi, ông để lại một lời nhận xét “Hơn cả thế, cậu thậm chí không thể kết bạn nổi với “người điều trị” trong suốt 12 năm qua. Cậu đã quá kiêu ngạo với chức danh kẻ tiên phong của mình rồi đấy. Và đừng coi thường những cảnh báo của tôi”