1930

Cậu ta ngước lên nhẹ nhàng hỏi cô: “Bây giờ em còn chắc chắn rằng em yêu anh không?”

Nước mắt cô không ngừng, không ngừng rơi xuống. Cô đưa tay mơn man theo đường nét khuôn mặt Cao Kính, dịu dàng nói: “Kính, em mãi mãi yêu anh, từ khi nhìn thấy anh lầu tiên cho đến suốt cuộc đời này, và đời sau, đời sau nữa.” Cô vuốt ve vầng trán cậu, “Nên anh đừng thống khổ nữa, nhé.”

Nước mắt của Cao Kính trào ra khỏi hốc mắt. Phạm Văn Hinh ôm lấy đầu cậu, lắng nghe những tiếng thở nhẹ nhàng mà ghìm nén của cậu.

“Anh phải làm sao đây hở Tiểu Hinh?”

“Em không biết, nhưng dù cho anh có làm gì, em đều ở bên cạnh anh.”

Cao Kính đứng thẳng dậy, dựa người vào cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài rồi nhẹ giọng: “Tiểu Hinh, anh hết đường để quay về rồi. Không phải anh không muốn tìm kiếm một người có thể đứng cùng anh, tồn tại cùng anh. Nhưng anh hai của em từ lúc sinh ra đã là kẻ địch của anh. Bắt đầu từ khi anh sinh ra, anh ấy cũng đã là kẻ địch của nhà họ Cao rồi. Mẹ của em, là do bố anh bức đến phát điên, tất cả mọi đau thương bà ta phải chịu đều do bố anh tạo ra. Bố của anh… ông ta đã từng là người mà Ái Tân Giác La để lại bảo vệ cho mẹ em, nhưng ông ta lại phải lòng mẹ em.”

Cao Kính nghiêng nghiêng đầu, nhìn Phạm Văn Hinh và tiếp tục: “Em có biết không, tình yêu đôi khi là sự hủy diệt. Thật ra, thời khắc đầu tiên anh hai em bước chân vào nhà họ Cao là đến để trả thù. Nếu không phải để báo thù, thì cũng là tới để lấy lại chiếc chìa khóa mà bố của anh đã lấy đi, chiếc chìa khóa đó liên quan tới khoản tài sản lớn cuối cùng mà các vương tôn họ Ái Tân Giác La che giấu bí mật ở nước ngoài. Nếu có số tiền đó, họ có thể chờ tới lúc thích hợp để xây dựng một quân đội mạnh mẽ, cũng có thể mua chuộc được một nước phương Tây nào đó giúp họ thực hiện được mơ tưởng muốn phục quốc.”

Cao Kính quay đầu lại im ắng rất lâu, mãi về sau cậu mới nói tiếp: “Cho nên anh luôn nghĩ, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên anh hai em để cho anh gặp được anh ấy, đã có toan tính trước rồi. Mục đích cơ bản của anh ấy chính là muốn thâm nhập vào nhà họ Cao, tìm thấy chiếc chìa khóa đó hoặc báo thù bố của anh. Cho nên anh ấy mới không ngừng nghỉ tìm cách tiếp cận bố anh, khiến cho ông ấy phải chú ý tới anh ấy.”

Giọng cậu ta chợt khản hẳn đi: “Nếu như anh ấy vẫn lặng lẽ ở lại bên cạnh anh, sao lại có thể xảy ra chuyện, sao lại có thể xảy ra ngày hôm nay hở?” Ngón tay cậu ta bấu vào song cửa: “Cho nên có đôi khi anh rất hận anh hai của em, rất hận, rất hận… Anh nghĩ Cao Phủ Cẩm sẽ mau chóng phát hiện thân phận của anh ấy, nhưng ông ta muốn lấy từ anh hai em mật mã để mở tài khoản ở Thụy Sĩ, nên mới giữ anh ta ở lại nhà họ Cao này. Cho nên, ở trong lòng bọ họ đều đã giằng co nhau từ rất lâu rồi. Nhưng mà, anh hai em rất giống mẹ em, dù cho khuôn mặt em và anh ấy đều giống mẹ em, nhưng anh hai em và bà ta có một khí chất rất đặc biệt — Vẻ tinh khiết đó, dường như không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào, giống như một thành phố không có bất kỳ một hàng rào bảo vệ, để cho em dễ dàng đến gần, cũng để cho em dễ dàng lạc lối bên trong một đô thành không hề có đường đi.”

Cao Kính có đôi chút mịt mờ, trải dài hơi thở, “Cao Phủ Cẩm từng nói, Tiểu Cửu là một quyển sách không thể nào hiểu được. Anh nghĩ khi ông ta nói được lời này đã là lúc bị lạc mất trong thành phố đó rồi. Thật ra chân tướng là như vậy đấy, Cao Phủ Cẩm cưỡng bức anh hai em không phải vì muốn ép anh ta nói ra đoạn mật mã, mà là dục vọng ông ta dồn vào anh hai em đã vượt xa lòng tham lam khoản tiền đó rồi….”

Sau đó là một quãng nghỉ, rồi cậu ta dùng giọng nói tỏ vẻ bình thường, tiếp tục: “Tất nhiên, từ đầu chí cuối anh hai em cũng không dùng đoạn mật mã đó để bảo vệ cho chính mình.”

“Kính à…”

“Em xem đi, anh đang mặc quân phục. Nhiệm vụ của anh là kết thúc số mệnh này. Tiểu Hinh, em biết anh hai em cất giấu một khoản tiền ở chỗ Đường Ngân Kiệt. Em biết với tính cách của anh ta, nếu như đó là việc không thể không làm, chắc chắn anh ta sẽ không hành động liên lụy tới người bạn duy nhất của mình. Em có biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì không? Nếu như em biết, em nhất định phải nói cho anh. Đường Ngân Kiệt đang ở trong tay Đới Lạp, anh đang lo y sẽ không qua được khỏi bình minh.”

Phạm Văn Hinh lặng người đi một lúc lâu, cô dựa đầu nhẹ nhàng vào vai Cao Kính, nói: “Em không biết, em thật sự không biết, em không nghĩ ra mối liên hệ nào cả.”

Cao Kính thở dài một hơi, “Anh bảo Cao Tiến đưa em về, mấy ngày sắp tới em cứ ở yên trong nhà, không được đi ra ngoài.”

Phạm Văn Hinh ngần ngừ gật đầu, cô vừa đi đã quay đầu lại nói: “Cao gia ca ca. anh cứu Tiểu Kiệt đi. Dù anh hai em có bỏ tiền trong tài khoản của anh ấy, anh ấy cũng không muốn Tiểu Kiệt biết số tiền đó có công dụng thế nào đâu.”

“Anh chỉ muốn Đường Ngân Kiệt nói cho anh là khoản tiền đó đã trao về tay ai, còn công dụng thế nào anh tự điều tra. Em yên tâm, anh đợi một lát rồi quay lại xem sao.”

Phạm Văn Hinh dạ một tiếng, bước theo Cao Tiến ra khỏi khoảnh sân. Cao Kính một mình đánh xe trở về chỗ đang giam giữ Đường Ngân Kiệt, thấy Tôn Tử Hoa đang hiếng mắt nhìn qua khe cửa. Tiếng bước chân vừa lạo xạo, Tôn Tử Hoa đã quay đầu lại,. Thấy Cao Kính, hắn ta nhỏ giọng nói: “Tên Đới Lạp này ác thật, trò trống gì cũng bày ra hết rồi, nhưng thằng nhãi này ngậm mồm chặt thật, có moi móc thế nào cũng không ra.”

Cao Kính gạt hắn ta đi rồi đẩy cửa vào bên trong, thấy Đới Lạp đang ngồi u ám bên trong. Cao Kính chỉ mỉm cười mà nhìn Đường Ngân Kiệt bị tra tấn tới mức máu rỉ dơ dớp, nói: “Đới cục trưởng tra tấn người ta quả nhiên rất nghệ thuật, màu sắc rất dữ dội, nói vậy nhất định phải hiệu quả rồi.”

Lập tức mí mắt Đới Lạp hơi giật giật, ngoài người mà lòng không hề cười: “Thiếu tướng ạ, Đới Lạp tôi đây dù gì cũng là một cục trưởng trung thống, từ xa xôi tới Thượng Hải hỗ trợ cho thiếu tướng làm việc, tự thân giúp anh tra tấn, anh nên kiên nhẫn một chút mới đúng.”

“Thật à?” Cao Kính lột bỏ bao tay, đút hai tay vào túi quần, “Tôi còng đang tưởng rằng Đới cục trưởng tới Thượng Hải này là vì hoài niệm ngày xưa, nghe nói quá khứ Đới cục trưởng từng nếm mật nằm gai trên Bến Thượng Hải, nếu như không phải được Đỗ Nguyệt Sanh của Thanh Bang mua về giá ba mươi lăm đồng đại dương, e là đã chết đói trên Bến Thượng Hải rồi.” Cao Kính bật một tiếng cười: “Cho nên lần này Đới cục trưởng về đây, tôi cứ nghĩ là vinh quy về quê nhà đấy.”

Đới Lạp đứng phắt dậy, hừ một tiếng, túm lấy áo bước tới cánh cửa, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó mà quay đầu lại cười: “Đêm khuya rồi, tôi cũng mệt mỏi, muốn ra ngoài tìm vài điếu thuốc hút, thiếu tướng có đi không?”

Cao Kính mỉm cười: “Không, chưa cần.”

Đới Lạp liếc nhìn Đường Ngân Kiệt, rồi nhìn sang Cao Kính, cười một cách đen tối: “Không phải anh tính ở lại chỗ này tâm sự với thằng bạn của người hầu anh đấy chứ?” Nói rồi, ông ta tóm lấy gờ vai Cao Kính: “Chúng ta ra ngoài hít thở không khí.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui