"Đây cũng là lý do tại sao ánh sáng hộ thể của bà không phản phệ con bé kia? Vốn dĩ ánh sáng công đức này có thể bảo vệ bà đầu thai vào nhà giàu sang phú quý, nhưng hiện tại! "
"Thôi vậy, công tội quay về lại luận, hy vọng chút công đức còn sót lại này của bà có thể bảo vệ bà không rơi vào đường súc sinh!"
Nói xong, Phán Quan phẩy tay áo một cái, trên không trung lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tiệc rượu trong sân cũng đã kết thúc, bàn ghế bát đũa nồi niêu của mỗi nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, được mang về nhà.
Triệu Chính Khang đẩy cửa phòng ngủ phía Tây đi vào, nhìn người đang nằm trên giường đất, xoay người châm đèn dầu.
Lý Mộng Kỳ cũng đúng lúc mở mắt ra, mượn ánh sáng le lói cũng nhìn rõ dung mạo của Triệu Chính Khang.
Tuy không phải kiểu đẹp trai sáng chói, nhưng cũng là khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, lông mày rậm mắt to.
Làn da tuy có hơi đen, nhưng lại là màu đồng cổ đều màu.
Không cần nghĩ cũng biết, quanh năm huấn luyện đánh giặc, có thể trắng mới là lạ.
Triệu Chính Khang thấy người vợ mới cưới tỉnh lại, cũng bị đôi mắt linh động đang nhìn mình kia hấp dẫn.
Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Lý Mộng Kỳ lên tiếng trước nói một câu "Cảm ơn".
Còn cảm ơn vì chuyện gì? Trong lòng Triệu Chính Khang biết rõ.
Không gì khác chính là cảm ơn anh biết rõ bị tính kế mà vẫn nguyện ý cưới cô về nhà.
Lý Mộng Kỳ cố gắng chống tay ngồi dậy, "Chúng ta! "
Cơn đau đầu ập đến bất chợt, cắt ngang lời Lý Mộng Kỳ, cô nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.
Rồi lại ngẩng đầu nhìn Triệu Chính Khang, "Chúng ta nói chuyện được không?".
Chưa kịp để Triệu Chính Khang lên tiếng, Lý Mộng Kỳ lại cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm trong đầu.
Cánh tay chống trên giường cũng bắt đầu run rẩy, rồi cả người ngã xuống giường.
Triệu Chính Khang nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Lý Mộng Kỳ.
Nhẹ nhàng đặt cô lên gối, lại chỉnh lại tư thế cho cô nằm thoải mái hơn.
Lý Mộng Kỳ cố gắng mở mắt, khó nhọc nói bằng giọng khàn khàn: "Cảm ơn".
Nhìn Lý Mộng Kỳ cứng đầu như vậy, Triệu Chính Khang mím môi.
Đắp chăn cẩn thận cho cô, anh mới nói: "Chờ ngày mai em khỏe hơn rồi chúng ta nói chuyện.
".
Bất kể Lý Mộng Kỳ có đồng ý hay không, lúc này cô đã rơi vào hôn mê.
Không biết là mơ hay thật, Lý Mộng Kỳ đã được chứng kiến toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ với tư cách là một người ngoài cuộc.
Tuổi thơ của nguyên chủ khá hạnh phúc, khi mẹ ruột là Mạnh Uyển Đình còn sống, cũng coi như là không phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc.