1960 Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Sĩ Quan


Rửa sạch hai lần, bà ta mới lại đổ đầy nước vào nồi, đậy vung gỗ lại.


Triệu Hưng Đức cũng lấy từ trong đống tro ra bốn năm củ khoai lang nướng đen thui.


Lấy que gõ gõ, đập bỏ hết những chỗ bị cháy, rồi lại cầm lên tay vỗ vỗ.


Rồi ông ta mới đặt lên một miếng vải sạch sẽ, miết kỹ thêm hai lần.


Tôn Đại Ny bê ra một bát canh bột mì viên với dưa muối và đũa, lúc này mới ngồi xuống cạnh bàn.


“Kỳ à, con mau ăn đi, ăn nhiều một chút, có như vậy sức khỏe mới tốt lên được, nghe con!”

Lý Mộng Kỳ nhìn bát canh bột mì viên được làm riêng cho mình, hai ông bà chỉ ăn cháo ngô và khoai tây nướng.



Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót.


Sơn hào hải vị gì trong không gian của cô mà chẳng có? Cũng không thiếu nguyên liệu thượng hạng, nhưng cô lại không thể nào mang ra chia sẻ với người khác.


Người ta đã dốc hết lòng mang những món ăn ngon nhất cho cô, còn cô thì chỉ có thể trơ mắt nhìn sao?

Trong chốc lát, cô cảm thấy sống mũi cay cay, nóng hổi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.


Cho dù Lý Mộng Kỳ có đói đến mấy cũng không thể nào nuốt trôi một bát canh bột mì viên nhỏ như vậy, cô cầu cứu nhìn Tôn Đại Ny, “Mẹ, con không ăn hết được đâu.

Hay là mẹ với cha san bớt ra đi ạ?”

Nghe Lý Mộng Kỳ nói vậy, Tôn Đại Ny vô cùng mừng rỡ.



Không phải vì bà ấy thèm muốn, muốn ăn canh bột mì viên, mà là bởi vì nghe con dâu gọi họ là cha mẹ, chẳng phải điều này chứng tỏ con dâu đã chấp nhận gia đình họ rồi sao?

Tuy Triệu Hưng Đức không có biểu hiện gì quá đặc biệt, nhưng gương mặt nghiêm nghị, cứng rắn ấy đã giãn ra một cách rõ rệt.


“Sao lại không ăn hết được chứ, không ăn hết được thì cũng cố ăn đi, ăn nhiều vào cho nhanh khỏi, nghe lời mẹ.



Nghe Tôn Đại Ny khuyên nhủ đầy chân thành, Lý Mộng Kỳ vừa muốn khóc vừa muốn cười.


“Mẹ, dạ dày của con nhỏ lắm, thật sự không ăn hết được đâu, con không có giả vờ đâu.



Tôn Đại Ny thấy con dâu nói chuyện chân thành, lại nghĩ đến những năm tháng cơ cực mà cô đã trải qua, chắc là do bị hành hạ nên dạ dày mới bị teo nhỏ lại.


Vừa thương vừa xót thở dài một hơi, bà ấy quay người lấy ra một cái bát to đặt lên bàn.


Lý Mộng Kỳ trực tiếp cầm lấy cái bát, múc hơn nửa bát canh từ trong cái âu nhỏ sang bát to, sau đó mới đặt cái âu đến trước mặt hai ông bà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận