Nghe thấy tiếng Tiền Quế Hoa gào khóc trong gian Tây, Lý Đồng Toả lập tức đẩy cửa bước vào.
"Kêu cái gì mà kêu? Sáng sớm tinh mơ đã không cho người ta yên tĩnh.
"
Tiền Quế Hoa lăn lộn bò đến dưới chân Lý Đồng Toả, ôm lấy chân ông ta.
"Chồng ơi, ông nhìn xem, ông nhìn xem này, sáng sớm nay tôi đã thấy gian nhà chúng ta có gì đó không ổn, rất nhiều thứ đã biến mất, vội vàng chạy sang gian này xem, hai cái rương cũng không cánh mà bay, nhà chúng ta bị trộm ghé thăm rồi sao?"
Hai cái rương lớn như vậy, Tiền Quế Hoa vừa nói, Lý Đồng Toả đã nhìn thấy ngay.
Ông ta hất mạnh Tiền Quế Hoa đang bám trên chân mình ra, xỏ dép rồi chạy về gian Đông.
Mở cửa ra, quả nhiên, ông ta nhìn thấy nền nhà trống trơn, không còn gì nữa.
Sau đó, ông ta luống cuống bò lên giường, mở cửa tủ gỗ ra, đưa tay lục lọi bên trong.
Lục lọi hồi lâu, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng chẳng tìm thấy gì cả.
Sau đó, như phát điên, ông ta lôi hết quần áo bên trong ra ngoài.
Mãi đến khi trong tủ trống rỗng, ông ta mới ngây dại ngồi phịch xuống đó.
Miệng vẫn lẩm bẩm, "Hết rồi, hết rồi, hết rồi.
Hết rồi, chẳng còn gì nữa.
"
Lý Thủ Tài từ lâu đã bị tiếng động của cha mình làm cho tỉnh giấc, vốn định gào khóc thật to, nhưng nhìn thấy bộ dạng điên loạn của cha mình, nó đành phải nuốt ngược tiếng khóc vào trong.
Nó bịt chặt miệng, rụt rè co ro vào góc giường, sợ hãi nhìn cha mình.
Tiền Quế Hoa cũng loạng choạng, lăn lộn bò về gian Đông, nhìn thấy hành động của ông chồng, bà ta còn gì là không hiểu?
Sau đó, bà ta cũng điên cuồng lật chiếu lên, rồi lại lao đến góc tường, nhặt lên một chiếc giày bông bẩn thỉu, hôi hám.
Bới móc lung tung, miếng lót giày bị ném ra ngoài, mặt giày cũng bị xé toạc.
Cả người bà ta như hóa điên dại, ngồi phịch xuống đất.
Nhìn thấy cha mẹ như vậy, Lý Thủ Tài sợ hãi đến mức nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hai bàn tay nhỏ bé của nó bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng động nào.
Có lẽ cũng vì quá sợ hãi, nó bắt đầu nấc lên từng tiếng "ực, ực" không ngừng.
Cũng chính vì tiếng nấc đó mà Lý Đồng Toả và Tiền Quế Hoa mới giật mình tỉnh lại.
Lý Đồng Toả đau lòng muốn bế cậu con trai út lên, nhưng Lý Thủ Tài lại kinh hãi nhìn bóng dáng cha mình ngày càng gần, hai chân nhỏ không ngừng đạp loạn xua.
Lý Đồng Toả luống cuống xoa xoa tay, "Con trai, con trai à, là cha đây, đừng sợ, cha không làm con đau đâu, cha thương con nhất rồi, con quên rồi sao?"