Hai mẹ con nặng lòng ăn xong bữa cơm, Tôn Đại Ny vẫn không để Lý Mộng Kỳ động tay vào rửa bát.
Vừa rửa bát, bà ấy vừa nghĩ xem có nên đưa con dâu về nhà mẹ đẻ một chuyến không.
Về phía Triệu Hưng Đức, trên đường về nghe người trong thôn kể lại tình hình.
Ông ấy nhíu chặt mày, sai người đi gọi đội trưởng đến nhà Lý Đồng Toả.
Bản thân ông ấy rảo bước nhanh hơn về phía nhà Lý Đồng Toả.
Từ xa đã thấy trước cổng nhà Lý Đồng Toả tụ tập một đám người, “Làm gì đấy hả, không thấy lạnh à? Năm mới không ăn Tết nữa hả? Vây quanh đây làm gì? Có gì hay mà xem?"
Mọi người vội vàng tản sang hai bên nhường đường cho Triệu Hưng Đức.
Giờ là lúc nông nhàn, lại là ngày Tết, Triệu Hưng Đức cũng chỉ thuận miệng nói một câu chứ không thể cứng rắn đuổi mọi người đi được.
Ông ấy thở dài một hơi, sải bước vào nhà chính nhà họ Lý.
Thấy đồ trong nhà vứt lung tung, ba người vẫn còn nằm ôm nhau trên giường, ông ấy tức giận ho khan một tiếng.
Lý Đồng Toả cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà sĩ diện nữa, “Bác thông gia, nhìn nhà tôi này, sống sao nổi nữa?"
Triệu Hưng Đức nhìn Lý Đồng Toả là ông ấy đã thấy ngứa mắt rồi, rõ ràng tướng mạo thật thà chất phác, nhưng mà tâm địa như thể có tám trăm cái lỗ.
Chẳng ai có thể liên hệ những chuyện gã làm với vẻ ngoài này cả, cũng phải bái phục loại người như vậy.
“Thôi đi, thôi đi, cũng sắp làm ông nội người ta rồi, trước mặt vợ con mà cũng khóc lóc được thế à?”
Lý Đồng Toả mặt dày mày dạn từ trước, nếu không thì sao có thể giả vờ ra vẻ thật thà chất phác được? Không phải là ai nói gì gã cũng cười ngơ à.
Lúc này không cười nữa, gã gào lên, “Bác thông gia ơi! Không biết nhà chúng tôi đắc tội với ai? Nửa đêm bị người ta dọn sạch nhà, không còn gì cả, một đồng cũng không chừa lại cho chúng tôi!"
Triệu Hưng Đức cau mày đi đi lại lại trên đất, nhìn những thứ bị vứt lung tung trên giường dưới đất, ông ấy đoán là do đôi vợ chồng này làm.
Bằng không thì ai ngủ mà đồ đạc trong nhà bay lung tung lại chẳng có chút cảm giác gì?
Triệu Hưng Đức trừng mắt nhìn đôi vợ chồng một cái, hiện trường bị phá hoại hết cả rồi, dù có báo công an cũng vô dụng.
Ông ấy đang đau đầu thì bí thư thôn Triệu Kiến Quốc sải bước đi vào.
“Bác cả, có chuyện gì vậy?”
Triệu Kiến Quốc với Triệu Hưng Đức có họ hàng xa, trong thôn gọi một tiếng bác cả cũng không phải là quá.