Triệu Hưng Đức cảm thấy từ lúc bước vào nhà họ Lý, ông ấy thở dài còn nhiều hơn cả một năm cộng lại.
“Cậu xem tình hình này, ngoại trừ hai cái giường đất trong hai gian nhà, đồ đạc gì cũng mất hết, hai vợ chồng nói tiền trong nhà cũng không còn đồng nào.
”
Triệu Kiến Quốc khoanh tay, vẻ mặt khó coi quan sát khắp trong ngoài một lượt.
Sau đó lạnh giọng hỏi: “Ngô Thắng đâu?”
Tiền Quế Hoa không muốn lôi chuyện này lên đầu con trai mình, lập tức gào khóc.
“Ôi trời ơi là trời! Kẻ khốn nạn nào đã trộm nhà tôi thế này? Sống thế nào được nữa, tôi không muốn sống nữa.
"
Triệu Kiến Quốc ghét cay ghét đắng Tiền Quế Hoa, đi làm thì không tích cực, còn lười biếng.
Không có việc gì là lại thích gây chuyện, suốt ngày không chửi mắng người này thì cũng đánh nhau với người kia.
Bình thường hòa giải mâu thuẫn cho bà ta cũng đủ rồi, anh ta ghét nhất là cái trò khóc lóc om sòm này.
“Thôi đi, Tiền Quế Hoa, bà ngậm mồm lại đi, ngày tháng tốt đẹp đến mấy cũng bị bà khóc tan thành mây khói hết.
”
Sau đó quay sang nói với Lý Đồng Toả: “Báo công an đi, nhớ kỹ xem nhà mất những gì, lát nữa công an đến thì tự nói với người ta.
"
“Nhìn cái nhà bị mấy người bày bừa ra xem, chẳng còn chứng cứ gì nữa, Tiểu Ngũ mau đến nhà tôi lấy xe đạp đến đồn công an ở thị trấn báo án đi.
”
Lý Đồng Toả nhìn Triệu Hưng Đức với vẻ đầy hy vọng, Triệu Hưng Đức cũng thấy gã vô cùng phiền.
Nhất là lúc bàn chuyện lễ nghi, hai nhà suýt chút nữa thì trở mặt thành thù.
May mà nhà Triệu Hưng Đức cả hai cha con đều là người biết điều, chứ không thì hai nhà Triệu - Lý thành oan gia rồi.
“Anh cũng đừng có nhìn tôi, chuyện lớn như thế này trong nhà anh, cho dù là bí thư thôn
“Nhiều đồ đạc như vậy bị khuân đi, hai người ngủ trong căn nhà này mà không nghe thấy tiếng động gì sao?”
“Chuyện này trong thôn chắc chắn không thể nào che giấu được đâu, tốt nhất là để cho người có chuyên môn đến điều tra cho hai người.
”
“Nếu đã như vậy, hai người cứ ở trên giường đi, cũng đừng xuống nữa, đợi lát nữa công an đến xem họ nói thế nào.
”
Triệu Hưng Đức nhìn ba người run cầm cập vì lạnh, bất đắc dĩ đi ra ngoài sân nhóm lửa trước, kẻo lại để mọi người bị cảm lạnh.
Cả buổi sáng người ra vào tấp nập, cửa nhà ngoài cũng chẳng đóng.
Vốn dĩ không nhóm lửa, căn nhà cũng lạnh như hầm băng.
Triệu Kiến Quốc nhìn thấy bác cả đi ra sân nhóm lửa, anh ta cũng chẳng muốn ở trong nhà với hai người kia, liền xoay người đi ra ngoài.