1976

Tôi đứng lên, không biết vì sao lúc đó mình bị nóng đầu, thế mà lại lấy ngân trâm của bà nội ra: “Anh xem, thứ này là của bà nội em.”

Lý Ngôn Tiếu nở nụ cười: “Đi chơi cũng đem cái này theo nữa à.”

“Em quên cất vào.”

Lý Ngôn Tiếu tỉ mỉ ngắm nghía ngân trâm: “Bà nội em chắc là tiểu thư khuê các nhỉ, vật tinh xảo thế này chắc có phải có lai lịch đấy. Mẹ anh cũng có một cái như này.”

“Bà nội em không còn nữa.”

“Qua đời?”

Tôi gật đầu, lại muốn khóc nữa rồi.

Lý Ngôn Tiếu quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới nhỏ giọng nói với tôi: “Vật này nhất định phải cất kỹ, ngoài anh ra đừng cho ai khác nhìn thấy, nếu không người ta sẽ nói em theo ‘chủ nghĩa tư bản’ đấy.”

“Em biết rồi.” Tôi cất ngân trâm vào, “Anh cũng phải giữ bí mật.”

“Ừ, đương nhiên rồi, những vật thế này ở nhà anh đều bị giấu đi cả rồi.”

Thì ra là thế. Không phải chỉ có nhà tôi mới hành động kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ những đồ vật thế này đều phải đem giấu sao?

Chúng tôi lại ngồi ngẩn ngơ một lát, Lý Ngôn Tiếu hỏi tôi: “Em đã đi học chưa?”

“Vẫn chưa, mùa thu năm sau là đủ tuổi đến trường.”

“Em muốn đến trường không?”

Tôi thành thật gật đầu: “Muốn.”

“Vậy thì đi nhé.”

“Trường học ở đâu?”

“Ở gần đây, trường tiểu học bên cạnh trường trung học, nếu em lên tiểu học anh sẽ đạp xe đón em đi, mười phút là tới.”

“Thế một học kỳ bao nhiêu tiền?”

“Tiền mua sách mất khoảng vài đồng. Nếu em không có anh có thể cho em”

“Em có tiền.”

“Em làm gì có tiền, phải có người trả học phí cho em chứ. Để anh trả cho em nhé.”

“Em có tiền thật mà, không cần anh trả đâu.”

Lý Ngôn Tiếu nửa tin nửa ngờ: “Thế em có bao nhiêu?”

“Em mang đến hơn một trăm đồng…”

Lý Ngôn Tiếu nở nụ cười, hiển nhiên không tin, nhẹ nhéo mũi tôi một cái: “Nói dối là chó con nhé.”

Tôi không trả lời, bị người khác không tin đúng là một chuyện rất khó chịu, tôi bực mình không thèm để ý tới anh.

“Xem ra là thật rồi?”

Tôi vẫn không để ý.

“Thôi bỏ đi, anh sai rồi.” Lý Ngôn Tiếu ôm vai tôi, “Nhưng mà hơn một trăm đồng thật sự rất nhiều, có thể mua hơn một vạn cái kẹo đường, vậy thì về sau anh phải gọi em là tiểu phú ông rồi.”

Tôi cuối cùng cũng vui vẻ lại.

Lý Ngôn Tiếu mở túi kẹo và đồ ăn vặt đưa cho tôi. Tôi ngậm một viên kẹo đường, cảm thấy vô cùng vô cùng ngon.

“Em biết viết tên mình không?”

Tôi đảo mắt trắng lườm anh: “Phế vật cũng biết viết tên mình.”

“Vậy em viết được những gì nào?”

“Anh nói xem.” Tôi thấy Lý Ngôn Tiếu thật sự đánh giá thấp trình độ của mình, “Anh nói chữ nào em viết chữ đó.

“Bá Vương Biệt Cơ.”

Tôi tìm một viên đá có đầu nhọn, viết trước ba chữ, sau đó nói với anh: “Chữ “cơ” em không biết viết.”

Lý Ngôn Tiếu nhìn ba chữ tôi vừa viết: “Không sao, em viết được nhiêu đây đã làm anh kinh ngạc lắm rồi.”

Tôi lại tiếp tục hỏi: “Chữ “cơ” viết làm sao?”

“Một chữ nữ bên cạnh chữ thần trong thần dân.” ( 姬: cơ = 女 nữ + 臣 thần)

Tôi nghệch mặt ra vẫn không nghĩ được. Lý Ngôn Tiếu viết xuống cho tôi xem một lần, tôi lại viết theo một lần.

Lý Ngôn Tiếu vô cùng kinh ngạc: “Em từng học ở đâu sao?”

“Lúc được ba bốn tuổi bà nội em đã dạy em đọc và viết chữ.”

Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi bằng cặp mắt khác: “Thế em đã học toán rồi?”

Tôi không biết trả lời thế nào.

“Thuộc bảng cửu chương chưa?”

Tôi gật đầu.

Lý Ngôn Tiếu vô cùng kinh ngạc: “Thế này — anh thấy, em cứ vào học lớp ba luôn đi, không, lớp bốn chứ!”

Tôi vừa nghĩ một đứa nhóc bảy tuổi đã ngồi vào lớp bốn liền cảm thấy có gì đó sai sai: “Em nghĩ vẫn nên học từ đầu chứ.”

“Đọc sách sớm một chút thì tốt, anh vừa vào đã học lớp hai đấy.”

“Được rồi mà…”

“Em nên biết rằng học từ đầu sẽ hoang phí ba năm, mà em không cần thiết phải phí ba năm này. Đời người rất ngắn, tuổi trẻ lại càng ngắn, có thể tiết kiệm được thời gian cớ sao lại muốn học lại những thứ mình đã biết chứ?”

Hình như lời anh nói cũng không phải không có lý. Tôi hỏi anh: “Thế lớp một học những gì?”

“Con chó sủa, con mèo nhảy…”

Ôi cái thứ ngốc nghếch gì thế này? Thế là tôi liền đổi ý: “Vậy em học lớp bốn. Nhưng mà em có thể muốn học lớp nào là được học lớp đó sao?”

“Được chứ.” Lý Ngôn Tiếu bày ra bộ dáng đã tính trước rồi: “Anh có thể nói với hiệu trưởng giúp em.”

“Anh quen với hiệu trưởng luôn hả?”

Lý Ngôn Tiếu đột nhiên có chút chột dạ, gãi đầu một hồi rồi như muốn nói lại thôi.

“Hiệu trưởng là nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Hơn bốn mươi.”

“Hai người quen nhau?”

Lý Ngôn Tiếu sờ đầu tôi: “Ngoan, đừng hỏi anh vấn đề này nữa, anh bắt đầu không được tự nhiên rồi nè. Đúng là anh và hiệu trưởng có quen nhau.”

Lúc chúng tôi về đã gần giữa trưa. Lý Ngôn Tiếu nói: “Em có thể đến nhà anh bất cứ lúc nào, ở đó có rất nhiều sách. Người nhà anh đều rất tốt, không ngại con nít phiền phức đâu.”

“Vâng.”

Khi về đến nhà thì bụng đã có chút đói, tôi liền tìm Vương Câu Đắc Nhi về cùng ăn cơm. Tôi nghĩ cậu ấy đang ở sân sau nên đi tìm, quả nhiên nhìn thấy Vương Câu Đắc Nhi cùng Nữu Nhi đang ngồi xổm trong sân, chụm đầu lại cùng chơi trò gì đó. Tôi đến gần nhìn thử, thì ra hai người bọn họ cùng lấy cành cây vọc bùn. Tôi cảm thấy Vương Câu Đắc Nhi vốn sinh trước tôi hai tháng mà tâm hồn của tôi lại lớn hơn cậu những năm năm.

Tôi cười cười với Nữu Nhi, sau đó nói với Vương Câu Đắc Nhi: “Về về, về ăn cơm lẹ nào.”

“Ừm, tớ cũng đi ăn cơm.” Giọng Nữu Nhi giòn tan.

Vương Câu Đắc Nhi rất không tình nguyện bị tôi túm cổ về nhà. Tôi cố ý làm cậu xấu hổ:

“Một nam một nữ, đi cùng một chỗ! Có nhìn thấy không, sờ sờ rốn nhỏ!”

Vương Câu Đắc Nhi thoáng cái đỏ mặt, cộng thêm vết bùn và mồ hôi trên mặt cậu thành ra gương mặt cậu cứ hồng chỗ này, trắng chỗ kia, rồi lại đen chỗ nọ. Nếu như tôi mà biến thành cái dạng này chắc chắn bà nội sẽ không vui.

Cậu vội vã giải thích: “Không có gì cả, tớ và Nữu Nhi không có gì cả.”

“Bớt nhảm.” Tôi nói, “Tớ cũng nhìn ra hai cậu không có gì. Nếu mà có ấy hả, thì sao hai cậu có thể cùng ngồi xổm một chỗ chơi đồ hàng được?”

“Không phải chơi đồ hàng, chúng tớ đang chơi xây nhà mà…”

Vốn dĩ cậu ta đã phát âm không rõ, mà bây giờ lại còn đang cuống lên nên tôi không nghe được cậu ấy nói gì. Tôi khoát tay, bảo cậu ăn lẹ lẹ chút, khỏi cần giải thích gì nữa.

Cơm nước xong xuôi, tôi nhớ tới chuyện Lý Ngôn Tiếu đề nghị mình viết thư về nhà. Tôi cảm thấy cách này cũng không tồi, ít nhất có thể bớt nhớ nhà một chút, hơn nữa có thể khiến cuộc sống tù túng của tôi có thêm chút hy vọng.

Một đứa trẻ bảy tuổi, vốn nên là cái tuổi ngây thơ rực rỡ mới đúng. Mà tôi, nói dễ nghe một chút là trưởng thành sớm nói khó nghe thì là một đứa nhóc lạnh lùng, bi quan và nghĩ nhiều. Một đứa bé cảm thấy cuộc sống không có hy vọng quả đúng là một việc đáng sợ.

Tôi lục được trong ngăn tủ một ít giấy viết thư đã ố vàng. Chú tôi biết chữ, nhưng chẳng mấy khi chú viết thư, còn thím thì dốt đặc cán mai. Những tờ giấy này có lẽ đã để lâu lắm rồi, nhà họ không cần đến giấy nên những thứ này không có tác dụng gì. Tôi tìm trong nhà cả buổi cũng không thấy cái bàn nào để viết chữ được, nên đành lấy một cái ghế nhỏ lau lau một chút rồi nằm sấp mà viết.

Tôi chuẩn bị sơ lượt nội dung trong đầu rồi viết xuống:

Gửi ông nội, cha, mẹ:

Con đang ở nhà chú thím viết thư cho mọi người. Người trong nhà đều khỏe mạnh cả, từ khi con đi đến nay cũng không xảy ra chuyện gì. Những đồ vật con đem đến đều được bảo quản rất khá. Chú và thím rất tốt với chúng con, con và Canh Vân sống rất thoải mái vui vẻ, còn có thêm bạn mới. Hai ngày trước chúng con còn được đi xem phim và hí kịch nữa.

Con sắp được đến trường rồi, con quen một người bạn đã tốt nghiệp tiểu học, anh ấy nói con không cần phải học từ lớp một, cho nên con có ý muốn học nhảy lớp luôn. Con nhất định sẽ nghe lời mọi người, có thể học thì học cho thật tốt, tương lai sẽ làm một người có ích cho đất nước.

Ở nhà có xảy ra chuyện gì không? Còn có, mọi người nhớ cho A Hoa ăn nữa nhé. Khi nào thì chúng ta có thể gặp nhau? Mọi người có tới Thanh Đảo thăm chúng con không? Con rất chờ mong ngày chúng ta gặp lại.

Lâm Mộ Đông.

Tôi không dám nói mình nhớ nhà. Nếu như nói nhớ nhà, mọi người sẽ nói tôi không kiên cường.

Vào thời điểm đó có nhiều chữ tôi không biết. Ví dụ như “dạng” trong “vô dạng.” Còn có “tuân” trong “tuân theo” lại bị tôi viết thành tôn của tôn trọng, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết chữ chính xác là chữ nào. Tôi nghĩ trước cứ bỏ qua những chữ này, ngày mai sẽ mang đến hỏi Lý Ngôn Tiếu.

(Giải thích một chút, cái mớ này em không biết edit sao cho chuẩn nên giữ nguyên Hán Việt. “Vô dạng” nghĩ là khỏe, không có việc gì. “Tôn” chỉ khác với “tuân” là không có bộ sước nên thằng nhỏ nó mới nhầm: 遵 tuân- 尊 tôn 遵照 tuân chiếu (tuân theo) – 尊重 tôn trọng.)

Buổi chiều hôm đó tôi ôm một đống buồn bực mà ngủ một giấc. Đêm qua chỉ biết nhớ nhà nên ngủ không ngon. Tối đến, chú và thím từ đội sản xuất trở về, thoạt nhìn tâm trạng của họ không được tốt, có lẽ do một ngày làm việc quá mệt mỏi. Ăn cơm xong tôi lại lấy sách mang từ Liên Vân Cảng ra đọc. Những quyển sách này tôi đều đã đọc qua rồi, có nhiều chỗ còn thuộc làu làu nên cảm thấy rất nhàm chán. Ngày mai đến nhà Lý Ngôn Tiếu nhờ anh dạy tra tự điển, còn có thể thuận tiện mượn sách của anh.

Sáng hôm sau tôi lấy giấy viết thư và bút đến tìm Lý Ngôn Tiếu. Đây là lần đầu tiên đến nhà anh, huống chi nhà anh còn có nhiều người, thế là tôi ra ngoài xong lại nhìn xuống quần áo mình, thấy trên áo trắng và quần không bị dính bẩn mới yên tâm. Tôi còn bỏ thêm hai hào vào túi quần, phòng khi Lý Ngôn Tiếu lại muốn mua cho tôi thứ gì.

Tôi hớn hở đi tới nhà anh, nhà tôi và nhà anh chỉ cách nhau chưa đến mười mét, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới, trong mười mét ngắn ngủn thế này mà cũng có thể xảy ra chuyện.

Tôi vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy trước cửa nhà có bốn thằng nhóc cỡ mười ba mười bốn tuổi đang đứng. Tôi không để ý tới bọn nó, nhưng không ngờ vừa ra tới cổng đã có một thằng mặt mũi hung dữ chạy tới gần.

Cầm đầu bọn nhóc là một đứa béo tròn, nó hùng hổ trừng hai con mắt lên nói: “Người lớn trong nhà mày đâu?”

Tôi thật sự bị cái đám này dọa sợ rồi, dù sao lúc trước tôi vẫn là đại thiếu gia được che chở bảo bọc nên đây là lần đầu gặp phải chuyện như này. Đầu óc tôi đều tạm thời đình công, thế mà lại nói ra: “Không có ở nhà, anh tìm họ có việc gì à?”

“Đồ ngu!” Béo tròn dùng sức đẩy vai tôi một cái, tôi cảm thấy quả đấm kia nặng tựa cái chùy. Nó nói với thằng nhóc đằng sau: “Xét người nó!”

Lập tức có một đứa đi lên giật lấy giấy viết thư trong tay tôi, xé nát xong còn ra vẻ khinh thường.

Tôi trở nên nóng nảy, đây không phải là cố ý gây sự sao! Tôi xông tới hét lớn: “Mày làm gì vậy hả! Đây là thư gửi về nhà tao!”

Cả bốn đứa nghe tôi nói xong đều cười đến xấu xa, một đứa tóc xoăn nói: “Một đứa con nít như mày thì viết được cái gì, tao cứ xé đó thì sao.” Tôi hoàn toàn bị chọc giận, liền xông lên liều mạng với thằng nhóc tóc xoăn.

Lại có một đứa da rất đen giữ chặt tôi, thằng béo lập tức giơ chân lên định đá vào mặt tôi, may là tôi phản ứng nhanh, giãy khỏi tay nó nên tránh được một cú. Bà nội đã từng nói đánh người không thể đánh vào mặt, một người bị đánh mặt thì đủ để chết vì khuất nhục.

Nắm đấm mạnh mẽ của tên béo đập vào cánh tay tôi, nó dùng lực quá lớn khiến tôi ngã xuống, đầu đập mạnh vào đất. Tôi còn chưa kịp đứng dậy thì chân lại bị giẫm một cái, tên béo đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống sau đó nặng nề nện một đấm vào vai tôi, nó vừa đánh vừa nói: “Thằng nhãi này ngang ngược thật, mới tới phỏng, ấy thế mà lại dám đánh trả, còn chưa biết sự lợi hại của tụi tao phải không?”

Tôi dùng tay cản lại nắm đấm của tên béo, nhưng quả đấm của nó rất mạnh, nửa người trên của tôi phút chốc đã bị đánh cho bầm dập. Tôi muốn dùng móng tay cào nó hoặc cắn nó, nhưng nó cũng không ngu, đâu để tôi bắt được cơ hội. Lúc này đã có người lục lọi túi quần của tôi, tôi nhớ trong đó có hai hào. Tôi đạp mạnh chân, chỉ nghe một tiếng hét thảm, bàn tay trong túi quần đã rút ra nhưng mặt tôi lại bị đạp.

Tên béo thấy đồng bọn bị thương nên không thèm nhìn trước nhìn sau, chỉ hùng hùng hổ hổ tới nắm chặt cổ tay tôi.

Chết chắc, tôi nghĩ thầm, có lẽ chết chắc rồi.

Nó bóp chặt cổ tay tôi, dùng sức bẻ một cái, tôi lập tức nghe được âm thanh “rắc rắc” do xương mình phát ra, cả cánh tay đều mềm yếu vô lực. Đau đớn kịch liệt từ cổ tay truyền tới, mắt tôi sít sao nhắm chặt, đau đớn làm nước mắt không khống chế được mà chảy ra, tôi nghe thấy chính mình kêu thảm một tiếng, vì thế lại gắt gao cắn chặt môi mình.

“Có xin tha hay không?” Tên béo hỏi tôi.

Tôi mở ra hai mắt đẫm lệ mờ mịt, hung tợn trừng nó nói: “Ai thèm… ai thèm xin tha với mày!”

“Ôi, mày thật là bướng bỉnh.” Tên béo nói: “Đã thế thì mày xem nè”

Tôi nghĩ nếu như nó còn muốn tiếp tục, tôi sẽ cắn lưỡi tự tử luôn.

Đột nhiên tên béo hét thảm một tiếng rồi ngã về trước, tròng mắt trừng lớn đến mức muốn rơi ra. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tên béo lập tức nhảy dựng lên, cả ba đứa còn lại cũng buông tôi ra mà nhìn về một hướng.

Lý Ngôn Tiếu?

Tôi thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng trên đó lại toát lên vẻ lãnh khốc và tức giận. Anh căn bản không nhìn tôi, tôi muốn mượn cơ hội đứng lên thì phát hiện toàn thân đau đớn rã rời, nhất là cánh tay, đau đến mức giống như không còn ở trong thân thể mình nữa.

“Phấn hồng tiểu sinh.” Tóc xoăn gọi anh như thế, xem ra bọn họ biết nhau, “Liên quan éo gì tới mày! Mày muốn dùng song anh thương hát hí khúc của mày đâm bọn tao sao?”

Cả bốn đứa đều cười ha ha.

Lý Ngôn Tiếu nói: “Lần trước tụi mày còn chưa chịu nhận thua sao? Bây giờ lại muốn đứng trước cửa nhà tao chơi trò khiêu khích? Hả?”

Nhận thua? Lý Ngôn Tiếu đã từng đánh bại bọn nó rồi?

“Khi đó tao chỉ có một mình.” Tên béo hừ hừ khí trong lỗ mũi, “Bây giờ đổi lại mày chỉ có một mình. Dám đá vào cổ tao, mày muốn chết à?”

Nói xong bọn chúng đều nhào vào Lý Ngôn Tiếu, tôi nhìn đến sốt ruột, nhưng chính mình còn lo không xong thì nói chi đến chuyện giúp đỡ.

Lý Ngôn Tiếu ỷ mình tay dài chân dài, nhanh chóng đưa tay bóp cổ tên béo. Bởi tốc độ không nhanh bằng Lý Ngôn Tiếu, nên tên béo liền mắng một câu rồi đưa tay ra bóp cổ anh. Lý Ngôn Tiếu nhanh chóng ngồi xổm xuống, tên béo vồ hụt, đàn em đứng phía sau đột nhiên đá anh một cái, một đá này trúng lưng làm anh ngã xuống đất. Tay Lý Ngôn Tiếu vẫn còn bóp chặt cổ tên béo, hai người vật nhau trên mặt đất.

Lý Ngôn Tiếu gầy như vậy, hơn nữa lại là một chọi bốn, tôi không biết sức mạnh và can đảm của anh lấy ở đâu ra.

Không biết anh lấy từ đâu một con dao, đột nhiên đặt lên cổ tên béo nói: “Tao đếm tới ba rồi cắt cái cổ của mày!”

Tên béo mắng một câu, tựa như biết được Lý Ngôn Tiếu nhanh tay lại còn ác độc, lúc này cũng không phải đang nói giỡn, thế là nó nửa hòa giải nửa oán trách nói một câu: “Coi lại mày đi, đã nói trước là không dùng vũ khí mà!”

Lý Ngôn Tiếu đâu để mình bị dắt mũi, một tay kéo cổ nó, một tay kề dao lên cổ.

Mấy đứa bên cạnh không dám hành động dại dột, bầu không khí thoáng cái đông cứng lại. Con dao của Lý Ngôn Tiếu càng lúc càng gần, giọng nói vô cùng lạnh: “Dao đang ở trên cổ mày, muốn sống thì đi xin lỗi em ấy.”

Em ấy là chỉ tôi.

Tên béo mắng một câu, trừng mắt liếc tôi, đương nhiên là không muốn xin lỗi.

Tình cảnh rất căng, chúng tôi có thể thắng sao?

Nhưng một giây sao lại phát sinh sự tình làm tâm tôi chìm xuống đáy cốc.

Thằng nhóc sau lưng Lý Ngôn Tiếu đột nhiên ghì chặt cổ anh, đè cả anh và tên béo xuống đất. Tên béo thấy thế liền rút con dao trong tay Lý Ngôn Tiếu. Nhưng mũi dao hướng phía nó, Lý Ngôn Tiếu lại nắm rất chắc, nó không rút ra được. Sau đó cả bốn đứa cùng lên, nắm đấm như mưa nện vào người Lý Ngôn Tiếu, con dao kia cũng không biết đang trong tay ai, tôi nhìn cảnh này thì vô cùng lo lắng, cố gắng đứng dậy.

Lý Ngôn Tiếu không yếu ớt như tôi, trong trận hỗn chiến không bị đánh ngã trên đất, còn đánh một đứa đến chảy máu mũi. Anh kêu to với tôi một câu: “Đi tìm người nhà của anh! Ai cũng được!”

Tôi cắn răng, lảo đảo hướng nhà anh chạy đi, một đứa da đen thấy vậy lập tức nhào về phía tôi, muốn ngăn tôi lại. Chúng tôi lại vật lộn với nhau. Cổ tay của tôi vẫn rất đau nên căn bản không thể làm gì được.

Cục diện hỗn loạn giằng co khoảng chừng vài giây đồng hồ, bỗng cánh cửa đỏ thẫm mở ra, một lão gia chừng năm mươi sáu mươi đứng ở cửa ra vào, uy nghiêm quát to: “Đứa nào dám giở trò lưu manh trước cửa nhà ta!”

Mấy đứa nhóc thấy có người lớn tới, biết rõ lần này gây họa rồi nên nhanh chóng chuồn mất. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà tại chỗ chỉ còn lại hai người chúng tôi toàn thân nhếch nhác.

“Ông nội.” Tôi nghe Lý Ngôn Tiếu gọi lão gia kia, sau đó len lén đem con dao giấu ra phía sau. Trên mặt anh rõ ràng vẫn còn vẻ tươi cười.

Ông nội anh nhìn chúng tôi, cũng không có biểu hiện gấp gáp gì, đôi mắt ông sắc bén như diều hâu, nói: “Vào nhà.”

“Đây chính là người con nói với ông đấy, Lâm Mộ Đông.” Lý Ngôn Tiếu chỉ tôi nói.

Thấy ông nội anh nhìn tôi gật đầu, tôi liền nói: “Cháu chào ông ạ.”

“Vào đi!”

Tôi cúi đầu nhìn chính mình, chật vật hết chỗ nói, quần áo đều bẩn cả, quần còn bị xé rách, tóc tai thì lộn xộn. Tuy trên người Lý Ngôn Tiếu có máu nhưng máu đó không phải của anh. Mà thảm nhất chính là tay của tôi, buông thỏng không còn chút sức lực, cứ đau đớn mãi không dứt. Nhưng có một kỳ tích xuất hiện – thế mà hai hào trong túi của tôi vẫn còn!

Tôi và Lý Ngôn Tiếu nhìn nhau cười, tôi là cười khổ, nhưng anh là chân chính cười, cười đến vui vẻ, tựa như trận đánh lúc nãy là phe mình toàn thắng vậy. Tôi thầm nghĩ, người cũng như tên, lúc nào rồi mà còn có thể cười cho được.

Tôi vốn cho rằng chuyện đã xong, cuối cùng chúng tôi cũng được cứu rồi, nhưng không ngờ kịch còn chưa hết. Theo âm thanh vật gì đó rơi xuống, Lý Ngôn Tiếu vẫn giữ một bộ tươi cười đột nhiên cứng lại, cả người run rẩy một cái, tôi chỉ thấy anh lấy tay che đầu, bộ dạng như rất đau đớn, chậm rãi ngồi sụp xuống.

Tôi ngẩn cả người, không biết đã xảy ra chuyện gì, ông nội anh cũng chạy qua xem. Chúng tôi đều khẩn trương nhìn, bỗng nhiên tôi thấy có máu chảy ra từ kẽ ngón tay anh.

song anh thương

Chương sau →


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui