"Bố mẹ, con định ra ngoài hai ngày.
"
Tranh thủ cả nhà đang ăn vui vẻ, Trần An mở lời nói chuyện mình chuẩn bị ra ngoài cho bọn họ biết.
Nếu không nói tiếng nào đã không thấy bóng người, cả nhà sẽ lo lắng, có khi còn đi xung quanh để tìm.
"Ra ngoài làm gì mà lâu như thế?"
Cảnh Ngọc Liên lo lắng nhất, hỏi trước tiên.
"Con định rủ anh Đản Tử lên núi bắt chuột tre, sau đó mang lên huyện bán lấy ít tiền, để ăn cái Tết cho tươm tất.
"
Có nhiều người thích ăn chuột tre, nhưng ở huyện không thể so với trong núi, không dễ kiếm được.
Trần An là người từng trải nên hiểu, tuy việc làm ăn vẫn thường xuyên bị đuổi bắt chặn đường, nhưng thật ra đã không nghiêm ngặt như vài năm trước nữa, trong huyện có chợ đen.
Giống như hắn chuẩn bị đổi hạt thông đưa đến Hán Trung vậy, cũng nhắm vào chợ đen.
Trần An cũng biết, do trời cao hoàng đế xa nên trong huyện thường xuyên có người đến trấn Đào Nguyên trong núi sâu thu mua ít lâm sản thịt rừng, giá cả cũng ổn, đỡ phải chạy vào trong huyện, quá xa, tốn thời gian.
Giống như hắn đã nói, không có súng, không có chó, những thứ hắn học cũng không phát huy được, thế nào cũng phải nghĩ cách kiếm ra món tiền đầu tiên mới được.
Mùa đông đúng là thời cơ tốt để đi săn.
Có thể chuyển từ nhà cũ sang nhà mới trước khi thiên tai đến hay không thì phải xem mùa đông năm nay và năm sau có thể săn được con mồi gì, hái được bao nhiêu dược liệu, bán được bao nhiêu tiền.
Còn biện pháp khác, không phải Trần An không nghĩ tới, tạm thời còn chưa thích hợp, quan trọng không phải là thứ hắn am hiểu nhất.
"Con ngốc hả, không làm chuyện này được, nếu bị người bắt phải làm sao?" Cảnh Ngọc Liên lắc đầu nguầy nguậy.
"Phải thử chứ mẹ, bán ra có thể lấy tiền là tốt nhất, nếu không bán được thì con bắt về nhà ăn, có chút thịt cũng tốt mà… Mà chắc bố mẹ không biết, có người bắt đầu buôn bán rồi đấy, người khác có thể, sao chúng ta không thể làm chứ, cho dù gặp chuyện, chúng con cũng biết chạy mà.
"
Trần An nhìn bố mẹ, kiên quyết nói:
"Mặc kệ bố mẹ có đồng ý hay không, con chỉ nói với bố mẹ thôi, dù sao ngày mai con nhất định phải đi, ngày mai không đi được thì ngày kia, bố mẹ có thể trói con lại à? Sợ gì chứ, không đến mức mất mạng đâu.
"
Thần kỳ là Trần Tử Khiêm không can ngăn, chỉ thong dong uống một ngụm rượu, ăn hai miếng thịt chuột tre rồi mới nói:
"Bố cũng nghe nói có nhiều người làm ăn, đi thử xem cũng được, tốt hơn là con cứ ở nhà chẳng làm gì.
"
Sau đó ông nhìn người khác trong nhà:
"Chuyện này không thể nói lung tung ra ngoài, khâu miệng lại.
"
Cuối cùng, ông nhìn Hồng Sơn:
"Hồng Sơn cũng đi thì trở về nói rõ ràng với bố cháu, cho phép thì cháu mới được đi… Thôi, để lát nữa chú đến nhà cháu, thông minh lanh lẹ chút cho chú.
"
"Vâng ạ!"
Hồng Sơn gật đầu lia lịa.
Hiển nhiên, Trần Tử Khiêm chẳng những đồng ý, còn tỏ vẻ ủng hộ Trần An.
Quan hệ giữa Trần Tử Khiêm và bố mình rất tốt, có ông nói giúp, Hồng Sơn tin chuyện này sẽ được thông quan.
Phải nói rằng người Tứ Xuyên chịu khổ cực, tinh thần xông xáo dám làm người đi đầu đã ngấm vào tận xương tủy, trước giờ là thế, đó là nguyên nhân sau này có thể nhìn thấy người Tứ Xuyên trong mọi ngành nghề ở khắp cả nước.
Bố đã lên tiếng, dĩ nhiên mọi người không nói thêm gì nữa.
Trần Bình và Cù Đông Bình nhìn Trần An, cứ cảm thấy có gì đó thay đổi rất khó diễn tả.
Rõ ràng nhất là có gan hơn rất nhiều.
Tiếp theo moi khoai lang nướng trong lò sưởi ra, kết hợp với thịt chuột tre, một bữa cơm ăn càng thơm ngọt.
Nhưng sau khi Trần Tử Khiêm ăn no, đi cùng với Hồng Sơn về nhà, Cù Đông Bình và Cảnh Ngọc Liên thu dọn bát đũa, phát hiện nửa bát dầu ở trong chạn, nhìn vại dầu ít đi nhiều, mặt nhăn mày nhó.
"Thằng ngố kia, ngu si đần độn, sao dùng nhiều dầu của mẹ mày như thế hả, đủ ăn mấy ngày đấy, mẹ chỉ muốn cho mày hai cái vồ…" Cảnh Ngọc Liên lập tức mắng mỏ.
"Tiếc dầu thì sao ăn ngon được chứ, với lại không phải chỉ mình con ăn, vừa nãy mọi người ăn say sưa hơn con đấy… Mai con dậy sớm, đi ngủ đây!"
Trần An múc nước rửa sạch chân sưởi ấm bên cạnh lò sưởi cãi lại, đứng dậy hắt nước rửa chân ra sân, vào nhà lên lầu.
Trần An nằm trên giường, định ngủ sớm nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng kiểu gì cũng không ngủ được.
Nghĩ tới từng chuyện trong ngày hôm nay, càng nghĩ càng thấy thú vị, niềm hy vọng kia khiến hắn phấn chấn.
Hắn nghe thấy tiếng bố mở cửa vào nhà, cũng nghe thấy tiếng giường trong phòng ngủ anh cả ở tầng dưới sau nửa đêm, cực kỳ kiềm chế nhưng vẫn có những tiếng đong đưa kẽo kẹt rất nhỏ, sau đó vô thức ngủ thiếp đi.
Cảm giác như mới vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng gọi của Hồng Sơn ngoài cửa, đột nhiên choàng tỉnh dậy, phát hiện trời mới tờ mờ sáng, hắn lại xác nhận một chút, những chuyện xảy ra hôm qua thật sự không phải giấc mơ.
Nhanh chóng mặc quần áo xuống lầu, Trần An nhấc ván cửa lên, mở cửa ra, sợ phát ra tiếng cót két chói tai đánh thức người nhà.