"Anh Đản Tử, tới sớm thế, trời còn chưa kịp sáng.
"
"Anh sợ em không đợi được.
"
"Bác đồng ý chưa?"
"Đồng ý rồi, có người trong đội nghề phụ về hôm qua đến nhà anh chơi, nói chút chuyện bên ngoài, lúc chú đi nói với bố anh, bố anh đồng ý, chỉ bảo chúng ta cẩn thận chút… Hôm nay đi đâu?"
"Đi vịnh Bàn Long trước, chỗ đó có một rừng tre lớn, có thể bắt được một ít, xong còn phải đi vài chỗ khác, chúng ta tranh thủ hôm nay làm nhiều chút, sáng sớm mai sẽ đưa lên trấn.
Bán được tiền, mua đồ là lên đường.
À, anh không nói là định đi Hán Trung chứ?"
"Không, anh hiểu mà, nếu nói đi Hán Trung, chắc chắn không để chúng ta đi.
Nhưng mà nếu trong huyện cũng có chợ đen, sao không bán ở huyện?"
"Anh không hiểu rồi, cây mọc hạt thông trong núi là thông Hoa Sơn, phải đi sang Hán Trung, cây thông nhiều, người có hạt thông cũng nhiều, chúng ta có thể thu nhiều một chút, khó khăn lắm mới đi một chuyến, phải kiếm nhiều tiền chút chứ.
Mà Hán Trung còn lớn hơn huyện bên chúng ta, người buôn bán cũng nhiều, dễ bán đồ.
"
"Cũng đúng!"
"Đi nhanh lên, lên đường sớm chút.
"
Hai người trao đổi vài câu, Trần An ra chuồng lợn lấy cuốc, lại chuẩn bị ít dây thừng, mang một quả hồ lô mình mang theo bên người khi vào núi, sau đó dẫn đầu đi đến vịnh Bàn Long.
Vịnh Bàn Long xa hơn Lão Bao Lương đi ngày hôm qua, hơi lệch về Nam, là một khe núi khác.
Có thể nói, đó là nơi Trần An quen thuộc nhất ở đời trước.
Chỉ vì Trần An không có nhà, sau này có thể chống nạng đi lại, nản lòng thoải chí nên chọn vịnh Bàn Long làm nơi đặt chân, dốc đá nơi đó có một hang núi làm chốn dung thân cho hắn, sau khi sửa chữa sơ qua, có bốn năm luôn ở trong hang núi đó, xây nhà sàn nhỏ ở đằng sau, còn khoảng đất khá bằng phẳng trước dốc đá thành chỗ nhốt dê vàng.
Đêm qua trời đầy mây, trong núi không có sương, không quá lạnh.
Mất nửa tiếng đến vịnh Bàn Long, vừa vặn trời dần sáng.
Đi theo đường núi vào vịnh Bàn Long, nghe rừng tre rì rào, nhìn hang đá vách núi quen thuộc kia, cả dòng suối róc rách bên dưới và hồ nước lớn trong veo như gột rửa vịnh núi, lúc này Trần An mới phát hiện, hóa ra đây là một nơi đẹp không sao tả xiết.
Có lẽ vì trong lòng có hi vọng, nên bây giờ Trần An cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy mọi thứ ở vịnh Bàn Long.
Càng nhìn kỹ lại càng vui vẻ.
Nơi này cần tu bổ thật tốt, núi và sông rất đẹp, nếu biến nó thành một sơn trang nhỏ u nhã tĩnh mịch có vẻ không tệ.
Núi yên nước lặng, nghĩ thôi đã thấy thư thái.
Đời trước, sau khi điều kiện sống của người dân bên ngoài được cải thiện, có một vị du khách đầu tiên lên núi, được thưởng thức thịt dê vàng chính hiệu nơi đây, kể từ đó ngày càng có nhiều người tới, đều khen phong cảnh đẹp, sống thoải mái, nếu rảnh thì lên đây câu cá, ăn lẩu dê và xiên nướng.
Nếu xây dựng rồi kinh doanh thật tốt thì đó cũng là một cách kiếm tiền.
Trần An nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lập tức quyết định, nhà mới đời này sẽ đặt ở đây.
Sửa đường trong rừng tre đi thông đến đường cái lên trấn, cũng không xa lắm, ngược lại là gần trấn hơn một chút.
Đương nhiên, bây giờ nghĩ chuyện này có vẻ quá xa vời, người không một xu dính túi, điều quan trọng là phải mau chóng nghĩ cách kiếm tiền.
Hắn không nán lại nữa, gọi Hồng Sơn tiến vào rừng tre.
Thật ra chuột tre là mối họa của cây tre, lẩn dưới đất nhấm rễ tre, ăn măng mùa đông còn chưa kịp nhú, gặm thân tre.
Nơi nào bị chúng phá, tre chết héo từng vùng.
Nhìn từ xa, có thể phân biệt được khu nào bị chuột tre phá hại dựa theo mức độ xanh tươi.
Vào rừng tre, còn có thể tìm được dấu vết gặm cắn thân tre mà chúng để lại.
Chuyện này không khó, đối với người từ nhỏ đã đào vô số chuột tre như Trần An và Hồng Sơn, dĩ nhiên là tìm rất dễ.
Hai người đến sớm, trong rừng vẫn còn hơi tối.
Vừa vào rừng tre chưa được bao lâu, Trần An chợt nghe thấy tiếng loạt soạt truyền tới.
"Anh Đản Tử, đứng yên đừng nhúc nhích!" Hắn khẽ thì thào.
Hồng Sơn biết Trần An phát hiện ra manh mối, lập tức dừng chân, sợ tiếng giẫm lên lá và cành tre rơi trong rừng quấy nhiễu Trần An.
Trần An nghiêng tai lắng nghe, xác định phương hướng phát ra âm thanh, hắn quay đầu lại thì thấy những cây tre nhỏ đang đung đưa, rì rào.
Người không biết có lẽ sẽ nghĩ là ma, nhưng Trần An và Hồng Sơn đều biết đó là do chuột tre cắn đứt thân tre kéo vào trong hang.
"May thật, mới đến đã thấy.
" Trần An nhe răng cười, rồi lập tức đi về hướng cành tre đung đưa.
Mặc dù đôi tai nhỏ tin hin của chuột tre bị lớp lông che phủ nhưng nhưng thính giác cực tốt, nó cũng rất nhạy cảm với độ rung trên mặt đất.
Sau khi tiếng giẫm lá tre và động tĩnh bước chân chạm đất của Trần An truyền đến, cành tre vừa rồi còn lắc lư xào xạc bỗng dừng lại, không cần nghĩ cũng biết con thú nhỏ đã chui vào hang.