1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Thời tiết đang dần trở nên tệ hơn, nhưng tôi cũng phải lên đường thôi. Tôi
lái chiếc xe du lịch đời 1988, rẽ quặt vào quốc lộ 318 trong đêm tối mịt mù bao phủ bởi một màu đục ngầu mà không rõ là sương mù hay ám khí.
Chiếc xe của tôi rõ ràng là màu trắng ngà, vậy mà mấy cô em xinh tươi
mỗi lần thấy nó đều thốt lên: Ôi, màu trắng sữa. 1988 đáng ra đã ra đi
từ lâu rồi, tôi mua nó chỉ bằng giá của một đống sắt vụn, nhưng cũng may nhờ có thằng bạn tôi nó mới được trở lại hình hài như ngày hôm nay. Tôi và thằng bạn nhìn thấy 1988 nằm lăn lóc ven đường, lúc đó chỉ còn trơ
lại cái vỏ và bộ khung xe.

Thằng bạn bảo tôi, trong xưởng của nó
trước đây, cũng có một con xe như thế, linh kiện đa phần vẫn tốt, mua
thêm một vài phụ tùng thay thế vào nữa là ổn.

Tôi hỏi nó: Giấy tờ xe làm thế nào?

Bạn tôi nói: Thì dùng giấy tờ của cái xe hỏng chứ sao.

Tôi hỏi: Chủ xe của nó liệu có đồng ý không? Nó thản nhiên: Chết rồi. Tôi
băn khoăn: Gia đình của người ta chắc cũng không muốn thế đâu. Còn ai
đâu, chết hết trong cái xe hôm đó rồi - thằng bạn tôi nói. Tôi áy náy:
Thế chẳng phải là vô đạo đức lắm à?

Thằng bạn bảo: Đáng ra là nó
cũng đi chầu trời lâu rồi đấy, bây giờ mày là người cho nó được sống
tiếp. Vậy nên phải đặt cho nó một cái tên.

Tôi hỏi lại: Xe này sản xuất khi nào?

Nó cúi xuống lúi húi trong gầm xe một hồi, nói: 1988.

Vậy là cái xe của tôi mang cái tên 1988 kể từ đó.

Còn thằng bạn tôi, lúc này tôi lại đang trên đường đi đón nó ra tù. Và để
nói với nó rằng: Mày được đấy, 1988 chưa lúc nào rời bỏ tao.

Tôi
và 1988 đã chạy được hơn ba giờ đồng hồ, không khí có vẻ đã trở nên
trong lành và sạch sẽ hơn. Tôi chạy qua một thị trấn nhỏ, bầu trời lúc
này đã sáng lấp lánh những vì sao. Thị trấn nằm ngay hai bên đường quốc
lộ, những hiệu sửa xe màu đen mọc chen chúc với những nhà nghỉ, khách
sạn màu sắc sặc sỡ men theo những con hẻm. Có vẻ việc kinh doanh, buôn
bán của thị trấn nhỏ này đều tập trung phục vụ đám tài xế xe tải chạy
dọc đường quốc lộ. Tôi chọn khách sạn Tam giác vàng, cũng bởi nó là
khách sạn duy nhất trang trí toàn bằng đèn neon, không chỉ vậy, phía
dưới còn treo năm tấm biển “Tắm hơi”, “Giải trí”, “Mạt chược”, “Phòng
nghỉ”, “Phần Lan” sáng choang cả một góc phố.

Tôi đỗ 1988 tại góc sáng nhất, đẩy cửa bước vào. Gã bảo vệ cuộn trong chiếc áo khoác quân
đội bạc màu ngủ gục trên ghế so-fa ngay phía dưới biển hiệu, nhân viên
quầy lễ tân cũng không thấy đâu cả. Tôi gọi nhân viên phục vụ, gã bảo vệ chậm rãi vươn vai, chiếc áo khoác rơi xuống, lúc đó mới lấp ló một cô
nhân viên phục vụ đang uể oải đứng dậy. Cô nàng vừa vuốt lại tóc vừa
tiến về phía quầy tiếp tân như người mộng du. Tôi hắng giọng, hỏi một
cách ái ngại: Chào chị, tôi thấy đèn vẫn còn sáng, Phần Lan nghĩa là gì
vậy?

Cô ả không trả lời, mặt lạnh tanh đưa tay về phía tôi: Chứng minh thư?

Tôi đáp: Tôi không mang chứng minh thư.

Cô ả hơi ngạc nhiên, ném cho tôi cái nhìn khinh khỉnh, hỏi tiếp: Có bằng lái xe không?

Tôi trả lời: Bằng lái xe cũng không. Tôi chỉ ở một ngày thôi.

Cô ả dứt khoát: Không được, ở đây chúng tôi được công an quản lý chặt chẽ, anh nhất định phải xuất trình giấy tờ tùy thân. Anh còn giấy tờ nào
khác không?

Tôi lục lọi hết tất các túi, chỉ lôi ra được duy nhất giấy đăng ký xe. Tôi thấp giọng lo lắng: Đăng ký xe được không?

Không ngờ cô ta gật đầu nhanh chóng, vui vẻ đồng ý.

Tôi chớp lấy cơ hội nhét ngay giấy đăng ký của con xe 1988 vào tay cô ả,
như sợ rằng chỉ cần tôi lừng chừng thêm vài giây nữa là cô ả sẽ đổi ý mà tống cổ tôi ra khỏi đây ngay tức thì. Cô ả nhanh nhẹn điền số máy của
1988 vào hàng đầu tiên của cột mã số một cách chính xác, sau đó lôi ngăn kéo lục lọi một hồi rồi lấy ra một chùm chìa khóa có gắn chiếc thẻ gỗ
và đưa tôi. Cô ả chỉ tay về phía bên phải, lạnh lùng cao giọng: Cầu
thang phía đằng kia.

Bước theo phía tay cô ả chỉ, tôi lại thấy có thêm một gã bảo vệ đang ngủ say phía dưới cây tùng vươn tán đón khách.
Từ nãy đến giờ, anh ta cứ nằm thế như thể bất động. Khi cô nàng phục vụ
vừa đóng sập ngăn kéo, gã bảo vệ đột nhiên kéo áo khoác ra. Chết tiệt,
nơi này lại tự động hóa thế sao, tôi lẩm bẩm. Cô ả phục vụ chợt quay
sang tôi, nói: Phần Lan nghĩa là tắm kiểu Phần Lan ông anh ạ.

Tôi phá lên cười giễu cợt, cất cao giọng: Nói vậy tôi hiểu, sao không thêm chữ tắm vào cho đủ ý?

Cô ả nhếch môi khinh khỉnh: Chỉ được hai chữ thôi, đó là chơi chữ. Không thấy đối xứng sao.

Tôi định bụng hỏi thêm mấy câu nữa, thì thấy gã bảo vệ nằm dài trên so-fa
khoát tay ra hiệu, cô ả phục vụ như hiểu ý vội vàng xua tay: Không nói
chuyện với anh nữa, anh tự lên đi.

Tôi mở cửa phòng, nhìn ngó
xung quanh một lượt, có lẽ cũng do tôi ít mong đợi, nên cảm thấy nơi này khá ổn, mỗi tội cửa sổ nhỏ quá, lại do ở tầng 2 nên nó bị bao quanh bởi sáu cái thành lan can sắt. Lúc này trời đã bắt đầu hửng sáng, phía
ngoài có một tán cây to xòe rộng. Tôi lăn ra giường, định bụng đánh một
giấc thật sâu thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi bất giác sờ tay vào
túi một cách vô thức, chả có lẽ tôi lại đánh rơi cái gì ngoài khu bàn lễ tân, ngoài cái chìa khóa của 1988 đang nằm ngoan ngoãn trên bàn thì mọi thứ vẫn còn nguyên. Tôi nhìn trân trân vào cái cửa, thắc thỏm hỏi: Ai?

Vọng lại tiếng một cô gái: Anh mở cửa cho em nhé, để em vào nói chuyện được không?

Tôi chột dạ không hiểu yêu tinh phương nào lại xuất hiện vào giờ này, rón
rén tiến đến sát cửa, tôi hắng giọng: Cô là ai? Có chuyện gì?

Vẫn là giọng nói thỏ thẻ ấy: Anh à, em là San San, em vào trong đó là anh sẽ biết ngay thôi mà.

Tôi chợt hiểu, hóa ra là phục vụ đặc biệt. Tôi quyết định sẽ ghé nhìn qua
lỗ mắt mèo để thị sát xem dung mạo cô em này ra sao. Vậy nhưng thật tệ
quá, cái khách sạn này lại không có lỗ mắt mèo. Thế này thì đành mở cửa
gặp cô em “San San” này thôi. Tôi cũng vốn thuộc loại đàn ông đàng
hoàng, đã từng đi nhiều nơi, qua nhiều thành phố, thông thường gặp những dịch vụ đặc biệt tại khách sạn thế này tôi chỉ nhìn thoáng qua lỗ mắt
mèo rồi từ chối, tất nhiên, tôi cũng từng phá lệ để cho hai cô nàng vào
trong, nhưng đó là vì cô nàng quả thực xinh đẹp. Tôi nhủ thầm trong
bụng: Chỉ cần tôi mở cửa, thì cho dù là cái thủ lợn đi chăng nữa tôi
cũng phải hiên ngang mà đón nhận, bởi vì chúng tôi âu cũng đã thấy mặt
nhau, nỡ lòng nào để cô nàng ê chề vì bị tôi từ chối đây. Ngay khi bắt
đầu cuộc hành trình, tôi sẵn sàng đánh cược với ông trời lần này, rằng
cô nàng ngoài cửa chắc chắn là mẫu hình tôi ưa thích. Thế là tôi quyết
định mở cửa.

San San trông quá đỗi bình thường, nhưng tôi đã
không đành lòng từ chối. Và theo đúng phép lịch sự thông thường, tôi
đành phải lên giường với cô ta. Tôi hỏi: Em tên gì? Ngay khi dứt lời,
tôi đã kịp nhận thức ngay rằng mình vừa hỏi một câu đần độn hết mức, nên vụng về chữa cháy: Ý anh hỏi là tên thật của em ấy, không phải là nghệ
danh đâu nhé, tên thật của em là gì?

San San nói: Em họ Điền, tên Điền Phương.

Tôi gật gù: Ừ, vậy anh gọi em là San San nhé.

San San đi một vòng quanh phòng, kéo rèm cửa, rồi ngồi xuống sát mép
giường, nói: Anh à, dịch vụ đây là gì, anh chắc là biết rõ rồi phải
không?

Tôi bảo: Em nói đi.

San San cúi xuống mân mê những
chiếc móng tay mới được chăm chút kỹ lưỡng, thẽ thọt: Ở đây bọn em vẫn
tính trọn gói là hai trăm, nửa gói là một trăm.

Tôi hỏi lại: Dịch vụ ở đây của bọn em tốt không?

San San liếc mắt nhìn tôi, cười lúng liếng: Anh yên tâm, tất cả những gì dành cho anh đều là tốt nhất.

Thú thực tôi chả có tí hứng thú nào với cô nàng, ngao ngán hỏi: Các em có gói một phần tư không?

Cô nàng quay đầu lại, ngây người nhìn tôi như thể vừa phát hiện ra một sinh vật lạ: Anh đang đùa em phải không?

Sau khi kết thúc dịch vụ trọn gói của mình, cô nàng nhanh chóng mặc lại
quần áo gọn gàng. Tôi tò mò hỏi: Sao anh vừa đến thuê phòng mà em đã
biết nhanh vậy?

San San đáp: Vì em vẫn chưa ngủ, anh không biết
đó chứ, ở đây bọn em tất cả có đến hơn ba mươi người, những chỗ thế này
đều là nơi dừng chân của tài xế xe tải, bọn họ đều là khách qua đường,
hầu như không có khách quen, nếu muốn đợi má mì xếp lịch ấy à, thì chắc
phải đợi hai ngày mất, vì thế em phải cố gắng thôi, các chị em đều đã đi ngủ cả, em vẫn cố đợi ở cửa, chỉ cần nghe tiếng có khách lên phòng, là
em sẽ theo lên gõ cửa ngay. Hơn nữa tầm này cũng muộn, khách sẽ không
khó tính đòi đổi đi đổi lại. Em vốn ít được chọn, vì có nhiều khách, đặc biệt là dân Quảng Đông, họ chỉ thích chọn số 8 và số 18, số của em
không đẹp, đành phải tự thân vận động thôi. Lần sau anh có ghé qua, cứ
thế mà chọn số của em là được nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui