Editor: Dứa
- ----------
Cơm nước xong xuôi, Thanh Nhược ôm ly trà sữa đã uống hết một nửa ra về.
Yến Mạt liếc bóng người rời đi cực kỳ tự nhiên tiêu sái kia, lại nhìn đống vỏ cơm hộp lung tung trên bàn, nghiêng người dựa ghế mở miệng, " Trưa mai mời cô ăn cơm, để cảm tạ."
Thanh Nhược xoay người nhìn hắn, đang muốn từ chối, nhưng Yến Mạt vừa dứt lời đã đứng dậy đi rồi.
"......"
...............!
Buổi chiều Yến Mạt đã ngủ gần 6 tiếng nhưng thân thể vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, cơm nước xong liền ngồi trên sô pha ôm máy tính xử lý công việc.
Tiền thu mua công ty hôm nay ít nhất phải đợi một tuần nữa mới chuyển đến tài khoản, được cái tiền chuyển nhượng hai công ty trước đó đã gửi về rồi.
Dưới tay Yến Mạt hiện tại chỉ còn duy nhất một công ty, làm về mảng software development*, nhưng vì Chu Chu và Yến Diệu vẫn luôn chèn ép mà đã mấy tháng nay công ty chưa có đơn làm ăn nào, doanh thu chỉ dựa vào vài mối hợp tác trước đó duy trì, khoản chi ra và thu vào chênh nhau một trời một vực.
(*: phát triển phần mềm:Phát triển phần mềm đại loại là việc viết các đoạn mã lệnh bằng một ngôn ngữ lập trình nào đó, để máy tính có thể hiểu và xử lí một công việc nào đó trong thực tế- nguồn từ nhungdongcodevui.
Túm cái quần lại là việc của dân IT ớ:3)
Hắn luôn phải căng dây thần kinh làm việc, trong tình trạng cơ thể hiện tại không dám đụng vào rượu bia, cà phê hay bất kỳ loại đồ uống nào, ngay cả trà cũng không thể dùng để duy trì tỉnh táo, chỉ có thể uống nước lọc, tinh thần uể oải còn phải cố sức làm việc và đầu óc thì nặng nề.
Đồng hồ điểm 11h đêm, Yến Mạt thực sự không chịu nổi nữa mới đóng máy tính, rửa mặt đi ngủ.
Dù cổ tay trái đã được bọc lớp băng chống nước nhưng lúc tắm rửa hắn vẫn tránh tay trái ra xa, chỉ dùng tay phải xoa rửa nhanh chóng.
Vốn dĩ Yến Mạt không cần sử dụng đồng hồ báo thức bởi cơ thể sau nhiều năm rèn luyện đã hình thành đồng hồ sinh học, đúng giờ sẽ tự tỉnh dậy, nhưng hiện tại hắn lại cần phải đặt đồng hồ báo thức.
Điều chỉnh xong đồng hồ báo thức, tắt đèn, vừa nằm xuống giường đã nhớ tới cô gái ngốc nhà đối diện.
Yến Mạt dừng động tác nằm, ngồi dậy dựa đầu giường, trong bóng tối, ngón tay khẽ vuốt vuốt màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn quyết định mở khóa gọi cho Thường Túc.
" Thường Túc, giúp tôi đặt nhà hàng Ký Ức ở thành Khánh, trưa mai giao đến ba phần cơm."
Nhận được điện thoại của Yến Mạt giữa đêm, Thường Túc vừa định hỏi thăm tình hình cơ thể cậu ta thế nào đã bị sai đặt cơm trưa hộ.
( Thường Túc be like: ( ̄∇ ̄))
" A? Cậu muốn mời cơm ai ở nhà à?"
Yến Mạt vững vàng trả lời, " Ừm, trưa mai quản lý môi giới dẫn người tới đây xem nhà, có vẻ đối phương xác thật muốn mua.
"......" Thường Túc ho khan, " Yến Mạt, cậu nghĩ tôi sẽ tin rằng cậu muốn mời quản lý môi giới cùng người xa lạ không quen biết ăn cơm à?" Còn phải nhờ tôi đặt hộ nữa, nhưng câu sau này Thường Túc không nói ra.
Với địa vị trước kia của Yến Mạt, dù Ký Ức ở Khánh Thành có danh tiếng trăm năm đi nữa cũng không cần hẹn trước, mà hiện tại Yến Mạt lại nhờ hắn đặt hộ, còn đặt trước sớm như vậy.
Yến Mạt người này mặc dù hắn chỉ hiểu ba phần cũng thừa biết cậu ta kiêu ngạo như thế nào.
Yến Mạt tách khỏi Yến gia, đương nhiên đôi lúc sẽ có những chệnh lệch lớn so với trước kia, chẳng hạn như khi tới những nơi như nhà hàng hay hay chỗ quen biết đều xuất hiện bất tiện.
Yến Mạt chưa từng nhờ vả hắn điều gì, hiện tại mở miệng lại là để mời quản lý môi giới cùng người xem nhà ăn cơm ư? Xin lỗi đi, hắn không ngu đâu!
Ai ngờ, Yến Mạt khẽ ừ một tiếng, " Sẽ tin."
"...." Cho nên nếu so về độ dày da mặt, Thường Túc hoàn toàn bội phục Yến Mạt, không đôi co lung tung với cậu ta nữa, " Hừ, hẹn mấy giờ đưa đến, ba phần à?"
" Đúng 12 giờ, ừ."
" Cơ thể thế nào rồi?"
Âm thanh Yến Mạt vẫn nhẹ nhàng, " Buổi chiều ngủ dậy đã không còn cảm giác nghiện nữa, chỉ là vẫn hơi mệt, không sao cả."
Thường Túc mím môi, ôn hòa đề nghị, " Yến Mạt, tôi vẫn khuyên cậu nên đến bệnh viện làm kiểm tra chuyên môn thì hơn."
Yến Mạt hừ lạnh, cách xa như vậy mà chỉ cần nghe âm thanh từ loa điện thoại truyền đến, Thường Túc đã cảm thấy có dòng khí lạnh lẽo len dọc từ vành tai xuống người.
Hắn không lên tiếng, có lẽ hiện giờ Yến Mạt tâm tình không tệ, phá lệ giải thích, " Ở Khánh Thành bệnh viện chuyên về phương diện này trong 10 cái thì có đến 8 cái đều có cổ phần của Yến Thị, dư lại hai cái thì nhân viên trong đó cũng có qua lại với nhau."
Âm thanh Yến Mạt đột nhiên chậm lại, bằng bẳng, " Thường Túc, nếu để Chu gia biết được tôi đã vượt qua vài lần cơn nghiện ma túy phát tác, tình trạng còn đang chuyển biến tốt đẹp thì mọi chuyện sẽ thế nào?"
Thường Túc nghe vậy sởn tóc gáy, tận lực đè lại âm thanh run rẩy " Tôi đã hỏi một giáo sư chuyên về mảng này, chúng ta sẽ tự mua thiết bị về kiểm tra, còn người tôi hỏi là giáo sư hiện đang ở bên Mỹ nên cậu cứ yên tâm."
Khó trách trước đó Thường Túc không nghĩ đến vấn đề này, vì trong nhận thức của mọi người, bệnh viện là nơi cực kỳ sạch sẽ thánh khiết, rành mạch rõ ràng từ trong ra ngoài*, có gì đáng sợ đâu.
(*: nguyên văn là lanh lảnh càn khôn dưới, thỉnh cao nhân xuống núi giúp đỡ tiểu mỗ!!!)
Nhưng hiện tại không phải vậy, ít nhất là trong tình huống của hai đại gia tộc Yến gia và Chu gia thì không phải như thế.
Yến gia còn đỡ, dù sao thì gốc rễ vẫn luôn cắm ở Khánh Thành, hệ thống thi hành luật pháp ở Hoa Hạ bảo trì khá ổn định, hơn nữa Yến gia cũng là làm ăn chính đáng, không thể nào hung hăng ngang ngược đến mức coi mạng người như cỏ rác được.
Chu gia lại không giống thế, thế lực Chu gia trải rộng khắp Đông Nam Á, từ gieo trồng ma túy đến chế biến buôn bán, toàn bộ quy trình đều do bọn họ hoàn thành.
Tự trang bị tổ chức vũ trang vì để buôn lậu ma túy, đương chủ hiện tại của Chu gia chính là anh trai của Chu Chu, trong mắt bọn họ mạng người thì có là cái thá gì! (bà nữ9 nguyên tác họ Chu tên Chu, đọc xong sang chấn cái cái mỏ hà:>)
Do Yến Mạt tốt xấu gì cũng là nhân vật uy tín có sức ảnh hưởng ở Khánh Thành, nên bên Chu Chu vất vả lắm mới có cơ hội tiêm ma túy cho hắn, còn lại không dám làm gì quá phận nữa.
Nhưng nếu để Chu gia biết Yến Mạt hiện đang cai nghiện, hơn nữa vài lần cơn nghiện phát tác trước đó đều đã vượt qua được, dựa theo ân oán giữa Yến Mạt và Chu Chu, ai biết được cô ả phát rồ đó có đẩy người chết thay ra cùng cá chết lưới rách với Yến Mạt hay không.
Yến Mạt nghe cậu ta nói nhiều như vậy cũng không giải thích gì thêm, dặn dò, " Cậu trước hỏi thầy cậu có điều kiện hay kế hoạch gì không rồi báo tôi, tôi ngủ đây."
" Được, cậu nghỉ ngơi đi."
- ------
Sáng dậy, Yến Mạt đơn giản rửa mặt, chải đầu thay quần áo, trước tiên cầm chìa khóa nhà đi ăn sáng ở dưới tiểu khu rồi đi dạo loanh quanh một hồi.
Hắn mới ở đây được mấy ngày, trước đó chưa từng cẩn thận đánh giá xung quanh.
Muốn bán được căn hộ kia thì giao thông và hệ thống xanh hóa là hai yếu tố quan trọng để định giá.
Yến Mạt đi một vòng, trong lòng đã có tính toán.
Về đến nhà đã là 10 giờ đúng, hắn rửa mấy cái ly, tìm trà trong ngăn tủ và đun nước nóng.
Hẹn 10 rưỡi nhưng đồng hồ mới chỉ 10 giờ 10 phút, quản lý môi giới đã gọi điện đến nói đã dẫn người tới cửa, đang chờ vào xem nhà.
Yến Mạt mở cửa, chào hỏi vài câu với đối phương, tới xem nhà là một cặp vợ chồng trung niên, không sống Khánh Thành mà mua cho con gái đang công tác ở đây, đợi sau khi con kết hôn sẽ sang tên cho nó.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ nhà ở của một người đàn ông độc thân không thể nào gọn gàng được, nhưng sau khi vào phòng mới phát hiện, phòng ở không phải sạch thường thường mà là quá mức sạch sẽ.
Yến Mạt dẫn họ vào phòng khách, ngồi xuống pha trà, thái độ hào phóng, " Hai vị có thể xem xét trước, tôi đã mở sẵn cửa các phòng rồi."
" Được." Hai vợ chồng gật đầu, theo người môi giới nhiệt tình giới thiệu đi xem phòng.
Trang trí không tệ, tuy rằng có chút phù hoa ( sa hoa+ phù phiếm) nhưng thật sự sa hoa ở chỗ chất liệu dùng rất đắt tiền, đồ đạc bày biện cũng không có gì để chê.
Vị phu nhân đó dạo quanh phòng bếp một vòng, sờ đến máy hút bụi mới toanh, bề mặt không có một hạt bụi, khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài, nhỏ giọng hỏi người quản lý môi giới, " Cho tôi hỏi cái này, vị tiên sinh kia làm nghề gì vậy, tại sao lại muốn bán nhà?"
Quản lý môi giới cười cười trả lời, " Yến tiên sinh là thương nhân, vì đang gặp chút trục trặc về tài chính nên muốn thanh lý căn hộ này." Đương nhiên cậu ta nhìn ra được tâm tư nhỏ của hai vợ chồng họ, ôn thanh nói thêm, " Hai vị có thể yên tâm, Yến tiên sinh không sống ở đây, căn hộ này ngài ấy chỉ mua rồi để đấy, chắc các vị cũng nhìn ra được, đồ đạc trong nhà hoàn toàn bằng chất liệu cao cấp, hơn nữa đều còn rất mới, giá cả lại kém hơn giá trị thực của nó rất nhiều, quả là hời đến không thể hời hơn được nữa đâu."
Hai vợ chồng gật đầu, không xem thêm gì nữa, ra đến nhà ăn thấy trên bàn còn bày biện vỏ cơm hộp liền hiểu rõ, quả nhiên là kiểu đàn ông sống độc thân.
Ba người trở lại phòng khách, Yến Mạt tráng ly bằng nước sôi, chờ họ ngồi ổn định rồi trâm trà.
Hai vợ chồng trung niên ngồi cạnh nhau, sau khi suy nghĩ một lát, người chồng mở lời, " Yến tiên sinh, cậu cũng biết khoản tiền này không nhỏ, có thể thương lượng đưa trước một phần ba, hai tháng sau chúng tôi sẽ trả hai phần còn lại cho cậu được không."
Yến Mạt tự rót cho mình ly nước lọc, bưng ly, biểu tình đạm bạc khách khí, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn lướt qua phòng nghỉ từ trái qua phải, " Với một căn hộ như thế này còn đưa ra loại đề nghị đó thì có vẻ quá không thích hợp rồi."
Người đàn ông trung niên cười cười," Haha, chúng tôi biết, chúng tôi cũng cực kỳ hài lòng với căn hộ này của Yến tiên sinh, chỉ là chuyện tiền nong có hơi gấp rút.."
Yến Mạt lười phải nói tiếp, hắn lười biếng dựa vào sô pha, mấy ngón tay giữ ly nước, ánh mắt hơi liễm nhìn mặt bàn.
Quản lý môi giới thấy không khí trầm xuống vội vàng mở lời hòa giải, cậu ta đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, sợ rằng vừa nãy cậu ta lắm miệng nói có trục trặc tài chính khiến hai vợ chồng này có ý tưởng muốn ép giá.
Mà căn hộ này của Yến Mạt, thực lòng mà nói với một người đã có thâm niên trong nghề môi giới bất động sản như cậu ta cũng phải đánh giá một câu giá cả hợp lý, huống chi đồ đạc bên trong còn tặng không, tổng lại cũng là một số tiền rất lớn đó.
Nói qua nói lại hai câu, hai vợ chồng còn có suy nghĩ muốn mặc cả với Yến Mạt.
Yến Mạt hơi nhíu mày, nâng cổ tay xem thời gian, đã 11 giờ, hắn đặt ly nước lên bàn, nói, " Nội trong hôm nay mong hai vị suy nghĩ kỹ, quyết định thì liên hệ với Tiểu Ngô, nếu qua hôm nay vẫn chưa đồng ý, mời hai vị tìm căn hộ khác."
Người môi giới tên Tiểu Ngô, cười gật đầu nhìn hai vợ chồng vẻ mặt có chút xấu hổ kia, " Đúng vậy, nếu hai vị đã suy nghĩ kỹ, tôi sẽ liên hệ ngay với Yến tiên sinh."
Căn hộ này của Yến Mạt có bán được không chẳng cần phải lo lắng, nếu giao dịch với hai vợ chồng nhà này không thành, dù giá cả có nâng cao hơn trước cũng không sao, vì như thế phí trả cho bên môi giới càng nhiều hơn, do thế người quản lý môi giới thực ra không gấp rút xử lý đơn hàng này cho lắm.
Yến Mạt tiễn ba người ra cửa, sau đó trở về nhà ăn dạo một vòng, nhìn trên bàn bày biện lung tung vỏ đồ ăn hộp liền đen mặt, lại lượn một vòng nữa, đi qua phòng bếp, cuối cùng đứng trước cửa nhà ăn thở dài, đến cầm túi đựng cơm hộp tối qua ném toàn bộ vỏ hộp và đũa bẩn vào.
Yến Mạt ăn rất quy củ, phía bàn hắn ngồi còn rất sạch sẽ, mà Thanh Nhược ăn cơm lại luôn dùng đũa chọc loạn trong hộp, mặt bàn không chỉ có vết bẩn mà vương vãi cả cơm cùng đồ ăn.
Yến Mạt nhìn mà phiền lòng, lấy một đống giấy lau lung tung trên mặt bàn, sau đó nhét cả vào túi rác.
Sau khi ném hai túi rác đầy chặt vào góc bếp, rửa tay sạch sẽ, Yến Mạt mới nhẹ nhàng thở một hơi.
- -------
(Chuyên mục này chỉ mang tính chất bình luận xàm xí: À thì là.....!hình như ông main nào cũng mang thuộc tính sạch sẽ nhở)
- 11/8/2020-.