24 Giờ FULL


Về 48 giờ
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, thực chói mắt.
Trương An Ngạn nhíu nhíu mày, giơ tay lên mở to mắt trước, người còn đang trong tình trạng mơ màng phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi giường đi nấu cơm, nhưng chưa kịp từ trên giường đứng lên, lại nhớ tới đã không còn người yêu cầu mình phải nấu cơm nữa.

Anh dứt khoác nằm trên giường không động đậy, cả đôi mắt cũng không muốn mở.
Anh năm thật lâu, lâu đến mức không cảm giác được đang ở nơi nào, suy nghĩ cái gì.
Trương An Ngạn thong thả mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn gối đầu bên cạnh, chỗ đó còn bị lún xuống do từng có người nằm đó.
Anh nhìn đồng hồ tường, đã 10 giờ hơn, nhưng anh lại không có ham muốn muốn ăn cái gì.
Sờ di động trên tủ đầu giường bên cạnh, mới vừa khởi động máy đều nhận được vài tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Vương Khải Toàn.
Anh gọi lại, Vương Khải Toàn tiếp nhanh lấy, “Tiểu Trương?”
Trương An Ngạn “Ừ”, giọng nói hơi khàn, anh ho nhẹ một chút, nói: “Nãy ngủ.”
Vương Khải Toàn cũng “Ừ” một cái, hai ngày hơn nửa ngày vẫn chưa nói chuyện gì.

Trương An Ngạn không phải người hay nói, Vương Khải Toàn với anh trước giờ cũng không thoải mái như Ngô Gia, trước nay đều do Ngô Gia bên trong bồi đắp, hiện tại Ngô Gia vừa đi, Trương An Ngạn cũng không biết phải nói gì với Vương Khải Toàn.
Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Buổi chiều tôi đi gặp Ngô Gia.”
Vương Khải Toàn sau đó nói ngay: “Tôi và cậu cùng đi…” Hắn ngừng lại, lại lần nữa nói: “Thôi, tôi đi giữa trưa vậy.”
Trương An Ngạn không trả lời, anh tưởng Vương Khải Toàn định hỏi anh sao rồi, nhưng vẫn không mở miệng được.

Trong lòng Vương Khải Toàn so với anh cũng không thoải mái hơn, hắn lang thang hơn mười mấy năm, những năm gần đây mới gặp được người bạn lâu năm như như vậy, vừa coi như đứa nhỏ trong nhà vừa coi như bạn bè đối đãi ở chung nhiều năm như thế, Ngô Gia trong ba người là nhỏ nhất, lại nhập thổ quy tiên sớm nhất, tuy rằng Vương Khải Toàn không coi trọng sống chết của thế tục, nhưng cũng nhất thời khó chấp nhận nổi.
Tối hôm qua Trương An Ngạn ngủ rất sớm, nên không biết Ngô Gia biến mất khi nào, giống như Ngô Gia hỏi xong câu kia ý thức dần dần mơ hồ, thần kinh của anh căng thẳng cả ngày giờ đây như bị cắt đứt, cả người lâm vào hắc ám.

Nhưng trước đó một ngày lại không giống vậy, hôm trước anh vẫn chờ tới 12 giờ, thấy Ngô Gia mơ màng từ phòng ngủ đi ra hỏi mình: “Anh Ngạn sao anh không ngủ?”

Anh nhìn Ngô Gia cảm giác cả người cứng đờ, ngực như bị ai đó dùng lực đấm vào, cứng họng không nói thành lời.

Ngô Gia lại hỏi lần nữa, lúc này giống như tỉnh táo hơn rồi, ánh mắt cũng không có tử khí, ngược lại chỉ mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Trương An Ngạn đứng lên, đi qua nhẹ nhàng ôm Ngô Gia, lúc này ba hồn bảy phách của Ngô Gia vẫn chưa ổn định, anh không dám dùng sức.
Ngô Gia giống như không hiểu, nhíu mày nhìn anh, ngáp một cái lôi anh về phòng ngủ, giống như mình thật sự ở trên giường tỉnh lại, đi ra tìm Trương An Ngạn.
Trạng thái của Ngô Gia không tốt, thân thể rét run, thường phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ, cái trán vẫn luôn đổ mồ hôi, cậu cứ thế một lần lại một lần trải qua cảm giác không cảm lòng thống khổ khi chết.

Trương An Ngạn hôn lên trán của cậu, ôm chặt lấy người ấy, “Ngủ đi.”
Ngô Gia không phải lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Trương An Ngạn, sớm nhất là buổi sáng hôm sau khi Ngô Gia qua đời.

Anh nằm ở trên giường nghe tiếng lách cách mà bừng tỉnh, cảm giác mệt mỏi hôm qua như bị thổi biến, nhưng tiếng kia vẫn không ngừng, Trương An Ngạn mơ hồ không rõ gì giống như mình đang trong nhà bếp, cho nên liền bò xuống giường đi về phía nhà bếp.
Thân ảnh mảnh khảnh đứng ở phía trước tủ lạnh, mặc áo sơ mi cùng quần jean, cả người đều chui vào, không ngừng kiếm cái gì đó, trên bàn bên cạnh đầy đồ lấy từ tủ lạnh ra.
Ngón tay Trương An Ngạn run rẩy, sau một lúc chần chờ liền nhỏ giọng gọi: “Ngô Gia?”
Ngô Gia theo tiếng quay đầu, gương mặt tươi cười với anh, nói: “Anh Ngạn anh dậy rồi em còn nói muốn định làm Pian Er Chuan cho anh, em mua mì hồi nào vậy?”
Trương An Ngạn không dám trả lời, giống như chỉ cần lớn tiếng một tí thân ảnh kia sẽ biến mất, Ngô Gia lại tự trả lời, “Em nhớ rõ em ngày hôm qua mua…”
Cậu nói tới đây lại ngơ người, lẩm bẩm: “Em là ngày hôm qua mua sao? Em sao lại không nhớ rõ…”
Trương An Ngạn giật mình, lại thấy Ngô Gia ‘A’ lên, nhíu mày giơ tay mình lên, đau đến nhăn chặt mày lại “Đây là sao vậy?”
Trương An Ngạn đi tới nhìn, tròng mắt đỏ máu… máu không ngừng từ ngón tay bị cán nát của Ngô Gia chảy xuống, làm ướt cả cổ tay áo sơ mi, sau đó là trên đầu, ngực, máu không ngừng chảy ra, Ngô Gia nhìn anh, trên cổ cậu còn vết nằm đó anh lúc đó run rẩy mà bóp lấy, mặt đầy nước mắt.
Ngay sau đó, không khí đầy mùi máu tươi biến mất, Trương An Ngạn lấy lại tinh thần, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, trên bàn vẫn là đống rau dưa trái cây lộn xộn, cửa tủ lạnh vẫn mở tản ra khí lạnh, trên mặt đất là một vũng máu đỏ tươi.
Trương An Ngạn cứng đờ người tại chỗ, mắt đỏ lên.
Ngày thứ 3, thứ 4, Ngô Gia không ngừng lặp lại chuyện xuất hiện rồi biến mất, cậu luôn ở lúc Trương An Ngạn trầm mặc nhất mà ở góc nào đó ở trong phòng mà đi ra, cười cười mở ra một quyển sách hay là bị chương trình TV làm cho cười ha ha, thậm chí là nhào vào ngực anh, dùng sức hôn một cái.

Giống như tai nạn giao thông mấy ngày trước không tồn tại, bọn họ vẫn ở trong cuộc sống mà mình thích nhất.
Ngô Gia không biết bản thân đã chết, Trương An Ngạn làm bộ cậu còn sống.
Ngô Gia nói mưa không ngừng thật tốt… Trương An Ngạn có tà niệm, so với tà niệm của Ngô Gia càng sâu hơn, nếu Ngô Gia vẫn luôn không biết mình đã chết, Trương An Ngạn lại luôn lần lượt điên cuồng trong cảm giác mất rồi tìm lại được.
Chỉ cần hơi trầm luân vào, cả người cậu chỉ còn lại máu loãng, không khí lạnh lẽo, bên tai yên tĩnh.
Ngô Gia lại lần nữa lặp lại xuất hiện cùng biến mất, Trương An Ngạn nhìn Ngô Gia trước mắt mình không ngừng luân hồi chết thảm, bị chấp niệm trước khi chết tra tấn, anh so với Ngô Gia còn đầu hàng sớm hơn.

Anh thậm chí hy vọng Ngô Gia không xuất hiện nữa, nhưng chấp niệm của Ngô Gia quá đáng sợ, Trương An Ngạn lại không có biện pháp chết lặng mà tiếp thu, ánh mắt cuối cùng của Ngô Gia như lăng trì, làm Trương An Ngạn vỡ nát.
Anh là ở ngày thứ 4 gọi điện thoại cho Vương Khải Toàn—- mặt và tay Ngô Gia vẫn đầu máu, điện thoại sau khi thông câu đầu tiên nói là: “Ngô Gia đã trở lại.”
Hai đầu điện thoại đều trầm mặc, anh dừng lại một chút, quyết định đã sớm chuẩn bị lại bị nghẹn ở họng nói không thành lời, giọng anh khàn khàn nói: “Đầu thấy đưa Ngô Gia về đi.”
Hồn phách ở đầu thất, nếu bị kích thích rất có khả năng sẽ bị hồn phi phách tán, không thể gia nhập luân hồi.

Anh và Vương Khải Toàn làm kế hoạch rất tỉ mỉ, thậm chí còn ra tay diễn một vở kịch.
Anh suy xét từng cái chi tiết, thậm chí còn nhặt hắc kim đã bị đứt về.

Phía trên còn có máu của Ngô Gia, Trương An Ngạn cứ thế nắm lâu không buông được.
Hắc kim là pháp bảo bảo mệnh Trương Tắc Hiên làm cho Ngô Gia, bị đứt sẽ không liền lại được, Trương An Ngạn thấy nó thành dây xích đen không có tác dụng gì, Trương ở ngày đầu thất đó đeo lên cổ của cậu.

Lắc tay của anh cũng ở ngày Ngô Gia xảy ra chuyện mà bị đứt, cảm giác nóng rực làm cổ tay bây giờ vẫn còn vết thương, lúc đó anh chưa xem tới nó đã vội vàng ra ngoài tìm Ngô Gia, sau đó lại không thấy nó đâu nữa, cho nên anh cũng làm một cái giả, đeo lên cổ tay.
Vết máu trên lan can, tràn ngập hơi thở quen thuộc, lớn thì chân tướng của vụ án Trương Ngọc, nhỏ thì người thân của nhân vật chính, thâm chí dấu tay dính máu của Trương Ngọc quấy phá cùng ngón tay bị thương đều dùng chi tiết lúc Ngô Gia bị tai nạn giao thông không có chỗ nào khác biệt.
Trương Ngọc chết do tai nạn giao thông, lại mang theo chấp niệm với người yêu sống dậy… Ngô Gia có thể phát hiện ra chân tướng không?

Mảnh nhỏ kính chiếu hậu trong đất là tự tay Trương An Ngạn chôn lấy, anh lúc đấp đất lên đó nhớ tới tình huống Ngô Gia hạ táng, cho nên vẫn luôn ngồi xổm, lúc đứng dây chân đã tê rần, nặng nề quỳ trên mặt đất.
Tất cả đều chuẩn bị tốt, Trương An Ngạn đang chèo buổi tối ngày đầu thất đó, Ngô Gia sẽ đúng hẹn mà tới.
“Ngủ ngon nên tỉnh.”

“Nhìn ủy thác mới đi.”
“Từ chối rạng sáng tăng ca nha!”
“Còn một ngày.” Giọng Trương An Ngạn hồi hộp, chỉ còn một ngày cuối cùng.
Anh cả đêm gần như chưa ngủ, bị tiếng mưa rơi làm tỉnh, mưa như trút nước, Trương An Ngạn đứng yên bên cửa sổ thật lâu.
Ngô Gia ở trong phòng bếp cười hỏi anh: “Anh Nhạn, anh từ khi nào còn biết lấy lòng chuẩn bị sẵn đồ vậy?”
Tay Trương An Ngạn nắm lại, “Ngày hôm qua mua.”
Ngô Gia còn nhớ rõ ngày hôm qua không? Ám chỉ 24 giờ, bắt đầu rồi.
Kế hoạch tiến hành thật ra không thuận lợi, Ngô Gia đôi khi lại đột nhiên cũng đờ, Trương An Ngạn lúc này sẽ ôm chặt lấy Ngô Gia, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu, không để Ngô Gia nhìn thấy hành vi khác thường của mình mà nhìn ra cái gì.

Cậu ấy thoạt nhìn vẫn ngơ ngác như trước kia, chỉ là không còn hơi thở.
Trương An Ngạn không biết lúc Ngô Gia cứng đờ người hồn phách còn ở đây không, đang suy nghĩ cái gì.

Anh nhìn chằm chằm mặt Ngô Gia, không ngừng nhìn, liền nhớ tới chuyện lúc nhỏ giữa hai người.

Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên bái sư, còn có mùa hè năm ấy lúc tốt nghiệp đại học trở về mà gặp lại, những hồi ức ấy cùng tương lai giống như đàn quân không ngừng kéo tới trong đầu anh, không ngừng chuyển động, cho tới một ngày kia.
Lúc Ngô Gia không hiểu được, anh và Vương Khải Toàn sẽ có chút ám chỉ, Ngô Gia từ nhỏ đã thông minh hơn người, rất nhiều ủy thác đều là Ngô Gia nhìn qua đã thấu.

Án Trương Ngọc Ngô Gia cũng rất nhanh phát hiện mạnh mối, thậm chí cậu còn từ lời nói mập mờ đoán ra chân tướng sự thật.
Tâm tình Trương An Ngạn chưa bao giờ chấn động như giây phút kia, Ngô Gia đã biết rồi! Anh tránh khỏi cảm xúc quay cuồng, phát hiện mình trong giây phút kia tình cảm lại áp đảo lý trí, trong đầu lại muốn Ngô Gia vẫn như cũ không biết thì thật hay biết mấy.
“Hồn lạc, trở về.”
Ngô Gia nhìn anh cười, nước mắt lại rơi xuống.
“Là em, người chết là em.”

Thứ quan trọng nhất của Trương An Ngạn rốt cuộc đã bị cầm đi, đại não anh bây giờ đã không còn gì.
Pian Er Chuan hôm qua Ngô Gia làm còn thừa ở trong nồi, Trương An Ngạn lấy chiếc đũa khuấy khuấy, nếm nếm phát hiện đã không còn ăn được.

Ngày hôm qua vội vàng đi lại sợ Ngô Gia nghi ngờ, anh không để vào tủ lạnh, vốn dĩ mưa lớn thế này chắc không sao đâu, không ngờ vẫn là hư rồi.
Anh đem đồ trong nồi vớt ra, quăng hết vào thùng rác, đem nồi rửa sạch sẽ, đột nhiên lại phát hiện mình lại không có gì để làm.
Trương An Ngạn quét dọn nhà cửa một lần, đem quần áo Ngô Gia chưa kịp giặt giặt sạch rồi treo trên bàn công, đổi khăn trải giường cùng vỏ chăn, tất cả ném vào trong bồn, anh không có dùng máy giặt, tự mình vò vò tí rồi vắt khô, giũ bằng phẳng mắc ở trên lan can, nhìn nó bị gió thổi bay lên.
Lại dọn nhà lần nữa, Trương An Ngạn nhìn giờ phát hiện còn chưa tới 3 giờ.

Anh ngồi trên sô pha ngây ngốc một hồi, cảm thấy phòng quá yên lặng nên mở TV, cầm remote TV đổi đài không ngừng.
Ăn không ngồi rồi lại qua nửa giờ, anh đứng dậy thay quần áo, theo thói quen muốn trực tiếp ra khỏi cửa, chân đã đi ra một cẳng rồi mới nhớ tới lấy chìa khoá.

Trên tủ trước cửa không có, Trương An Ngạn đứng ở cửa nhìn nhìn vẫn là cảm thấy phiền phức, không cởi giày đi thẳng tới phòng ngủ, lục nửa ngày, cuối cùng ở phía sau cửa tủ treo quần áo của Ngô Gia lấy ra được chiếc chìa khoá.
Từ khi nhỏ đến nơi kia của Ngô Gia rất gần, Trương An Ngạn đứng ở trạm xe buýt đợi xe, hôm nay xe hình như tới rất chạm, anh gần như không còn kiên nhẫn chờ được nữa mới từ xa thấy đầu xe đang tiến tới.
Tiến vào nghĩa trang, đi xuyên qua giữa rừng bia mộ, trực tiếp đi tới trước mặt Ngô Gia.
Bia mộ đã được dọn sạch sẽ so với những bia mộ khác, xem ra Vương Khải Toàn đã tới trước đó rồi.
Anh ngồi xuống trước mặt Ngồi Gia, lấy bao thuốc cầm lên, rút một điếu cùng quẹt lửa bên cạnh đốt một điếu, rồi đặt nó trước mặt Ngô Gia, anh nhàn nhạt nói: “Thuốc lá anh cầm đi, Vương Khải Toàn cho em quá nhiều, sau này mỗi ngày chỉ cho em một điếu thôi.”
Mặt trời thật sáng, chiếu đến sau lưng anh trở nên ấm áp xanh không nói lời nào, cũng không vội đi, chỉ lẳng lặng ngồi đấy không nhúc nhích.
Sau lúc lâu anh lại cầm bia bên cạnh, mở ra uống một hớp, còn lại đổ lên mặt đất.

Đổ hai lần, còn sót lại thì tự mình uống.
Anh vẫn luôn ngồi đó chờ mặt trời xuống núi, mới đứng dậy đi về.
Trương An Ngạn cả đời gọi hồn Ngô Gia hai lần, lần đầu là gặp mặt, lần cuối cùng lại là ly biệt, từ đây trên đời đã không còn sự sống của cậu nữa.
Anh nhìn mặt trời đỏ tươi đang lặn xuống.
Mưa nếu vẫn không ngừng thì thật tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận