24 Giờ FULL


20:00
Ba mẹ Ngô Gia sáng sớm ngày hôm sau đã về nhà, mà Ngô Gia gần tới rạng sáng tinh thần mới an ổn lại, khi đó nó đang ngủ say, lúc tỉnh dậy đã không thấy có ai bên cạnh.
Trương Tắc Hiên không giải thích nhiều, chỉ nói muốn học đạo phải đóng cửa không được gặp người nhà, trưa ấy Ngô Gia bị kêu kính trà, rồi chính thức trở thành đồ đệ của Trương Tắc Hiên, sư đệ của Trương An Ngạn.
Ngô Gia không hiểu ý của từ ‘đóng cửa’ là gì, lúc nghe Trương Tắc Hiên nói cũng chỉ biết ‘dạ’ gật đầu, trong suy nghĩ của nó thì việc này chỉ giống như ở nhờ nhà người khác một thời gian, ba mẹ sẽ sớm tới đón nó về nhà, nhưng mà qua một khoảng thời gian rất lâu rồi, Ngô Gia vẫn không định nghĩa được.
Ngây thơ ngơ ngác, nửa biết nửa không, Ngô Gia cứ thế đi lên con đường hoàn toàn mới.

Những điều xa lạ lúc ban đầu như dời đi sự chú ý của Ngô Gia, nó chỉ lâu lâu hỏi câu vì cái gì chưa được về nhà nữa, nhưng đa số thời gian đều say sưa với những điều Trương Tắc Hiên dạy.
Thật ra dạy cũng không có gì lớn lao cả, ‘quỷ, yêu, người’ người có đầu óc đều có thể hiểu, cái cần học là những pháp thuật có thể tận dụng vào.

Nói ngắn gọn thế này, mấy cái quy trình này nọ ấy, chỉ cần tinh thông đạo pháp, học đi với hành là được rồi.
Mấy cái học ban đầu cũng đơn giản, Trương Tắc Hiên dạy phép thuật mạnh mẽ, rồi vẽ một đống bùa cho Ngô Gia, để Ngô Gia vẽ theo; học nhìn la bàn để xem nơi nào có tiểu quỷ.

Trương An Ngạn ít nói, cho nên càng không nói cho Ngô Gia học mấy cái này được cái gì, vì thế Ngô Gia học hết ba năm trong mơ hồ, rồi một hôm tình cờ xem phim điện ảnh mới có phản ứng lại, biết thì ra mình còn có cái tên khác là Âm dương sư.
Cứ thế không có ai giải đáp thắc mắc trong lòng, Ngô Gia mơ màng học không ít thứ.
Năm đầu tiên thật ra cũng không học được gì nhiều, Ngô Gia còn nhỏ, mọi chuyện như để ngoài tai, Trương Tắc Hiên cũng không dám để Ngô Gia làm chuyện gì khác ngoài vẽ bùa ném ở trong phòng.
Thời tiết khô nóng, Ngô Gia mặc quần đùi áo thun nhỏ, vì không với tới nổi cái bàn cao, Ngô Gia liền quỳ gối nằm cả người ở trên bàn, cầm bút lông dính mực, xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một đống giun ở trên giấy bùa.
Trương Tắc Hiên nhìn Ngô Gia vẽ hơn mười tấm rồi xoay người rời đi, không nghĩ tới vừa đi phía sau liền có chuyện.

Sau lưng truyền tới tiếng kêu to ngắn ngủi, ngay sau đó là tiếng vật nặng nện xuống bàn.
Trương Tắc Hiên xoay nhanh người lại nhìn, thì thấy Ngô Gia đang trừng mắt nhìn chằm chằm cái bàn, mà nó liếc thấy Trương Tắc Hiến liền dùng ngon tay chỉ lá bùa mới vẽ xong, ngẩng đầu nói: “Sư phụ, trên giấy vẽ có con sâu chui ra, con đã lấy nghiên mực đập bẹp nó!”
Tờ giấy kia bị mực trây chét, Trương Tắc Hiên đi tới gần vừa nhìn đã rõ, con sâu cái gì chứ, là lá bùa vẽ sai triệu hội đồng ra âm trùng.

Thứ này trên người mang âm khí rất nặng, nhưng không có uy hiếp lớn gì, chỉ là lúc chui vào trong thân thể còn người sẽ hút máu cùng dương khí của người đó, một khi đã dính rồi muốn trừ cũng là một đống phiền toái.

Ngô Gia tưởng là con sâu mà dùng nghiên mực đập, mực bắn ra làm bẩn phù mới làm chết nó.
Trương Tắc Hiên chắp tay sau lưng: “Sâu ở đâu, con còn quậy nữa ta zẽ bảo sư huynh tới trông chừng con!” Nói xong liền gọi Trương An Ngạn tới, ở bên cạnh canh Ngô Gia.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Trương An Ngạn ngồi ở bên cạnh, Ngô Gia vẽ tiếp, nhưng tay cầm bút lại run rẩy, mực bút vung vẩy, phù vì thế thay đổi, mực đen bỗng đỏ lên, lá bùa đập về trước như có thứ gì muốn chui ra.

Ngô Gia chưa kịp phản ứng lại, Trương An Ngạn đã nhanh tay nhanh mắt rút đao cắt tay mình, máu tươi đè lên tấm bùa, tấm bùa bị máu tươi nhuộm dần liền nhăn lại, nhanh chóng biến đen rồi trở thành một đống tro tàn.
Ngô Gia há hốc mồm, Trương An Ngạn lại như không có gì liếc nó nói,  “Em vẽ sai rồi.” Nói xong liền cầm bút vẽ lại lá bùa trấn tà, Ngô Gia vẽ theo, nhưng vẽ được một nửa lá bùa lại run lên như muốn phun thứ tà khí gì đó, Trương An Ngạn lại nhanh chóng dùng tới lá phù mới vẽ, chỉ thấy phù kia đột nhiên ôm lấy tờ giấy kia, dùng lửa đốt sạch không còn thứ gì, Ngô Gia nhìn ngớ ngẩn, Trương An Nhạt lại như không có gì nói: “Cẩn thận một chút.”
Ngô Gia gật mạnh, tiếp tục vẽ.

Thật ra không phải Ngô Gia không cẩn thận, nhưng mà từ trước tới giờ đều là người không gọi quỷ những quỷ cũng sẽ tới phá người, huống chi đối với người có mệnh cách như Ngô Gia.
Sư phụ đã tính toán rồi, cho nên mới kêu Trương An Ngạn tới đề phòng.

Ngày đó Trương thiên sư đang trong cảnh khó khăn, nhưng vẫn mua bút long xà, cùng mấy trăm tấm phù để cho Ngô Gia luyện tập.
Cũng may mấy thứ Ngô Gia gọi ra đều là vật nhỏ dễ đối phó, không có gọi ra hoạ lớn gì.
Quỷ phù còn chưa vẽ xong, kỳ nghỉ hè đã kết thúc, Ngô Gia vậy mà đã ở cạnh Trương Tắc Hiên hai tháng lúc nào không hay.

Trước khi đi học, dọn dẹp đồ đạc hỏi: “Sư phụ, con khi nào về nhà?”
Trương Tắc Hiên lắc đầu, “Không về.”
Ngô Gia hết hồn, mơ hồ nhận ra tình trạng hiện tại của mình, bất ngờ đứng dậy, “Con phải gọi điện thoại.”
Trương Tắc Hiên cũng không ngăn nó, Ngô Gia chạy tới thuần thục bấm dãy số quen thuộc, trong điện thoại bàn truyền tới tiếng di động, tíc tíc, nhưng không có ai tiếp, Ngô Gia vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi tiếp, nhưng tiếng tíc tíc cứ vang bên tai Ngô Gia suốt một ngày.
Ngô Gia ôm điện thoại khóc sưng cả hai mắt, giọng nghẹn ngào, Trương Tắc Hiên muốn đi nhìn nó, nhưng Ngô Gia lại không cho hắn tiến lại gần, ở trong phòng đá ghế đập đồ.
Trương Tắc Hiên hết cách cho nên gọi Trương An Ngạn lại, nhưng cũng không được cho vào.

Trương An Ngạn liền bò vào từ cửa sổ phía sau, bị Ngô Gia phát hiện tay đấm chân đá một hồi, vừa đánh vừa khóc không nói được gì, cảm giác oán giận bị vứt bỏ như trút lên người Trương An Ngạn.
Trương An Ngạn cũng không né, để mặc Ngô Gia đánh chửi, khóc xong rồi nhào vào lòng Trương An Ngạn, “Anh Ngạn, bọn họ không cần em nữa!”
Trương An Ngạn biết lý do nhưng không mở lời được, cho nên chỉ biết ôm Ngô Gia vuốt ve sau lưng nó.
Ngày hôm sau Ngô Gia bị bệnh, không đi học, cơm cũng không ăn, không thèm nhìn Trương Tắc Hiên, chỉ không bài xích Trương An Ngạn, nhưng vẫn là bộ dạng chán sống.

Ngô Gia cứ thế hơn nửa tháng, đột nhiên một ngày mở cửa đi ăn cơm, còn ăn một cách bạo lực, ăn xong cả người run rẩy, ép bản thân không được khó, như là đã ra lời thề độc.
Lúc Ngô Gia biết thì cũng đã là 14, 15 tuổi, nghe xong liền sờ đầu của mình cười, “Ôi trời, em sao cứng đầu thế, chẳng lẽ là mệnh gấu trúc à?” Tự mình nói xong còn chạy tới trước gương nhìn kỹ, rồi còn nhìn lòng bàn tay của mình nghiên cứu mệnh số của bản thân.

Khi biết được rằng ba mẹ mình phải đau lòng cỡ nào để cầu xin Trương Tắc Hiên bảo vệ Ngô Gia một đời an ổn, Ngô Gia lại cảm thấy đây như là chuyện xưa của người khác.

Tình thương của cha mẹ, Ngô Gia cứ thế coi như có duyên mà không có phận.
Ngô Gia tạm nghỉ học một tháng rốt cuộc cũng phải đi học, may mắn chương trình tiểu học đơn giản, Ngô Gia thông minh từ trước tới giờ chỉ là thích chơi, cho nên không bị trì trệ, hơn nữa Ngô Gia tâm trạng nặng nề, cũng không muốn chơi cái gì, cho nên dốc lòng vào việc học.
Bên người Trương Tắc Hiên nhiều tiểu quỷ âm hồn, thầy trò hai người vì thế phải trông chừng Ngô Gia cẩn thận.

Mà Ngô Gia sau khi đi học cũng không cần chú ý nhiều, vì trường học là nơi nhiều nhân khí, yêu ma quỷ quái sợ nhất là những nơi như thế.

Nhưng mà trường học thì vẫn có nhiều chuyện xảy ra trước kia, có một con quỷ lang thang ở trường hơn 10, 20 năm, mới đó đã đụng phải Ngô Gia.

Cũng may Trương Tắc Hiên nghĩ nhiều, lúc Ngô Gia ngủ đã vẽ sau lưng nó một cái âm dương ngũ hành.
Ngày hôm sau Trương An Ngạn đã bị Trương Tắc Hiên Tống cổ đi học cấp 2 ở trường Ngô Gia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui