24 Từ Mấu Chốt

Tôi và Mạc Kiệt liền cứ bảo trì mối quan hệ đó trong vài năm, con của Trần Ứng Giai đã ba tuổi, da thịt ú nu ú nần mặt mũi tươi cười gọi tôi là chú ơi chú, sau khi Trần Ứng Giai kết hôn thì thời gian cậu ta có thể gặp mặt trò chuyện với tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trọng tâm cuộc sống của cậu ta đều đặt ở gia đình.

Tôi nghĩ rằng ai kết hôn xong cũng đều như vậy nhỉ?

Công việc của Mạc Kiệt tương đối bận rộn, một tháng đại khái chỉ gặp nhau được có mấy ngày, tôi trái lại chẳng để tâm mấy, đều là hai người đàn ông, dính nhau quá làm gì.

Đôi khi còn có thể chơi chút điện thoại play tình thú.

Tình ái giữa tôi và anh đều hài hòa, ngồi ngốc một chỗ cũng cảm thấy rất thoải mái.

Bất quá trong nhà từ khi tôi bước vào tuổi ba mươi là bắt đầu loạn, bà vội muốn chết không nói ngay cả ba mẹ tôi cũng sốt ruột, bọn họ ấn đầu tôi bắt tôi xuất hiện trên bàn cơm của đủ loại hình thức xem mắt.

Nửa tháng gần đây tôi chịu lệnh cưỡng chế cho dù có nhiều việc làm thế nào cũng phải trở về dùng bữa cơm tối với họ xong mới được trở về phòng.

Tôi cứ duy trì nửa tháng như vậy cho đến một hôm tôi về nhà thấy Mạc Kiệt ngồi trên sô pha, ôm máy tình hình như đang làm việc.

Anh nói gần đây anh bề bộn nhiều việc lắm, tôi còn nói trong điện thoại tỏ vẻ nếu anh bận quá thì không cần chạy đi chạy lại đâu, tôi cũng không đến tìm anh.

Tôi đoán là anh khẳng định cảm giác rằng tôi qua loa tắc trách anh, số lần tôi đi tìm anh xác thật không nhiều, chung quy là do quan hệ nhân mạch của tôi tốt, ba ngày hai đầu lấy cớ vào trong đó nói thật là không hay.

Hơn nữa gần đây ngày nào tôi cũng bị lôi lên bàn cơm xem mắt, muốn chạy cũng không thoát.

Khả năng rằng anh thật sự bận rộn, tôi vào cửa thì anh chỉ kịp liếc mắt nhìn tôi một cái, ngay cả chào một tiếng cũng chưa nói đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Tôi chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, sau đó phát triển cuộc sống hài hòa một chút.

Tắm rửa xong thì anh đã nói chuyện điện thoại xong, máy tính cũng cất đi, đang ngồi trên sô pha xem TV.

Tôi lau mái tóc ướt sũng của mình đi về phía anh: "Đến từ lúc nào?"

Anh liếc nhìn tôi: "Bảy giờ hơn."

Nga, tôi ngồi bên cạnh anh, anh thò tay nhận lấy khăn mặt của tôi, bắt đầu lau tóc cho tôi, tôi hỏi anh: "Bao giờ đi?"

Anh đón: "Ngày mai là phải về, gần đây bận lắm."

Tôi ừ một tiếng, thế nên tôi mới bảo anh không tất yếu phải chạy đến chạy đi mà, đôi tay anh xoa loạn trên đầu tôi, hô hấp cách tôi rất gần.

Tôi nghĩ bụng....

Gần đây có phải lâu lắm rồi tôi không phát tiết hay không?

Thò tay kéo khăn mặt trên đầu mình xuống, tôi hỏi anh: "Anh ăn cơm chưa?"

Anh thu tay, trầm giọng nói: "Anh xem rồi, trong tủ lạnh chẳng có cái gì cả."

Ha ha, tôi thấy buồn cười quá, mỗi lần anh trở về bên trong tủ lạnh của tôi đều không có gì, sau đó anh sẽ đi siêu thị mua đồ ăn bù lại, tôi đứng lên đi về phía tủ lạnh: "Chắc là còn chút mì, đúng không?"

Anh đứng lên theo tôi: "Anh nấu."

Tôi dừng lại trước tủ lạnh, xoay người thấy anh đi phía sau tôi, thò tay sờ soạng mặt anh một hồi: "Được, ngày mai anh mời cưng đi ăn ngon."

Con mắt của anh nặng nề nhìn tôi một lát, cười ra một tiếng: "Được."

Buổi tối tôi đùa nghịch với anh trên giường một hồi lâu, tôi đoán là tôi đúng thật là lâu rồi chưa phát tiết, cho nên làm có chút thô bạo.

Anh ôm lấy tôi tựa vào hõm vai tôi, một lát sau hô hấp cấp bách như thể không thể thở nổi, rồi anh lại ngừng lại hoàn toàn không hô hấp nữa.

Tôi nắm lấy eo anh khiến anh quay người lại, một bàn tay của anh vẫn giữ chặt gối đầu, một tay an ủi dưới thân mình, tôi lôi eo anh có ý muốn anh quỳ gối trên giường.

Từ trên lưng đến trên đùi anh đều có một tầng mồ hôi mỏng, tôi dùng lực nắm chặt lấy eo anh, thấy đầu anh ngẩng đầu lên từ trong gối đầu, trên nửa khuôn mặt phủ đầy mồ hôi, giọng anh khàn khàn: "Anh quỳ không được..." Anh nhẹ giọng, "Đừng bắt nạt anh, Quan Dịch Tiêu."

Tôi cảm thấy buồn cười, nhìn từ một góc độ nào đó, anh trên giường thật sự rất đáng yêu.

Tôi áp người mình lên, hôn sườn mặt anh một cái, hạ thân chậm rãi đung đưa, ý đồ muốn anh chơi trò mới: "Vậy anh lên trên, tự anh ngồi có được không nào?"

Anh lắc đầu: "Anh muốn bắn...." Anh khàn giọng nói, "Em chạm vào bên dưới anh có được không?"

Tôi cúi đầu hôn khóe môi anh, hai tay xấu xa nhẹ nhàng niết niết hai điểm trong ngực anh, hướng dẫn từng bước một: "Anh ngồi lên trên có được không anh?"

Đầu gối anh run rẩy mộ hồi, vô ý thức giãy dụa: "Anh rất khó chịu..." Anh nói, "Muốn bắn."

Tôi thò tay ôm lấy mặt anh, cúi đầu liếm môi anh một hồi lâu, đầu lưỡi thò vào, hàm hồ hỏi anh: "Được không nào?"

Tôi nhanh chóng lui ra phía sau, khàn giọng chỉ đạo anh: "Chậm một chút, đúng rồi, chậm một chút."

Cho đến khi cả người anh đều ngồi dậy, tôi chống lấy thân mình, cảm giác như tất cả phía dưới đều chìm trong dũng đạo của anh.

Hai tay anh chống hai bên người tôi, tựa hồ như cố gắng không để mình ngồi xuống hoàn toàn, anh lắc lắc đầu, nói cho tôi biết cảm nhận: "Khó chịu lắm."

Tôi thấy buồn cười, thò tay xoa nhẹ ngực anh: "Thả lỏng chút." Tôi niết dưới đầu v* anh, "Em bị anh cắn đau nè."

Nói xong có chút nhịn không được nâng khố đỉnh lên trên một cái, tay anh mềm oặt, a một tiếng rồi trực tiếp ngồi xuống.

Nháy mắt đó tôi cảm giác như thể nửa người dưới của mình đều bị anh nuốt vào.

Một loại cảm giác rất khó hình dung.

Anh nghiêng đầu, như là muốn nhìn tôi, tôi lại gần hôn hôn khóe môi anh, tay xê dịch nắm lấy bên dưới của anh, thứ của anh cứng rắn nóng rực, tôi mới chạm đến, nó đã bắt đầu rỉ nước khiến cho toàn bộ cơ thể anh đều run lên.

Sau đó anh mạnh mẽ xoay đầu, tôi thấy được gương mặt ửng hồng và đôi mắt phiếm đổ của anh.

Tôi kéo anh lại hôn.

Đợi hai người đều dọn dẹp xong, tôi lên giường tắt đèn chuẩn bị cùng anh trò chuyện, thế mà mới vừa định nói, nghiêng đầu nhờ ánh sáng mờ ảo đã thấy người nọ nhắm tịt mắt, hô hấp rất trầm.

Đã mệt đến độ vừa chạm vào giường là ngủ.

Tôi nghĩ bụng không biết mình có quá mức không săn sóc hay không.

Vốn đang định mai sẽ làm cho anh một bữa cơm bồi thường lại, nào ngờ sáng hôm sau tôi bị cuộc điện thoại của mẹ trực tiếp gọi tỉnh, mơ mơ màng màng nhận điện thoại, mẹ tôi bèn tỏ vẻ đối tượng xem mắt mấy ngày hôm trước muốn hẹn đi uống trà hay xem phim gì đó.

Tôi còn chưa kịp từ chối, mẹ tôi đã giục tôi nhanh lên, không thì mẹ sẽ đến nhà lôi tôi đi.

Tôi cúp điện thoại thì Mạc Kiệt cũng tỉnh, anh nằm trên giường nhìn tôi: "Sao thế?"

Tôi nói: "Mẹ em."

Anh hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì à?"

Tôi nghĩ nghĩ, bèn nói thật: "Mẹ em giục em ra ngoài cùng đối tượng xem mắt." Tôi nói, "Hẹn hò."

Mạc Kiệt nhìn nhìn tôi, không nói chuyện.

Tôi buông di động xuống nhìn anh: "Cảm tưởng thế nào?"

Anh hơi mím môi hỏi tôi: "Em nói xem anh nên cảm tưởng thế nào."

Ấy, tôi có định làm anh giận đâu, tôi nhìn anh: "Anh giận à?"

Anh nhìn tôi chằm chằm: "Nếu em cảm thấy chúng ta ở cùng nhau vài năm như vậy rồi mà anh vẫn không có tư cách giận thì...." Anh dừng lại một chút, "Anh giận cũng vô dụng."

Ấy, tính tình còn càng lúc càng lớn, tôi liếc mắt nhìn anh, rất chăm chú chất vấn anh: "Vậy anh cảm thấy tiếp theo em nên làm gì?"

Hô hấp anh thoáng dồn dập, lắc đầu: "Không biết."

Tôi nằm nghiêng bên cạnh anh chống đầu phân tích với anh: "Thế lấy thân phận vài năm chung sống với em để nói xem anh thấy tiếp theo em nên làm thế nào?"

Anh buông mắt xuống không nhìn tôi nữa: "Anh không có cách nào lựa chọn trái phải chuyện của em."

Tôi nói: "Em cho anh cơ hội lựa chọn trái phải đấy."

Hô hấp anh giống như sắp ngừng, thật lâu sau, anh tựa hồ rất suy sụp: "Anh sẽ nhận bất cứ lựa chọn nào của em."

Tôi lật từ trên giường xuống cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài.

Hồi đầu năm tôi đã nhờ Trần Ứng Giai đến nhà tôi nhiều một chút, quan hệ giữa tôi và cậu ta tốt, ba mẹ tôi cũng biết, người khác thì không biết chứ ba mẹ tôi cũng thích cậu ta.

Cậu ta sinh con trai không có chuyện gì thì đưa đến nhà tôi gọi ông ơi bà ơi một hồi.

Tôi gọi Trần Ứng Giai trước để thông khí cho ba mẹ ta, mấy tháng trời này ba mẹ tôi phỏng chừng cũng thấy không đúng, bắt đầu bắt tôi đi xem mắt mỗi ngày, gần đây lại càng ước gì có thể đóng gói tôi rồi trực tiếp đem đến nhà đằng gái.

Tôi đứng ngoài ban công một hồi, lại đến phòng khách ngồi xuống, đứng dậy rót một ly nước ấm, lại ngồi xuống sô pha.

Chuyện này thật sự quá sức, bất quá nếu tôi đã quyết đi trên con đường này rồi thì chẳng có lý gì mới đi được một nửa đã chạy.

Tôi cầm di động bấm số ba mẹ tôi.

Tút một tiếng tôi thấy Mạc Kiệt bước ra từ phòng ngủ, anh đứng đó nhìn tôi, không phát ra một từ.

Điện thoại thông cái là tôi nói với mẹ: Mẹ ơi gần đây con mới đọc được một bài thơ, của Gibran, con đọc cho mẹ nghe nhé.

Mẹ tôi tỏ vẻ cái quỷ gì thế, mới sáng sớm.

Tôi nói tôi thấy nó hay lắm, muốn chia sẻ với mẹ một chút.

Sau đó tôi trực tiếp đọc.

"Là con cái

Cũng chẳng là con cái

Là con ta

Cũng chẳng phải con ta

Những đứa trẻ cả trai lẫn gái

Chúng là con của khát vọng sâu xa.

Bởi do ta mà chúng được sinh ra

Nhưng chẳng phải tự tay ta tạo dựng

Dù cho chúng sống bên ta trong những

Tháng năm dài nhưng chẳng thuộc về ta.

Ta cho chúng tình yêu thương cao cả

Nhưng tư duy ta phải giữ lại mình

Bởi chúng có những riêng tư suy tưởng*."

*Trích chương 4 CON CÁI viết trong tập The Prophet của Kahlil Gibran, bản dịch trên dịch bởi Yên Hồng

Mẹ tôi ở đầu bên kia im lặng một lát rồi hỏi: Anh muốn biểu đạt cái gì, Quan Dịch Tiêu.

Tôi nói với mẹ rằng con có cuộc sống của con, hơn nữa mẹ là giáo viên, mẹ biết, chuyện này không có biện pháp cưỡng cầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui