Ở nhà nghỉ ngơi chưa được hai ngày đã nhận được điện thoại của bạn học trung học nói cuối ngày có buổi họp lớp, cơ bản gọi được ai thì gọi.
Tôi đáp lại là được rồi tao đi, nghĩ nghĩ rồi hỏi thêm xem có dẫn người đi cùng được không, bên kia tiện hề hề nói rằng mang người nhà chứ gì, được chứ.
Tôi nói là bạn học đại học đang đến chơi.
Thế là tôi mang theo Mạc Kiệt đi tham gia họp lớp, gặp được giáo viên chủ nhiệm hồi đó, tàm tạm, cũng già đi không ít.
Liệu có phải con người khi càng có tuổi thì càng già nhanh hơn hay không?
Hồi trung học cảm thấy ông ấy rất phiền a, ngày nào cũng mắng sau lưng là chủ nhiệm lớp mình không tốt thế này không tốt thế kia, chỗ nào cũng không tốt.
Nhưng khi lên đến đại học lại phát hiện ra chủ nhiệm trung học tốt vô cùng.
Mấy đứa bạn cũ gặp mặt đứa nọ nhận ra đứa kia, hẹn nhau một năm sẽ ra ngoài họp lớp một lần.
Đều đã hơn ba mươi tuổi, đứa nào đứa nấy cũng béo ra, bọn họ đại khái không ngờ tôi mang bạn đại học đến, trêu chọc tôi một hồi, lại hỏi thế kết hôn chưa, con lớn thế nào rồi, hiện giờ công tác ở đâu.
Tôi thật sự rất mệt mỏi khi phải ứng phó với mấy câu hỏi kiểu này, tùy tiện hàn huyên hai câu rồi kéo đề tài sang đối phương.
Đại biểu khóa toán học qua mười năm rồi mà vẫn cứ thích chém gió, cô gái đã từng được rất nhiều người trong khoa thầm mến nay đã trở thành mẹ bỉm sữa, dáng vẻ điềm đạm lắm.
Có người đạp giày cao gót đi đến bên cạnh tôi: "Quan Dịch Tiêu." Cô cười ha ha hai tiếng, "Hồi còn đi học trông cậu dễ nhìn lắm, ai dè giờ hơn ba chục tuổi rồi trông vẫn rất dễ nhìn." Cô tùy tay chỉ chỉ, nhỏ giọng nói, "Trái lại bọn họ đều béo, người không nên béo cũng béo."
Tôi cười: "Chẳng phải gia đình có hạnh phúc mỹ mãn hay không đều thể hiện ở thể trạng sao?" Sau đó tôi hỏi, "Cậu thì sao?"
Thấy cô cười cười: "Vẫn thế chứ sao, nên sống thế nào thì cứ sống thế nấy." Cô liếc mắt nhìn tôi, "Cậu còn nhớ hồi trung học chúng ta từng yêu đương không?"
Tôi có chút xấu hổ, ha ha cười hai tiếng: "Lúc còn trẻ không hiểu chuyện ha."
Cô chỉ chỉ chính mình: "Dùng ngôn ngữ của hiện tại thì chỉ trách lúc ấy tớ yêu bằng mắt, cứ thấy đẹp trai là phấn đấu quên mình."
Tôi nói: "Vâng, tớ đây cũng yêu bằng mắt."
Cô ấy cười cười, trông thấy Mạc Kiệt đứng cạnh tôi thế là cô ra vẻ dò xét: "Bạn học đại học của Quan Dịch Tiêu sao, chào anh."
Mạc Kiệt dành cho cô một cái gật đầu rất chi là mất tự nhiên.
Cô ấy cười: "Bạn học của cậu cũng rất đẹp trai." Nói tiếp, "Cũng độc thân à?"
Tôi nói: "Cậu muốn làm Hồng Nương hả giời, vì sao lại không suy xét xem nên giải quyết vấn đề của cậu với bạn học cũ thế nào trước đi?"
Cô nói: "Tớ có tiến cử ai đâu, cậu nói cái gì thế." Thấy tôi không đáp lại, cô bèn nói thêm, "Tớ tự tiến cử đó chứ?"
Cô ta nói xong thì bên cạnh có một người chạy tới nói: "Chị Liên à, con chị sắp năm tuổi rồi đó chị ở đó mà tự tiến cử."
Tôi vốn có chút xấu hổ, nghe nói như thế mới biết rằng cô ấy nói đùa, thế là cười với cổ: "Hận không trùng phùng lúc người chưa gả đi."
Cô ấy cười ha ha hai tiếng.
Mạc Kiệt ghé lại gần nói với tôi là anh muốn đi WC, tôi còn chưa kịp đáp lại anh đã quay người đi ra ngoài.
Tôi liếc mắt nhìn bóng anh xoay người đi ra ngoài, yêu, đây là ghen sao?
Tôi cười cười với người bên cạnh: "Tớ đi WC một chuyến." Cũng không đợi họ đáp lại, tôi đã xoay người bỏ đi.
Ngậm điếu thuốc ra cửa, tôi còn đang nghĩ xem không biết lần họp mặt này bao giờ mới kết thúc, nhàn nhã đi đến góc rẽ lại thấy anh đang đứng dựa vào tường ở đó.
Thấy tôi đến gần mà anh chẳng nói lời nào.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu cười: "Anh còn sợ em sẽ không đuổi theo anh."
Tôi nói: "Anh ghen?"
Anh nói: "Ừ." Sau đó nhìn tôi, "Đầu óc anh nói cho anh biết em nói vậy bất quá chỉ là thuận miệng thôi, thế nhưng trong lòng vẫn thấy không vui."
Tôi buồn cười: "Thế anh nói xem giờ em phải làm thế nào?"
Anh dựa vào tường nhìn tôi: "Em đuổi theo anh thế này là đủ rồi."
Tôi thò tay sờ soạng mặt anh, nhanh chóng thu tay lại rồi cười nói: "Anh thật dễ dỗ."
Anh cười cười.
Tôi trực tiếp đi xuống lầu: "Được rồi, dù sao anh cũng chẳng quen ai trong này, chúng mình về nhà đi, hay là đi đến rạp chiếu phim xem phim?" Tôi nói, "Em thật sự rất ít khi đi xem phim ngoài rạp cùng anh."
Anh nói được.
Kì nghỉ đông của anh rất ngắn, lúc tôi đưa anh ra sân bay anh liền bắt đầu lên kế hoạch xem lúc nào thì về thăm tôi, anh nói vừa sang năm mới chắc công việc cũng không bề bộn lắm đâu, thời gian rảnh rỗi của anh tương đối nhiều.
Tôi nói ừ không sao đâu, em mà rảnh sẽ đi tìm anh.
Anh qua bên đó không quá hai ba ngày thì gọi điện thoại về cho tôi, giọng anh ỉu xìu, tôi hỏi làm sao?
Anh nói anh bị cảm lạnh, tôi dặn anh nhớ uống nước ấm, mặc nhiều quần áo vào, khó chịu quá thì phải uống thuốc.
Anh nói ừa, sau đó hỏi tôi em có tới thăm anh không?
Tôi cầm điện thoại mà buồn cười, lúc trước muốn anh làm nũng tôi còn phải dạy anh, thế mà giờ anh không phải đang dùng rất tốt sao, tôi nói để tôi nghĩ đã.
Anh ừ một tiếng.
Kì nghỉ đông của tôi còn có hai ba ngày, đi một chuyến lại về thì phiền toái lắm.
Cơ mà, yêu đương có mà, chẳng phải chính là phiền toái hay sao.
Sáng sớm hôm sau tôi bay sang chỗ anh, cứ tưởng rằng anh đã đi làm, còn chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ ăn để về làm đồ cho anh ăn, nào ngờ vừa vào phòng ngủ định ném hành lý đã thấy người nằm trên giường, mặt mũi đỏ bừng.
Tôi thò tay sờ thử, nóng quá.
Còn tưởng rằng chỉ là cảm lạnh phổ thông, phát sốt cũng không biết nhìn bệnh sao, tôi thật sự vô cùng tức giận, đi tới phòng tắm giặt khăn mặt ngâm nước lạnh đem về đắp lên trán anh, xoay người chuẩn bị đi xuống hiệu thuốc mua ít thuốc hạ sốt về cho anh uống.
Lúc tôi trở về anh đã có chút thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nháy mắt nhìn tôi, bởi vì sốt cao nên trong mắt cứ lấp lánh ánh nước.
Tôi thò tay lấy khăn mặt trên trán anh xuống, dán thuốc hạ sốt lên: "Phát sốt mà anh cũng không biết sao?
Anh thò tay sờ sờ trán mình, lại thò tay sờ sờ tôi, rồi ôm lấy tôi, đầu chôn cả trong vùng bụng tôi: "Sao em lại ở đây a?"
Tôi sờ sờ đầu anh: "Không phải anh bảo em đến thăm anh sao?"
Anh rầm rì hai tiếng, chẳng hiểu sao lại có chút khả ái.
Tôi sờ sờ tóc anh, cảm giác như thể mình sắp xong đời rồi.
Tôi gọi anh bảo anh buông tôi ra để tôi đi nấu nước uống thuốc, anh nói anh nhớ em.
Tôi nói mới tách ra không được bao lâu mà, anh lại nói sống một ngày mà bằng một năm.
Được rồi được rồi, tôi để mặc anh kéo tôi như vậy một lát, chờ đến khi anh chậm rãi buông lỏng tay ra thì tôi phát hiện ra anh thế nhưng trực tiếp ngủ mất rồi, tôi nhét anh vào trong chăn rồi đi ra phòng khách nấu nước.
Sau khi nấu xong thì tôi bưng vào gọi anh hai tiếng, phỏng chừng là ý thức anh vẫn còn mơ hồ, tôi bón cho anh ăn hai viên thuốc rồi lại nhét anh vào trong chăn để anh ngủ tiếp.
Sau khi đóng cửa lại tôi còn buồn bực người này bình thường chăm sóc mình thế nào đây, rõ ràng anh là một người rất tốt, sao lại ép buộc mình thành vậy.
Phần 2
Tôi ngồi trong phòng khách xem TV một lát, lại đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn, thậm chí còn mổ xong một con cá, định bụng lát nữa sẽ nấu cá kho đỏ*.