2401

Người vô tội bị kéo vào có chút ngạc nhiên “Liên quan gì mà lôi tôi vào?”

Những người khác rõ ràng là muốn xem Thạch Nghị làm trò mà?!

Sớm biết Anh Minh sẽ cự tuyệt, Thạch Nghị cười cười, ghé vào tai hắn hạ giọng nhắc nhở “Là anh em không thể thấy chết không cứu! Cậu đừng quên, cậu còn thiếu tôi một lần thua cược.”

Lần trước hai người ở cuộc đưa cá cược đến giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa.

Anh Minh và Đổng Hiểu cá cược là người thắng được quyền ra điều kiện, Anh Minh với Thạch Nghị cũng thế.

Không nghĩ đến Thạch Nghị sẽ nhắc chuyện lúc trước, Anh Minh sững sờ một lúc, lập tức nhướng mày “Vậy anh định làm gì?”

“Tùy cậu thôi, hát hò nhảy nhót gì đó cứ làm một cái…”

Giọng Thạch Nghị rất nhỏ, người khác không nghe được, chỉ thấy hắn dán vào tai Anh Minh, cười quỷ dị.

Sau đó, Anh Minh đi lên một bước “Được thôi, vậy cứ nhảy một đoạn vậy.”

Anh Minh làm một động tác tay ra hiệu, DJ bên kia nhận được, âm nhạc phát lên, Anh Minh tùy ý nhìn sang Thạch Nghị. Một tay đặt lên vai đối phương, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhỏ giọng nói một câu “Thạch đại công tử, tôi sẽ múa một đoạn…”

Không đợi Thạch Nghị kịp phản ứng, theo tiếng nhạc, Anh Minh chậm rãi di chuyển.

Lúc đầu đều là một đám người xem náo nhiệt, nhưng điệu múa này múa một phút, bên cạnh đã có người đổi sắc.

Trong đó rõ ràng nhất là Thạch Nghị.

Anh Minh vẫn vây quanh hắn ngồi ngồi đứng đứng cọ tới cọ lui, dù có chậm tiêu, hắn cũng biết Anh Minh đang làm gì, chính là múa cột. Chỉ là, Anh Minh dù là đang coi hắn như cây cột, hay cùng hắn biểu diễn, rõ ràng vẫn là kéo hắn vào cùng.

Thạch Nghị lần đầu xem múa cột đại khái là hồi cấp ba, một đám nhóc xấu xa ra ngoài khai trai, lúc đó những thân ảnh uốn éo dưới ánh đèn, qua một thời gian rất lâu hắn cũng không quên được. Dù sao lúc ấy đang dậy thì, thân thể phản ứng nhanh hơn lý trí. Nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ đến có một ngày, sẽ có một nam nhân cùng hắn nhảy loại này, mà đó lại là bằng hữu của mình.

Anh Minh không phải chỉ tùy tiện múa may, có thể thấy được hắn rõ ràng được học qua. Thân thể vũ động theo nhịp điệu vô cùng nhịp nhàng, hoàn toàn không xấu hổ trước “cây cột” là Thạch Nghị, thậm chí vài bộ phận trên cơ thể còn như khó như không chạm vào hạ thân Thạch Nghị, cảm giác được hắn cứng đờ, liền híp mắt nhướng mày.

Anh Minh hắn cố ý…

Ý thức được điều này, Thạch Nghị có chút lúng túng muốn né tránh, kết quả bị Anh Minh rất điêu luyện kéo về.

“Muốn chạy?”

Rất nhẹ nhàng kề tai Thạch Nghị lẩm bẩm một câu, Anh Minh thậm chí còn cố tình thổi một hơi, Thạch Nghị cả người đều căng thẳng.

Lưu Ly bên cạnh nhịn không được trêu chọc một câu “Con bà nó! Tôi lần đầu tiên thấy một người con trai có thể múa cột múa đến được như vậy…”

Rất khó dùng ngôn ngữ hình dung đây là loại không khí gì, chỉ là tất cả những người ở đây đều biết Anh Minh là loại người thế nào, lại chưa từng có ai thấy hắn có một mặt thế này, khí thế cường ngạnh lại mang theo khiêu khích mơ hồ, trên mặt rõ ràng không có sự quyến rũ mê hoặc của vũ công, nhưng lại khiến người ta nhịn không được phải nhìn hắn, không kiềm được có gắng phỏng đoán thâm ý trong đôi mắt ấy.

Nhảy hết một đoạn, nửa ngày cũng không ai phản ứng.

Cuối cùng Lưu Ly vẫn vỗ tay trước, sau đó xung quanh mới dám cảm khái phản ứng theo, nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Thạch Nghị căng cứng mặt nhìn Anh Minh vòng qua những người đang cùng hắn bắt chuyện, khóe miệng cong lên một nụ cười chế giễu.

Thạch Nghị hắn phản ứng rồi.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng một trận này khiến hắn phiền não không yên, đúng là bị khơi mào nóng lên.

Anh Minh rất có chừng mực, vừa vặn khiến hắn có cảm giác nhưng không thật sự ra đòn hiểm.

Chỉ là làm Thạch Nghị hiện tại có chút lúng túng.

Bên cạnh nhiều người như vậy, hắn đi cũng không được ở cũng không xong, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén xung động của bản thân, phục vụ đi ngang qua, bị hắn tóm lại lấy ly nước đá trên khay.

Lưu Ly nhìn thấy, đến cạnh hắn “Sao rồi, bị anh ấy chỉnh?”

“** má!” Thạch Nghị mắng một câu “Thằng nhóc này thật con mẹ nó điên rồi…”

Đến bây giờ chưa từng thấy qua một thằng con trai dám ở trước mặt người khác múa cột. Anh Minh trước giờ đều là người cái gì cũng rất minh bạch, vô cùng thành thục tiến thoái, làm sao cũng không ngờ được lần đầu hắn nhảy múa, lại là loại này!

Còn con mẹ nó múa không tồi!

Sau đó Thạch Nghị hỏi Anh Minh, đối phương chỉ bảo múa cột thật ra là trước đây đóng phim cần phải học. Còn có một bộ phim có chừng mực lớn là ‘Chuyện nữ lang múa cột’, Anh Minh diễn chính là một vũ công, đạo diễn cho hắn diễn một đoạn solo rất xuất sắc, nên hắn phải đi học.

Trên thực tế, trong phim đoạn múa ấy rating còn cao hơn nhiều, lúc đó hắn nghĩ đến mặt mũi Thạch Nghị mới thay đổi một chút.

“Thật ra điệu múa này là rèn luyện thân thể, múa xong một khúc còn ra mồ hôi nhiều hơn chạy bộ nhiều.” Anh Minh cắn thuốc lá trả lời Thạch Nghị, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Sau đó  Thạch Nghị về nhà lôi một đống đĩa phim đã mua mà chưa xem ra, đều là phim của Anh Minh, tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một cái có bìa giống với miêu tả của Anh Minh, liền bật lên xem.

Một buổi chiều, hắn cứ ngồi xổm trước TV xem Anh Minh múa.

Ngay cả Thạch Nghị cũng không hiểu hắn giờ là bị quỷ ma gì ám, chính là muốn ngừng mà không ngừng được, xem cái kia xong thì cũng lấy mấy đĩa khác ra xem luôn một lượt.

Phim cấp 3, chừng mực rất lớn.

Có vài cái thuộc mảng khiêu gợi, có vài cái là bạo lực u ám, Anh Minh đóng phim rất tạp, độ tiếp thu với nhân vật cũng cao, có vài cảnh giường chiếu vừa nhìn là biết giả, nhưng Thạch Nghị vẫn có chút bất ngờ. Ít nhất, Anh Minh mà hắn quen biết, sẽ không cho người ta cảm giác phóng túng như vậy, mà trong phim ảnh, tựa như là một Anh Minh khác vậy.

Có khi rất điên cuồng, có khi rất gợi cảm.

Rất nhiều người so sánh phụ nữ với quyển sách, nếu như dùng cách so sánh này đặt vào Anh Minh, vậy hắn chính là một quyển sách nhìn bìa ngoài là tiểu thuyết viễn tưởng, lật trang thứ nhất lại là một bài thơ, càng đọc càng thật là một quyển sách mang tính triết học thuyết giáo, đến cuối cùng lại ném cho người ta một câu “Chỉ là hư cấu.”

“Mẹ nó…” Xem xong một đống phim ảnh, Thạch Nghị dựa vào sofa châm điếu thuốc.

Dù sao thì, vẫn có chút bất ngờ.

Hắn cùng Anh Minh quen biết đến giờ, nguyên nhân chủ yếu kỳ thật là vì con người Anh Minh chứ không phải bất cứ điều gì khác. Lúc đầu Thạch Nghị không phải là người thích xem phim, đối với diễn viên cũng không có khái niệm gì, nếu không phải bộ ‘Thiếu gia lưu manh’ kia có chút ảnh hưởng đến hắn, hắn đối với Anh Minh cũng không ấn tượng.

Dù là mua đĩa, cũng chỉ là thuận tay thôi. Hiện tại xem hết rồi, đột nhiên cảm thấy mình và Anh Minh đến bây giờ, kỳ thật chỉ là một mặt trong gương thôi.

Nếu bọn họ không quen biết nhau, không xem những tác phẩm này, hắn tuyệt đối không nghĩ Anh minh có tính cách như vậy, kiểu lệch pha như vậy có chút kỳ lạ, không thể nói là không tốt, nhưng rất khó chịu, chính là cảm giác người vốn dĩ rất gần mình, đột nhiên bị một người trên màn ảnh kéo xe ra, càng tưởng thấu hiểu, lại vô cùng xa lạ.

Anh Minh như thế, có lẽ, Lưu Ly cũng như thế.

Cau mày hút hết điếu thuốc, Thạch Nghị có chút xúc động ngồi ở phòng khách ngây người nửa ngày, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên rất rõ ràng hình ảnh trong những thước phim ban nãy, cuối cùng dừng lại ở điệu múa kia của Anh Minh.

Cảm giác kỳ quái này, lặp đi lặp lại khiến hắn không thể thoát ra được.

Qua hai ngày sau, Thạch Nghị nhận được điện thoại của Vương Nhạc.

Hắn trước đó ở nước ngoài nên không đến bữa tiệc, gọi cho Thạch Nghị giải thích một chút rồi tùy tiện nói xin lỗi. Nhưng Thạch Nghị không tin Vương Nhạc chỉ vì vậy mà gọi đến “Có chuyện gì cậu cứ nói đi.”

Quen biết nhiều năm như vậy, chút tâm tư này còn không nhìn ra được thì hắn quá ngu.

Vương Nhạc bên kia do dự một chút “A Nghị, cậu có thể dẫn tôi đến phim trường của Vương Nghĩa Tề không?”

“Vương Nghĩa Tề?” Có chút bất ngờ khi nghe cái tên này, Thạch Nghị theo vô thức cau mày thật chặt “Chuyện cậu với hắn cậu còn chưa hiểu à?”

“Chuyện trước đó có chút hiểu lầm, tôi tìm cậu mấy mấy ngày nay nhưng cậu ấy không nhận điện thoại cũng không gặp tôi. Tôi biết cậu và Anh Minh rất thân, hai người họ đang quay chung, cậu có thể dẫn tôi đến đó một chuyến không?”

Giọng Vương Nhạc có chút rầu rĩ, hình như bị đả kích không nhỏ. Nhưng mà chuyện này Thạch Nghị không ghét bỏ, nửa ngày cũng không đáp ứng “Nếu hắn không muốn gặp cậu, thì cậu đừng cứ ở đó đâm đầu tim chết, có ý nghĩa sao?”

Nếu thật sự coi trọng, trước đây đã không một lời không nói đã bỏ đi, dù Thạch Nghị không rõ nội tình, nhưng vẫn cảm giác chỉ có một mình Vương Nhạc đơn phương thôi, đối phương căn bản không để tâm.

“A Nghị, cậu không hiểu…”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi đừng kêu tôi là bà dì!” (1)

Xưng hô này thật khiến Thạch Nghị phiền não, hắn ngã ra sau đem cả người dựa vào ghế “Vương Nhạc, chuyện này tôi không giúp được.”

Thanh quan đều khó xử chuyện nhà, huống chi đây còn không tính là “chuyện nhà”.

Thạch Nghị cự tuyệt làm Vương Nhạc bên kia trầm mặc hồi lâu. Mãi đến kia Thạch Nghị tưởng bên kia đã bỏ đi rồi mới nghe Vương Nhạc mơ hồ mang theo tiếng nức nở nói với hắn “A Nghị, tôi đã come out với gia đình rồi, tôi… không thể quay đầu.”

Trong nháy mắt, Thạch Nghị cảm thấy dây thần kinh trong đầu mình có cái gì đó đã bị chặt đứt.

“** má!”

Này là cái chuyện quái gì đây…

—————————————————————

(1)  A Nghị và bà dì trong tiếng Trung đều phát âm là a yi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui