2401

Bộ phim này là quay kín.

Bởi vì nội dung chỉ cung cấp đại khái, trong quá trình quay chụp chặn tất cả phỏng vấn từ truyền thông, đề tài có chút sát giới hạn, người ngoài càng hiếu kỳ. Nói trắng ra thì đây cũng là một loại tuyên truyền phim, nhưng so với dùng scandal, phương thức này khiến Anh Minh thoải mái hơn.

Thạch Nghị gọi nói hắn muốn đến, Anh Minh cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh hiểu đối phương hình như có việc.

“Sẽ khiến tôi khó xử sao?”

Anh Minh hỏi rất trực tiếp, hắn và Thạch Nghị đều không phải người nói lòng vòng. Thạch Nghị bên kia có chút do dự “Có lẽ không đâu.”

“Ừ, vậy khi nào anh đến thì gọi tôi, tôi dẫn anh vào.”

Anh Minh đồng ý rất dứt khoát, đưa địa điểm cho Thạch Nghị rồi cúp máy.

Hiện tại bọn họ đang quay ngoại cảnh, không phải trong phim trường, khó tránh bị vây xem, có điều cảnh bên ngoài không nhiều, quay xong trước rồi sau đó đều giải quyết trong phim trường.

Lúc Thạch Nghị đến, Anh Minh đang quay một cảnh cãi nhau với Vương Nghĩa Tề.

Đạo diễn muốn quay thật kịch liệt, hai người được yêu cầu nếu cần thậm chí có thể đánh nhau.

Cho nên lần gọi đầu tiên Anh Minh không nghe máy. Sau đó lúc nghỉ giữa giờ, hắn lấy di động ra xem mới thấy cuộc gọi nhỡ, biết đối phương đã đến.

“Thạch Nghị, anh đang ở đâu vậy?”

“Ở đầu đường phía đông, chỗ hôm qua cậu nói.”

“Ừm” Anh Minh quay sang trợ lý nói một tiếng “Tôi qua đón anh.”

Đến khi hắn thấy Vương Nhạc bên cạnh Thạch Nghị, liền hiểu Thạch Nghị đến đây vì cái gì.

Thạch Nghị cười với hắn “Dù sao cũng là chơi với nhau từ nhỏ, hết cách…”

Chuyện này làm Thạch Nghị rất lúng túng, dính líu đến Anh Minh hắn càng không tự nhiên, may mà Anh Minh cũng không nói gì, thấu hiểu cười, sau đó cũng dẫn hai người vào đoàn phim.

Dù nói là quay kín, nhưng cũng chỉ là xin miễn truyền thông, cũng không phải hoàn toàn không cho người ngoài vào. Lúc trước fan của Vương Nghĩa Tề cũng có đến, miễn không quá ồn ào ảnh hưởng tiến độ, đạo diễn và nhân viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có điều, Thạch Nghị xuất hiện cũng không thể khiến người ta coi như người qua đường. Nhất là bên cạnh hắn còn có một Vương Nhạc.

Vương Nghĩa Tề thấy hai người đi đến, biểu tình như thấy quỷ. Bên cạnh còn có Anh Minh, biểu tình so với thấy quỷ còn vặn vẹo hơn, hắn trực tiếp chạy đến kéo Anh Minh “Mày uống lộn thuốc hả?”

Nhưng không đợi Anh Minh trả lời, Vương Nhạc ở một bên liền chủ động tiến lên “Nghĩa Tề, tôi có chuyện muốn nói rõ với cậu…”

Vì vậy, Anh Minh kéo mảng áo của mình trên tay Vương Nghĩa Tề về “Nếu là mày bày ra, làm sao cũng phải thu dọn hậu quả, còn ở đó ra vẻ đáng thương cái gì.”

Cự tuyệt cũng được, chấp nhận cũng được, dù sao vẫn nên nói rõ.

Vương Nghĩa Tề nhìn Vương Nhạc bên cạnh, quay sang ôm một bụng tức không thể phát ra với Anh Minh, mắt thấy người đến ngày càng đông, sợ động tĩnh quá lớn, chỉ có thể phối hợp đi sang một bên, trên đường đi còn trừng mắt khó chịu với Thạch Nghị. Chuyện này nhất định là Thạch Nghị nhúng tay!

Nhận được ánh mắt của Vương Nghĩa Tề, Thạch Nghị nhướng mày “Sao hắn vẫn bộp chộp như vậy.”

Câu này tuy chỉ là nhận xét đơn giản, ngày cả nửa điểm ngữ khí cũng không có, Anh Minh nhìn hắn một cái, cười cười “Nếu tôi bị người ta bán đứng, còn nổi điên hơn hắn.”

Tuy không rõ lắm chuyện giữa hai người rốt cuộc là gì, nhưng nhìn thái độ kia của  Vương Nghĩa Tề, quả thực không muốn đụng đến nữa.

“Vậy mà cậu còn đồng ý tôi?” Vừa rồi ở đầu đường, Anh Minh hoàn toàn có thể cự tuyệt bọn họ.

“Có một số việc, dứt khoát chặt một đao còn hơn sống dở chết dở. Anh có thể tìm đến tôi, chung quy cũng sẽ có người dẫn các người vào. Chuyện này chỉ là sớm muộn.”

Anh Minh châm điếu thuốc, hút hai cái, cùng Thạch Nghị đứng một bên nhìn Vương Nghĩa Tề và Vương Nhạc nói chuyện, khoảng cách hơi xa không nghe rõ, chỉ có thể cảm giác được không thoải mái lắm.

Anh Minh lắc đầu “Người bạn kia của anh cũng thật quyết tâm.”

“Tôi vẫn không hiểu cậu ta vì sao cố chấp như thế, có điều cũng có thể lắm, dù sao tôi cũng không phải người giới này.”

Thạch Nghị không hiểu nổi Vương Nhạc vì sao cứ sống chết theo Vương Nghĩa Tề, đàn ông đầy ra đó, cần gì cứ phải đâm đầu vào.

Anh Minh cười cười “Đây là vấn đề về tính cách. Trong giới ngoài giới không liên quan, nam nữ yêu đương cũng muốn sống muốn chết.”

“Dù sao thì tôi cũng không giống vậy.” Nhún vai một cái, Thạch Nghị lùi ra sau nghiền ngẫm “Chuyện tình cảm điên cuồng này, tôi luôn cảm thấy không đáng.”

Anh Minh quay đầu nhìn hắn “Chẳng qua là anh chưa gặp được ai có thể khiến mình điên cuồng như vậy.”

“Cậu gặp được rồi sao?”

“Tôi cũng rất muốn đó.”

Người bị hỏi ngược lại chỉ nhả một ngụm khói mờ ảo, ý cười như có như không “Đôi khi, con người có thể có cơ hội điên cuồng một lần, cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn.”

Thạch Nghị nghe xong nhún vai “Muốn sống đích thực đâu nhất thiết phải điên cuồng, có rất nhiều cách khác.”

Hai người nói qua nói lại vài câu, bên kia Vương Nghĩa Tề cùng Vương Nhạc có lẽ đàm phán không thành rồi, trợ lý đạo diễn gọi diễn viên vào vị trí, Vương Nghĩa Tề liền thuận thế bỏ rơi Vương Nhạc đi qua, Anh Minh nhìn Thạch Nghị “Lúc rảnh rỗi thì khuyên bạn anh một chút, không cần thiết đâu.”

Sau đó dụi thuốc, cùng Vương Nghĩa Tề diễn lại cảnh vừa rồi còn đang dang dở.

Vương Nhạc bên kia vẫn đứng im không nhúc nhích, Thạch Nghị cũng không đi tới, hắn đứng gần chỗ quay, thuận tiện dựa vào một bên xem quay chụp. Đạo diễn vừa hô action, Vương Nghĩa Tề liền một tay xách Anh Minh quăng qua một bên “Con mẹ nó! Chuyện nhỏ như vậy cậu cứ lải nhải suốt làm gì! Tôi chính là vậy đó! Đều chỉ vui đùa một chút, hài lòng thì chơi hai ngày, không vui thì cút! Cậu tưởng trên thế giới này chỉ có mình cậu à? Tôi cần gì ngày ngày phải chiều theo loại người như cậu!”

Đây kỳ thật là lần đầu Thạch Nghị thấy diễn xuất của Vương Nghĩa Tề. Cảm giác không khác ngày thường là mấy, đều là cái kiểu lâu chưa bị ăn đập, lời nói ra một chút cảm tình cũng không có.

Anh Minh bị Vương Nghĩa Tề đẩy lùi ra mấy bước, nhíu mày nghe hắn nói xong, liền đi tới không nói hai lời cho một đấm.

Từ góc của Thạch Nghị, thấy không rõ là đánh thật hay không, nhưng Vương Nghĩa Tề rất phối hợp, cả người suýt nữa ngã xuống, sau đó bụm mặt không dám tin nhìn Anh Minh “Cậu điên rồi hả?!”

“Nếu tôi thật sự là điên rồi thì sẽ trực tiếp rút dao chứ không chỉ đánh không đâu, muốn thử không!”

Hắn vừa gào xong, đạo diễn hô cut.

Có vẻ lúc nãy Vương Nghĩa Tề diễn có hơi quá, rời khỏi màn ảnh, đạo diễn gọi hai người đến giải giảng tâm tình thích hợp cho đoạn này, Thạch Nghị ở một bên nhìn ngóc nghiêng của Anh Minh, rất nghiêm túc, so với bình thường khác biệt rất lớn.

Cảnh này trên kịch bản là Anh Minh biết Vương Nghĩa Tề bên ngoài có mấy tình nhân cho nên tìm hắn ngã bài, tuy không thật sự chia tay, nhưng coi như là xung đột đầu tiên.

Thạch Nghị nhìn bọn họ quay đi quay lại bảy tám lần, đến lúc nhân vật của Anh Minh bùng nổ, cảm giác giọng đã có chút khản đi. Nhưng cũng vì thế mà hiệu quả tốt hơn nhiều.

Cái kiểu tâm tình kịch liệt đến lạc cả giọng, dù là Thạch Nghị chưa xem kịch bản cũng biết rất chính xác. Chỉ là người trước mặt Anh Minh lại là Vương Nghĩa Tề khiến hắn có chút mất tự nhiên.

Vương Nhạc có vẻ lại bất động ở bên kia rồi, mãi đến khi nghỉ giải lao cũng không định di chuyển. Vương Nghĩa Tề vừa nghe đạo diễn cho nghỉ liền chui vào xe hóa trang, nhắn trợ lý khi nào đạo diễn kêu thì qua gọi hắn.

Anh Minh cùng Thạch Nghị nhìn nhau, đối với loại tình cảm đã không còn mà vẫn gút mắc này vô cùng bất lực.

Nhưng Thạch Nghị lại có chút hứng thú, tựa vào bên cạnh cùng Anh Minh trò chuyện về bộ phim “Cậu có cầm theo kịch bản không?”

“Có”

“Lấy qua xem chút đi.” Hắn nói như đúng rồi, Anh Minh nhịn không được cười một tiếng “Phim không cho phép công khai kịch bản.”

“Tôi xem đâu tính là công khai! Cũng không đem bán cho nhà báo đâu.”

Thạch Nghị không áp lực gì, rất tự nhiên “Vậy các cậu đã quay xong hôm nay chưa?”

Hai người mắng cũng đã mắng, đánh cũng đả đánh, lúc đạo diễn kêu OK, có chút chật vật. Chỉ là xem hậu trường khác xa với xem thành phẩm, đều là cảm giác vừa nhóm dậy đã bị hô ngừng, một đoạn lặp đi lặp lại nhiều như vậy, Thạch Nghị cũng không thể chịu nổi.

Anh Minh nhận chai nước đã mở sẵn nắp uống một ngụm, sau đó lắc lắc cánh tay có chút căng cứng “Chưa, một lát còn có một cảnh hôn, không biết có quay không.”

Hắn nói xong, Thạch Nghị sửng sốt một lúc “Cảnh hôn?” Hắn hỏi lại một lần, biểu tình vô cũng kinh ngạc “Ai với ai?”

“Anh cảm thấy là ai với ai?” Anh Minh cười “Tất nhiên là tôi với Vương Nghĩa Tề rồi.”

Phần thử thách nhất chính là phần này, chỉ là thời tiết hôm nay không quá thích hợp, hơi nhiều mây, không biết đạo diễn định thế nào.

Anh Minh nói rất đương nhiên, nhưng Thạch Nghị không “bình thường” được như vậy, hắn nhíu mày “Hai người quay nửa ngày không phải đã đến cảnh chia tay sao? Sao lại làm hòa rồi?”

Cái này chuyển cũng quá nhanh đi.

Anh Minh thuận miệng giải thích một câu “Không thực sự chia tay.” Vừa lúc thợ trang điểm gọi hắn qua chỉnh lại một chút, hắn liền nói với Thạch Nghị. Người kia cau mày không nói gì, nhìn Anh Minh đi đến chỉnh trang xong liền vào vị trí, trợ lý Vương Nghĩa Tề cũng đưa hắn từ trên xe về.

Thừa lúc bọn họ đang chuẩn bị, Thạch Nghị đi qua những người khác, tìm được Vương Nhạc.

“Người cũng đã gặp, sao rồi? Nói chuyện rõ ràng chưa?”

Giọng nói có chút phiền não, nhưng cũng có để ý.

Vương Nhạc biểu tình còn ngẫn ngơ, xem ra bị đả kích không nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị, sau đó lắc đầu “Chưa, cậu ấy không nghe tôi giải thích.”

Người đối diện hừ một tiếng “Vậy giờ cậu muốn làm gì?”

“Tôi chờ cậu ấy chụp xong rồi nói tiếp” Vương Nhạc rất cố chấp, tựa hồ là quyết tâm rồi.

Thạch Nghị nghe hắn nói xong, càng cáu hơn, hắn nhíu mày, dứt khoát bỏ lại một câu “Vậy cậu cứ ở đó từ từ chờ! Tôi đi đây.”

Nói xong cũng không thèm xem phản ứng người kia, trực tiếp xoay người rời đi. Hắn cũng hoàn toàn không muốn xem cảnh quay kia, thậm chí còn không chào Anh Minh một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui