Phiên ngoại
"Nhật báo Văn hoá vừa nhận được một tin nóng hổi: Phó Kim An, cựu lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phó thị, đã cùng vợ là bà Giang Ly thực hiện quyên góp, xây dựng trường tiểu học Hope thứ một trăm trên cả nước. Có nguồn tin cho rằng, ngôi trường này sẽ tiếp nhận những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn vào học miễn phí. Đồng thời họ cũng đã chính thức xây dựng một tổ chức cứu trợ, đặc biệt quan tâm tới sự phát triển lành mạnh của thanh thiếu niên là nữ giới. Bất cứ khi nào cần giúp đỡ, các bạn có thể liên hệ theo đường dây nóng:
"400xxxxxxx!"
Khi bài báo này được đăng tải, tôi và Phó Kim An đang hì hục xây tường của một trong số những trường tiểu học Hope.
Chúng tôi đã ở đây được một năm, trực tiếp giảng dạy cho các em học sinh.
Đã được bốn năm kể từ ngày chồng tôi rời khỏi Phó gia.
Trên mặt anh lấm lem bụi bẩn. Cầm mấy viên gạch trong tay, dáng vẻ của anh bây giờ hoàn toàn khác với dáng vẻ của người đàn ông từng đứng ở văn phòng lớn tiếng quát mắng nhân viên.
Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho anh, đưa thêm cho anh một chai nước suối:
"Có việc gì nữa anh cứ bàn giao lại cho Tiểu Phương làm tiếp đi."
Anh cười:
"Anh đang tự tay đặt những viên gạch nền móng vào những trụ cột tương lai của đất nước đấy."
Sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình.
Lúc này, viện trưởng gọi tới cho tôi:
"Tiểu Giang, tôi báo với em một tin tốt nhé. Năm nay Thanh Bắc đã có thêm mấy đứa trẻ được sinh ra. Những đứa trẻ khác trong viện cũng rất xuất sắc, chúng đã tranh thủ kỳ nghỉ hè, tự ra ngoài làm thêm đấy. À, cậu nhóc Tiểu Tân Gia có viết cho em một bức thư, khả năng hôm nay em sẽ nhận được. Nhớ mở ra xem ngay nhé!"
Vừa khéo lúc này, tôi đang cầm trên tay một bức thư. Mở ra xem, trong đó viết:
{Gửi chị Giang Ly,
Em là Tiểu Tân Gia đây!
Viện chúng ta năm nay có không ít người được nhận vào học tại các trường khác nhau ở Bắc Kinh.
Kể từ bọn em biết được chị là người đầu tiên của viện được đến Bắc Kinh học tập, ai cũng đã tự đặt mục tiêu cho mình và phấn đấu từng ngày.
Cảm ơn chị và anh Phó đã ủng hộ, giúp cho cô nhi viện này tiếp tục hoạt động.
Rất cảm ơn chị vì đã luôn cổ vũ, động viên bọn em kiên trì, giữ vững chân tâm ngay cả trong thời kỳ khủng hoảng nhất.
Giống như chị từng nói, nếu đã không được thông minh, bạn càng phải nỗ lực, chăm chỉ gấp nhiều lần hơn nữa, nếu đã không thông minh lại còn lười biếng, chính bạn sẽ bị đào thải khỏi xã hội này bởi vì thành công không đến trong một sớm một chiều, vận mệnh của ai là do người ấy nắm.
Có thể bọn em không may mắn khi không có gia đình, nhưng mọi đứa trẻ trong cô nhi viện lại chính là gia đình của bọn em.
Chị Giang Ly, nhất định tất cả bọn em đều sẽ có được một tương lai tốt đẹp hơn như chị đã nói.
Sau khi vào đại học, bọn em cũng sẽ nỗ lực dựa vào bản thân, trước là tự nuôi sống chính mình, sau là trở thành người có ích cho xã hội như anh chị.
Hy vọng sẽ có thể gặp lại chị Giang Ly thân yêu vào một ngày gần nhất.
Hy vọng em cũng sẽ giúp được nhiều người, giống như chị và anh Phó đang làm vậy.
Chị, chị nhớ bảo trọng nhé!
Em trai rất hâm mộ chị!}
Chỉ là một bức thư ngắn nhưng lại khiến tôi khóc không ngừng được.
Phó Kim An ôm tôi, lau nước mắt, dỗ dành:
"Ngoan! Em nhìn xem, hai đứa mình chưa từng quên mong ước thuở nhỏ, vẫn từng ngày nỗ lực tạo ra nhiều giá trị hơn cho cộng đồng."
"Anh nói đúng. Hạt giống thiện lương lúc ban đầu đã mọc thành cây cao chót vót. Em thật sự rất mong chờ một ngày nào đó, cái cây ấy sẽ trở thành đại thụ, vươn cành ra xa thật xa hơn nữa."
Đột nhiên có tiếng hét tức tối của Phó Kí Bạch. Cậu ta đứng cách chúng tôi không xa, ánh mắt hằn học:
"Cậu! Cái đồ bỉ ổi này!"
Bốn năm rồi, cuối cùng cu cậu cũng đã phát hiện mình bị ông cậu trời đánh chơi cho một vố ve sầu thoát xác, cay cú không chịu nổi!