9
Trong ngày thọ yến của Thái hậu, có rất nhiều tiết mục diễn ra, ca hát, nhảy múa, cầm kỳ thi họa, được dâng lên không thấy điểm dừng, trông vô cùng náo nhiệt.
Tiết mục của chúng ta được sắp xếp biểu diễn cuối cùng và màn trình diễn cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hứa Cảnh Hoài mặc đồ hóa trang thật sự rất đẹp.
Trên áo choàng có thêu hình một con rồng đang bay lượn giữa đại dương, bên dưới tay áo là những làn sóng cuồn cuộn dâng cao, ống tay áo bị gió thổi bay phấp phới, đôi lông mày dài hơi nhướng lên, đồng tử đen như mực. tỏa ra ánh sáng rực rỡ. (Đoạn này chắc là tả con rồng á)
Ngu Cơ đang hát và múa cùng Sở Bá Vương, nàng mặc áo dài ba tấc, cơ thể uyển chuyển di chuyển nhẹ nhàng từ trái sang phải, từ giọng hát của kép hát kinh kịch có thể nghe ra được sự bi thương của sinh ly tử biệt.
Những người có mặt tại thọ yến không khỏi xúc động rơi nước mắt khi xem.
Màn biểu diễn vừa dứt, cả một cung điện tràn ngập tiếng vỗ tay khen thưởng.
Thái hậu đang ngồi trên ghế phượng, vừa bình tâm lại sau khi xem xong vở kịch, bà mỉm cười nhìn ta: “Sơ nhi quả nhiên là một người có tài văn chương, đúng là Lực bạt sơn hề khí cái thế, thời bất lợi hề Chuy bất thệ¹”
Lời vừa dứt, xung quanh bà liền có thêm nhiều lời khen ngợi hơn, làm ta vui đến nổi muốn bay lên luôn rồi.
“Đa tạ Thái hậu đã khen ngợi, đây chỉ là sở thích nhỏ của thần nữ, nếu người thích, sau này thần nữ sẽ viết thật nhiều câu chuyện để người không còn thấy nhàm chán nữa”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thái hậu, ta lén nhìn về phía Hứa Cảnh Hoài nở một nụ cười rạng rỡ.
Đôi mắt hắn xuyên qua đám đông, nhìn ta một cách tự hào. Hứa Cảnh Hoài rất nổi bật khi đứng giữa đám đông, hắn mỉm cười nhìn ta với đôi mắt sáng lấp lánh, như thể tất cả sao trên trời đều nằm trong đôi mắt này, làm cho vẻ hào hoa phong nhã³ của hắn càng tăng thêm.
Ta có chút thất thần khi nhìn hắn.
Mãi đến khi hắn ho nhẹ nhắc nhở, ta mới hồi phục thần trí.
Khi ngẩng đầu, ta bắt gặp ánh mắt suy tư của Thái hậu, bà cong môi cười, ánh mắt lại di chuyển qua lại giữa ta và Hứa Cảnh Hoài.
Không xong rồi, tự mãn quá, ta thất thố⁴ mất rồi.
Nghĩ đến quy củ xưa nay ở trong cung, ta cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng cũng may, Thái hậu hình như không có để ý đến chuyện này, bà mỉm cười vẫy tay gọi ta đến gần.
“Sơ nhi, ai gia luôn thưởng phạt rõ ràng, vở kịch này con làm rất tốt, muốn phần thưởng gì cứ việc nói với ai gia”
Bà dừng lại một chút, nhìn về phía Hứa Cảnh Hoài: “Không biết Sơ nhi, có người trong lòng hay chưa, như Cửu hoàng tử chẳng hạn, nếu con thích hắn, ai gia nhất định sẽ thành toàn cho các con” (thời tới rồi)
Tim ta như nhảy lên cổ họng, nhảy nhót không ngừng.
Ban tặng vàng bạc châu báu không phải rất tốt rồi sao, sao còn có chuyện tứ hôn nữa vậy, còn là với Cửu hoàng tử nữa chứ.
Nếu ta cự tuyệt ý tốt của Thái hậu, nhất định bà sẽ cho rằng ta không biết tốt xấu, còn nếu ta đồng ý, Hứa Cảnh Hoài chắc chắn sẽ hận ta đến c.h.ế.t. Cốt truyện sẽ quay trở về vạch xuất phát mất.
Một cảm giác bất lực lan tỏa khắp người.
Ta bất lực nhìn về phía Hứa Cảnh Hoài.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt hắn mờ mịt không rõ ý tứ, sâu thẳm bên trong đó dường như có cảm xúc nào đó chợt thoáng qua.
Là có ý gì?
À, ta biết rồi.
Chắc chắn là hắn đang cảnh cáo ta đừng có mà mưu đồ gì với hắn. (Em lạy chị)
Sau này hắn còn muốn cũng với nữ chính song túc song phi⁵. (Overthinking nặng)
Đột nhiên trong lòng ta có chút chua chát, giống như ăn trúng một miếng chanh.
Nhất thời có một sự thôi thúc trỗi dậy muốn ta nói ra điều đó.
Nhưng ta sợ.
Ta không dám công khai đối đầu với cốt truyện.
(Chắc chị sợ thế giới sụp đổ giống mấy bộ hệ thống, bả có 10 năm đọc tiểu thuyết mà=)
Lần này hắn đã giúp ta, ta hẳn là nên trả ơn hắn.
Ta lấy hết dũng khí nói: “Thái hậu suy nghĩ cho thần nữ, thần nữ rất cảm kích, nhưng hiện tại ta chưa có người trong lòng, nếu Thái hậu muốn thưởng cho ta thì chỉ cần mười ngàn lượng vàng là được.”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, những người xung quanh nhìn ta như thể nhìn một kẻ ngốc.
Suy cho cùng, giữa mười ngàn lượng vàng và gả cho Cửu hoàng tử, nếu là người khác thì sẽ không ai chọn vế trước cả.
Thái hậu đặt tách trà trong tay xuống, nhìn ta một lúc rồi thở dài: “Nếu ý Sở nhi đã như vậy thì ai gia cũng thể làm gì khác”
Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Khi ta đang vỗ ngực thở dốc, đột nhiên đụng phải ánh mắt Hứa Cảnh Hoài, môi hắn mím chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta. (Dỗi)
Ta vừa định đi đến giải thích, hắn đã vung tay áo rời đi.
Quả nhiên là tức giận.
Chắc là hắn sợ nữ chính hiểu lầm đây mà. (Em lạy chị x2)
Hình như, giải pháp thứ hai cũng thất bại rồi thì phải.
10
Sau khi từ hoàng cung trở về, ta luôn tìm cơ hội để giải thích rõ ràng mọi chuyện với Hứa Cảnh Hoài.
Nhưng mấy ngày nay hắn còn không đến tửu lâu lấy một lần, nên ta đã lấy hết can đảm đến cung tìm hắn.
Nhưng thị vệ canh cửa lại nói: “Hoàng tử nói ai cũng có thể vào, ngoại trừ Nhan tiểu thư.”
Làm tới nước này, là giận tới cỡ nào vậy?
Nhưng người nhắc tới chuyện đó cũng không phải là ta, là do Thái hậu có chủ ý trước mà. (Rất đáng bị dỗi)
Ta vô tội mà.
Hắn cứ nhất quyết không muốn gặp ta, ta cũng không thể giải thích cho hắn hiểu, giải pháp thứ ba sẽ không áp dụng được, lỡ như ngày nào đó tâm trạng hắn không tốt, có phải hắn sẽ đem cả nhà ta ra xử trảm luôn không.
Không được, không được, khó khăn lắm mới thay đổi được cốt truyện.
Ta nhất định phải gặp được hắn để giải thích rõ ràng.
Đi vòng quanh cung điện của hắn một lúc, ta cũng phát hiện được một bức tường có chiều cao đủ thấp để ta có thể leo vào.
Ta đang định trèo thử thì có ai đó vỗ vào vai ta.
“Aaa, ngươi làm ta sợ muốn chết”
Nam nhân trước mặt, có đôi lông mày hình kiếm, đôi mắt sáng như sao, chiếc mũi cao, trên khuôn mặt có vài phần oai hùng chí khí. Nhưng bộ trang phục này chắc chắn không phải người canh gác trong cung.
Ta nổi giận với y: “Ngươi có biết người cũng có thể hù c.h.ế.t người hay không”
Thấy ta tức giận, y nhếch môi cười nói: “Nhan tiểu thư, người đang làm gì vậy?”. Hãy 𝘵ìm đọc 𝘵𝙧a𝓃g chí𝓃h ở ~ T𝘙 u𝐌T𝘙UYe𝘕.V𝘕 ~
“Ngươi biết ta à?”
“Tại hạ là Bàng Dực Thành con trai Hộ bộ Thượng thư, từng gặp người ở thọ yến của Thái hậu, vở kịch do Nhan tiểu thư viết thực sự làm chấn động tâm can”
Bàng Dực Thành?
Là nam phụ thâm tình, động lòng trước tính cách mạnh mẽ của nữ chính và âm thầm ở bên cạnh bảo vệ nàng. Trong cốt truyện chính sau khi ta biết mình sắp bị xử tử liền muốn trốn khỏi phủ, chính y là người đã bắt ta lại mượn tay Cửu hoàng tử để g.i.ế.t ta.
Được rồi, xem như ta không được may mắn.
Tốt nhất là cũng không nên đắc tội với nam phụ luôn, ta sợ y cũng nhịn không được mà mài dao chờ sẵn.
Ta định quay người bỏ đi, nhưng y đã nắm lấy cổ tay ta lại, nói: “Nhan tiểu thư, người có ý kiến gì với ta à? Tại sao vừa gặp ta, người lại muốn bỏ đi vậy?”
Có ý kiến, có ý kiến to bự luôn.
Trong lòng ta không chứa chấp người có thứ tình yêu mù quáng này.
Ta có chút gay gắt nói: “Bỏ chân chó của ngươi ra. Giữa thanh thiên bạch nhật như này, ta và ngươi cũng không quen biết nhau thì nên tự biết mà giữ khoảng cách đi”
“Nhan tiểu thư nói rất đúng, vậy chúng ta cứ giữ khoảng cách này mà nói chuyện đi"
Người này đầu óc có vấn đề đúng không? Ngươi không thấy là ta đang viện cớ để tránh xa ngươi hay sao?
Tôi kìm nén sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy xin hỏi Bàng thiếu gia đây có chuyện gì muốn nói với ta vậy hả?"
Nghe được lời này của ta, chóp tai của y đột nhiên trở nên phiếm hồng.
“Trong thọ yến lần trước, các tiểu thư khác đều trổ tài cầm kỳ thi họa, chỉ có duy nhất Nhan tiểu thư là sáng tác kinh kịch. Ta cảm thấy tiểu thư rất khác biệt, nên muốn kết giao bằng hữu với Nhan tiểu thư."
Muốn kết giao bằng hữu sao không nói ngay từ đầu đi!
Dù sao thì làm bằng hữu với nam phụ còn hơn là trở thành kẻ thù của y.
Ta không chút do dự mà đồng ý, thuận tiện tự khen mình vài câu: “Ta chỉ có chút năng khiếu thôi, vốn là sở thích nên muốn thử một chút. Chỉ là không cẩn thận biến ước mơ thành hiện thực thôi”
Y sửng sốt một lúc rồi nói: “Thì ra ước mơ cũng có thể thành hiện thực sao. Cha ta nhất quyết bắt ta vào học ở Hàn Lâm Viện⁶, nhưng từ trước đến giờ ta không có hứng thú với sách vở. Ta vốn yêu thích võ thuật từ khi còn nhỏ, nhưng cha ta nói nếu suốt ngày cứ chém chém g.i.ế.t g.i.ế.t thì khó mà công thành danh toại. Ban đầu ta có chút do dự, nhưng hôm nay nghe được lời này của Nhan tiểu thư, rốt cuộc ta cũng thông suốt” (cái này gọi là simp=))
Trong tiểu thuyết hình như có đề cập đến việc gia đình nam phụ không đồng ý cho y học võ nhưng sau đó vì để bảo vệ nữ chính mà y quyết tâm tòng quân.
Quả nhiên từ xưa tới nay, nam phụ chỉ có thể âm thầm ở phía sau bảo vệ cho nữ chính và không có cái kết viên mãn nào cho nam phụ.
Ta cảm thấy người khổ trong quyển tiểu thuyết này cũng không phải một mình ta.
Ta lên tiếng giải thích cho y: “Cha ngươi là cha ngươi, ngươi là chính ngươi. Ngươi phải tôn trọng ý kiến của bản thân mình, ai nói chỉ cần đọc sách thì nhất định sẽ đề tên trên bảng vàng? Ta cảm thấy nếu luyện võ thì sau này còn có thể bảo vệ biên cương, bảo vệ người thân”
“Hơn hết, chắc chắn sau này ngươi sẽ trở thành Hộ quốc Đại tướng quân”
Y mỉm cười hỏi: “Sao ngươi lại chắc chắn vậy?”
Tất nhiên vì ta đã đọc hết quyển tiểu thuyết này rồi chứ sao nữa, ta nhíu mày, cười nói: “Vì ta biết xem tướng số đó”
Y im lặng chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen láy.
“Nếu sau này ta trở thành tướng quân, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Đừng nói nhảm nữa, nam phụ thâm tình sau này cũng sẽ là của nữ chính thôi.
Thấy ta không đáp lời, y liền nói: “Không biết Nhan tiểu thư có rảnh không, có thể cùng ta ăn một bữa cơm không?”
Ta xua tay nói: “Không rảnh, không rảnh, ngươi không thấy ta đang bận sao. Nhân tiện, ngươi giúp ta một việc được không?”