Sáng hôm sau.
Mẹ chồng, Gia Hân và Dũng đều đến, họ đến quá sớm trong khi Gia Bách và Xuyến ngủ chưa dậy.
Trong phòng bệnh lúc này, cũng chẳng có ai ngoài hai vợ chồng Xuyến.
Do tối qua ngủ trễ nên khi nghe được tiếng bước chân loáng thoáng bên ngoài, rồi tiếng mở cửa lạch cạch vang lên, cả Gia Bách và Xuyến đều nghe thấy nhưng chưa kịp điều chỉnh lại tư thế thì cánh cửa đã mở toang, mẹ chồng dẫn đầu bước vào, thấy con trai, con dâu đang ở trên giường và đang trong tư thế ôm nhau trong khi hai giường bên cạnh thì trống trơn.
Bà khó chịu lên tiếng:
– Hai đứa bây bộ thiếu hơi hay gì mà dính nhau sát rạt vậy, lỡ đụng trúng vết thương chảy máu nữa rồi sau.
Hai giường trống bên này không chịu ngủ.
Bà Lệ vừa đi vừa càm ràm chung quy vẫn là xót con trai thôi chứ không có gì quá to tát, chỉ mấy giây sau là bà lại quên ngay thôi.
Còn Xuyến thì bẽn lẽn quay mặt đi chỗ khác, Gia Bách thì tỉnh bơ đáp:
– Con vẫn mạnh khỏe đấy thôi.
– Mẹ hỏi bác sĩ rồi, sau khi làm kiểm tra tổng quát một lần nữa, nếu không có gì nghiêm trọng thì sẽ được xuất viện vào trưa nay.
Mấy chỗ trầy xước mình có thể tự xử lý ở nhà, còn vết chém ngang hông phải đến bệnh viện để bác sĩ sát trùng thay băng.
Mẹ chồng cô vừa để hộp cơm xuống bàn là quay sang con trai mình luyên thuyên không ngớt, sau đó bà lại tiếp tục quay sang con dâu:
– Hôm nay con Hân không đi học, hai đứa đi chơi đâu đó cho khuây khỏa đi, chuyện ở đây cứ để mẹ lo.
Nghe mẹ chồng nói Xuyến sụ mặt tỏ vẻ không ưng thuận, Gia Hân đứng cạnh lên tiếng:
– Đi đi chị Xuyến, có chỗ này vui lắm.
Nghe Gia Hân nói vậy, Xuyến không muốn đi cũng đành phải đi.
– Vậy thì đi.
Xuyến vừa dứt câu Gia Hân ào đến, nắm lấy tay của chị dâu lôi đi, lúc ra cửa Xuyến luyến tiếc quay đầu lại nhìn, Gia Bách cũng vừa hay chạm vào ánh mắt cô.
– Đi đi… chơi vui nhé.
Nghe giọng anh Xuyến mới hồ hởi vui sướng, hai cô gái đi trước, Anh Dũng nối bước theo sao.
Cả hai ngồi trên xe ôtô của Dũng đến một spa làm đẹp.
Thấy biển hiệu to đùng, Xuyến thắc mắc:
– Mình đến đây làm gì?
– Đến đây để làm đẹp chứ còn làm gì nữa.
Nói rồi cả hai bước xuống xe.
– Này hai cô, khi nào tôi mới đến đón hai cô được đây.
Anh Dũng ngồi trong xe nói vọng ra.
Gia Hân nghe thấy liền kéo chị dâu vào vỉa hè, rồi bảo:
– Chị đứng đây đợi em.
Nói rồi Gia Hân đi một hơi đến chỗ của Anh Dũng và thủ thỉ vào tai anh rằng:
– Cẩn thận đấy, anh mà không nghe lời, tôi mách mẹ anh dụ dỗ tôi lên giường làm chuyện người lớn.
Lúc đó anh sẽ mất việc.
Anh Dũng ấm ức, quát:
– Là ai đã rủ tôi uống rượu vậy hả, là cô bò lên giường tôi, rõ ràng cả hai tình nguyện, nói thẳng ra là cô cưỡng hiếp tôi thì có.
Anh Dũng nói một tràng trong sự bất mãn, Gia Hân vội vã bịt miệng Anh Dũng:
– Anh be bé cái mồm lại dùm tôi cái, bộ anh tính để thiên hạ này biết tôi và anh lăn giường à.
– Ai bảo cô lúc nào cũng giở giọng mình là nạn nhân.
– Này anh chó đẻ vừa vừa thôi.
Dù có như thế nào thì phụ nữ vẫn là người thiệt thòi, với lại đó là lần đầu tiên của tôi đấy.
Anh Dung nhoẻn miệng cười, đáp:
– Tôi cũng đâu có nói là không chịu trách nhiệm đâu.
– Vậy khi nào tôi chưa có chồng thì anh không được phép yêu đương hẹn hò, kết hôn với bất kì cô gái nào khác.
– Thì tôi có ý kiến gì đâu, sự việc do cô định đoạt, mà sao cô cứ lôi chuyện đó ra nhắc hoài vậy, bộ cô muốn có thêm lần nữa à, nếu vậy thì tôi đây sẵn sàng.
Nói rồi, Dũng không đợi Gia Hân trả lời đã lái xe vọt đi.
– Này khi nào tôi gọi điện là anh phải lập tức đến đấy nhé.
Gia Hân nhìn theo bóng chiếc xe dần chuyển bánh mà nói với theo.
Lúc này Gia Hân mới đi trở vào dẫn chị dâu vào trong.
Nhân viên tiệm spa thấy cô nàng là niềm nở đón tiếp:
– Em gái nay làm gì em?
– Hôm nay em không làm gì hết, mà là chị ấy.
Gia Hân chỉ tay vào Xuyến và nói:
– Làm cho da chị ấy trắng sáng mịn màng lên là được.
Gia Hân vừa dứt câu, cô nhân viên nhìn qua Xuyến cẩn thận đánh giá một lúc, sau đó nhìn Gia Hân rồi đáp:
– Cô bé này xinh đấy, nhất là cái mũi ăn tiền nha, nhưng mà đen quá, kết quả còn tuỳ vào cơ địa mỗi người nữa.
– Được chị, kết quả sau cũng được, về nhà có thể dưỡng thêm.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, là tất cả mọi người xung quanh đó đều hướng ánh mắt về Xuyến với thái độ rất kì lạ, có người còn xì xào bàn tán, khiến cô vô cùng khó xử, ngại ngùng, đến khi nghe được mấy lời bàn tán ấy "xinh thiệt ấy chứ, mà sao không biết chăm chút để da đen quá vậy, ca này coi bộ hơi khó à nha" Xuyến mới ý thức được rằng họ đang khen mình xinh đẹp.
Đến đây tự dưng cô thấy rất mong chờ bộ dạng của mình sau khi được chăm chút.
Nhưng mà cô lại nghĩ đến phản ứng của Gia Bách nhiều hơn, không biết anh sẽ thế nào khi thấy cô thay da đổi thịt, trưởng thành hơn.
Bởi vì còn bỡ ngỡ nên lúc đi theo nhân viên bước vào bên trong, Xuyến vừa đi vừa ngoáy đầu nhìn lại mong ngóng bóng hình của Gia Hân với hy vọng cô nàng có thể cùng mình tiến vào.
Biết chị dâu ngại tiếp xúc, Gia Hân vẫy vẫy tay, rồi ân cần cất giọng:
– Chị vào đi, em ở ngoài đây đợi.
Nghe Gia Hân nói vậy Xuyến cũng an tâm phần nào, cô mang tâm trạng thoải mái mà bước theo mấy cô nhân viên vào bên trong, bởi vì là con gái với nhau hết nên cô cũng không lo lắng nhiều mà chỉ có hơi bối rối một chút.
Ngồi đợi chị dâu ở bên ngoài, Gia Hân buồn chán liền lấy điện thoại ra lướt Facebook, cũng chẳng biết như thế nào mà cô lại vào trúng trang cá nhân của Dũng.
Vừa nhìn thấy hình đại diện của anh, tự dưng Gia Hân không tự chủ được mà nhớ đến cái buổi tối định mệnh vào hai hôm trước.
Gia Hân ở trường, hoạt bát cởi mở với bạn bè, đối với ai cũng chân thành, người ta biết xuất thân của cô không phải tầm thường, cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt, giàu có nên bạn bè xung quanh cô nhiều không đếm xuể và cứ mỗi lần có hộp lớp hay liên hoan gì đấy, hoặc cùng nhau lai rai quán cóc ven đường cô luôn là người đứng ra trả tiền, mỗi lần cũng chỉ vài ba trăm ngàn nhưng cô không so đo hay tính toán mà chỉ đơn giản nghĩ là bạn bè của mình khó khăn, đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, nếu so với mình thì họ vất vả hơn nhiều, nên cô chưa bao giờ toan tính chi li, thậm chí còn nhiều lần giúp đỡ họ.
Cô cứ tưởng họ sẽ cảm kích cô sẽ đối với cô chân thành giống như cô đối với họ, nhưng không phải vậy, sự thật nó phũ phàng, khiến cô hụt hẫng và đau lòng, khiến cô khóc rất nhiều.
Đó là một buổi chiều.
Cũng như thường lệ trước khi ra về cô sẽ vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân, trong lúc vô tình Gia Hân nghe được bọn con gái cùng lớp bàn tán về mình:
– Ê mày, con Hân nó có tiền nhiều vậy, mang tiếng con nhà giàu mà ngây thơ quá.
Một đứa khác lại chen vô:
– Sao mày không nói quỵt toẹt ra là nó ngu đi, bày đặt chơi chữ "ngây thơ"
– Nói vậy cho sang.
– Ê bữa nào mình rủ thêm vài đứa nữa cho đủ chục, rủ nó đi ăn uống no nê rồi kiếm chuyện bắt nó trả tiền.
– Mày tưởng con Hân nó ngu à.
– Thì nó ngu chứ còn gì nữa.
Không tin để bữa nào tao nói ba má tao bị bệnh không tiền, này nọ,...!Nó mà không móc túi cho tao vài trăm mới lạ.
Đoạn hội thoại của năm đứa con gái mà cô chơi thân vang lên văng vẳng bên tai khiến trời đất trong cô như sụp đổ xuống dưới chân, Gia Hân ngồi bên trong nhà vệ sinh mà hai tay run cầm cập, phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm cô mới không lao ra ngoài mà chỉ thẳng mặt bọn nó rằng: "Coi như tao đạp phải phân chó đi, rửa sạch rồi sẽ hết mùi thôi" Nghĩa cứng rắn là vậy chứ bên trong nội tâm của Gia Hân lúc này rất buồn, cô buồn tới mức tinh thần sụp đổ như vừa trải qua cái chuyện gì đau thương lắm vậy.
Ngồi trong nhà vệ sinh một lúc, cô mới có thể tĩnh tâm lại mà bước trở ra.
Không hiểu sao ngay lúc yếu đuối nhất cô lại nhớ đến Anh Dũng để trút bầu tâm sự mặc cho cô và anh chỉ mới gặp nhau có vài lần.
Buổi chiều hôm ấy, cô gọi cho Dũng khóc nức nở trong điện thoại, rồi Dũng lái mô tô đến đón cô, ngồi sau lưng anh cô không ngại ôm chặt, Dũng hỏi cô muốn đi đâu, cô trả lời là đi mua rượu về uống.
Vậy là Dũng đã chở cô và căn hộ của anh, tại đây cả hai đã uống rượu, uống đến mức không biết trời trăng mây gió là gì.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến trai đơn gái chiết trong một giây phút yêu lòng đã lao vào nhau như con thiêu thân, để rồi khi tỉnh dậy thấy quần nhỏ áo lớn của cả hai vương vãi từ ngoài phòng khách đến tận phòng ngủ, Gia Hân sốc tới mức đơ cứng hết cả người, đến lúc này cô cũng chẳng còn nước mắt đâu để khóc, cũng không còn hơi sức đâu mà la hét hay than thở, hình ảnh đêm qua cứ như một đoạn phim chiếu chậm xẹt qua trí não của cô khiến Gia Hân thất thần, không tin nổi mình cũng có lúc buông thả hư đốn thế này.
Lúc cô định chạy trốn thì Anh Dũng tỉnh giấc, câu đầu tiên anh nói là xin lỗi, câu thứ hai muốn chịu trách nhiệm, câu thứ bà là hỏi mẹ đẻ cưới cô làm vợ.
Lúc đấy Gia Hân ngỡ ngàng thậm chí là bị sốc, trong phút chốc chẳng nói được câu gì ra hồn, sau mấy giây đắn đo, cô gào lên trước mặt anh:
– Ngày nào tôi chưa kết hôn thì ngay đó anh không được hẹn hò, yêu đương, hay làm đám cưới với bất kì cô gái nào khác, nếu không tôi sẽ mách mẹ anh dụ dỗ tôi làm chuyện người lớn.
Vừa dứt câu, Gia Hân thấy trên tấm ga giường có một vài bệt máu đỏ tươi loang lổ, ngay giây phút ấy, Gia Hân đã không kìm lòng được mà bật khóc nức nở, sau đó ngoảnh đầu bỏ chạy.
Anh Dũng hốt hoảng mặc vội quần áo rồi đuổi theo cô, đến khi xuống dưới đại sảnh chung cư thì bóng dáng của Gia Hân cũng không còn thấy đâu nữa.
Đêm ấy, Gia Hân biết Anh Dũng đã đứng dưới nhà của cô rất lâu, biết cô đã an toàn, bình tâm lại, anh mới yên tâm mà rời đi.
Trở lại thực tại, Gia Hân mới ý thức được rằng mọi thứ đã không thể trở về với quỹ đạo ban đầu của nó nữa rồi.
6 giờ chiều.
– Hân, mày cũng ở đây à.
Đang mải mê suy nghĩ, thì bỗng một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai, Gia Hân theo thói quen quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói ấy, cô không hề ngạc nhiên hay nổi cáu khi thấy Thùy, Dung và Đào đi vào, thậm chí bình thản mà đáp lời, như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
– Ừ.
Tụi mày cũng đến đây chăm sóc da à.
Dung bước lên phía trước mấy bước rồi ngồi xuống bên cạnh Gia Hân, nhìn bộ dạng giả tạo của con bạn mà cô muốn buồn nôn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ nụ cười thân thiện.
– Ừ, tụi tao ở quán bên kia, thấy ai giống mày quá nên vào đây xem thử.
– Thế à? Tụi mày vào đi, bên trong đang vắng khách mau tranh thủ đi.
Nghe Hân nói, cả ba đứa hồ hởi đáp:
– Thế thì mày bao tụi tao nhé.
Cả ba đồng thanh hô lên, Gia Hân nhìn ba đứa chúng nó với ánh mắt không hề dao động, môi vẫn nở một nụ cười thân thiện như thường ngày, nhưng mặc nhiên cô không mở miệng hứa hẹn bất cứ điều gì, thì cả ba đứa chúng nó đã ào vào bên trong theo thói quen, như thể chúng là khách sộp khách quen của spa này vậy, thấy vậy Gia Hân cũng mặc kệ.
Nếu như cô đoán không lầm thì sau khi vào bên trong, chúng nó sẽ bô bô cái miệng rằng, có con bạn giàu có tha hồ mà chọn dịch vụ một lát nó trả tiền.
Gia Hân nhìn vào bên trong cười khẩy một cái, xong rồi đến chỗ lễ tân hỏi thăm tình hình của chị Xuyến.
Chắc cũng sắp xong nên cô kiên nhẫn đợi thêm một lát.
Nữa tiếng sau.
Xuyến được chị nhân viên dẫn ra ngoài.
– Ôi trời ơi, tiên nữ, ông anh hai của em thật là có phúc.
Gia Hân không nhịn được mà gào lên với vẻ mặt thích thú, cô nàng chạy lại nắm tay chị dâu xoay vòng vòng.
Miệng thì luyên thuyên không ngớt:
– Trắng bật tông luôn nè trời.
Đã xinh này lại càng xinh hơn.
– Xinh thật à.
Sao chị có cảm giác là lạ.
– Lạ cái gì chứ, chị đã gột rửa cải làn đen đúa của mình rồi đấy, trắng nhìn sang hơn hẳn.
Thấy hai chị em một người hoạt bát dễ thương một người ngại ngùng e lệ, nhìn vẻ ngoài trạc tuổi nhau nên cô nhân viên tò mò hỏi:
– Hai đứa là chị em sinh đôi à.
Gia Hân nhanh nhảu đáp:
– Chị dâu em đấy, cực phẩm không?
Cô nhân viên tỏ vẻ ngạc nhiên, nói:
– Sau này có con chắc là xinh lắm đấy.
– Tất nhiên rồi.
Từ đâu tới cuối Xuyến để cho Gia Hân nói, còn mình thì cứ lâng lâng thích thú, trong lòng cứ như đang nở hoa, nôn nao đến khó tả thật muốn chạy nhanh về nhà để gặp mặt chồng.
Nán lại một lúc để nghe căn dặn của chuyên gia, xong Gia Hân mới lấy thẻ ra tính tiền, spa còn khuyến mãi cho hai chị em một bộ tắm trắng dưỡng da.
Khi chuẩn bị đi về thì có một chị nhân viên hớt hải chạy ra nắm tay Gia Hân kéo lại, trước sự ngạc nhiên của biết bao người.
Xuyến và mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì thì chị ấy đã lên tiếng:
– Ba cô gái lúc nãy, nói là có quen biết em, còn chỉ đích danh em sẽ tính tiền cho họ.
– Ba đứa nó, chẳng có bà con họ hàng gì với em cả, chúng nó có hai tay hai chân biết làm ra tiền thì tự khắc sẽ biết xài tiền và trả tiền, em chẳng có liên quan gì hết, còn nếu mọi người không an tâm thì cứ việc lôi đầu chúng nó ném ra sân.
Cô nhân viên ngỡ ngàng, bối rối:
– Thế thì…
Khi cô nhân viên còn chưa nói hết câu, Gia Hân lại lên tiếng:
– Mình về thôi.
Nói rồi cô nàng nắm tay chị dâu kéo ra ngoài, lúc bước xuống bật tam cấp, Gia Hân mới nhớ ra mình quên gọi cho Dũng nên cô liền lấy điện thoại ra gọi ngay.
Và chỉ 15 phút sau.
Anh chàng đã có mặt.
– Giờ về nhà luôn à tiểu thư.
– Chở chị em tôi đến trung tâm thương mại quận 1.
Lúc cả hai chuẩn bị bước vào trong xe, thì bên trong truyền đến tiếng cãi nhau inh ỏi, Xuyến và Gia Hân có nghe loáng thoáng mấy câu:
– Số tiền mà các cô phải thanh toán là 6 triệu, mỗi người 2 triệu.
– Sau chúng tôi phải thanh toán.
– Vào đây, không có chuyện ăn quỵt nhé.
Nếu không trả nỗi thì gọi người nhà vào đây.
Cả ba đứa mặt mày xám xịt nhìn nhau lo sợ.
Ngay lúc này đây, Dung mới ngờ ngợ ra mọi chuyện liền dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Gia Hân, lúc nó thấy Gia Hân đang đứng phía trước thì hớn hở chạy ào ra, chắc là tìm được túi tiền chạy bằng tay của mình nên mới không ngần ngại mà gào lên:
– Ê Hân sao mày không trả tiền cho tụi tao.
Hai đứa còn lại cũng vội chạy theo, với vẻ mặt đầy suy tư.
Nói:
– Trả tiền đi Hân.
Lúc này, Anh Dũng dường như đã hiểu ra mọi chuyện nên bước xuống xe, trong khi Xuyến còn ngơ ngác thì anh chàng này đã đi đến trước mặt ba đứa con gái ấy mà nói rằng:
– Vì sao cô ấy phải trả tiền cho các cô.
– Trước đấy lúc nào nó chẳng trả tiền.
Gia Hân lúc này đã không thể nhịn thêm được nữa, cô tiến về phía trước mấy bước, cất giọng đanh thép:
– Trước đây tao ngu nên mới xem tụi mày là bạn, còn giờ tao mới hiểu ra tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ tao kiếm ra tao không nên tiêu xài hoang phí, nhất là với cái lũ ăn cháo đá bát như chúng mày.
Hai ngày trước, trong nhà vệ sinh của trường, tụi mày đã nói gì về tao, chắc tụi mày còn nhớ chứ hả, đã xấu tính còn bắt người ta phải tử tế với mình ư, không có đâu.
Tao đã từng nghĩ rằng tình bạn của chúng ta sẽ kéo dài 10 năm, hay 20 năm thậm chí là lâu hơn nữa nhưng chính chúng mày đã tự đạp đổ tất cả, từ nay về sau đừng nói chuyện với tao nữa, tao không có lũ bạn khốn nạn như chúng mày.
Gia Hân nghiêm mặt lạnh lùng nói một lèo, khiến mọi người chứng kiến đều đứng hình.
Sau mấy giây tất cả nhân viên tiệm spa mới hiểu ra vấn đề, lúc này mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía ba cô gái kia.
Nghe Gia Hân nói cả ba đứa đều không giấu nỗi vẻ ngỡ ngàng, sau đó cúi đầu xấu hổ, không biết phải phản bác thế nào, đến khi chiếc xe của Dũng chạy mất hút trong đêm, cả ba cô gái ấy vẫn còn đứng bất động, đôi mắt thơ thẩn nhìn theo bóng chiếc xe mà tiếc nuối mà chắc là tiếc tiền nhiều hơn tiếc bạn.
Có tài xế là Dũng, Gia Hân thoải mái dẫn Xuyến dạo chơi khắp nơi trong siêu thị lẫn trung tâm thương mại lớn, bất đắc dĩ anh chàng buộc trở thành chân sai vặt của cô em chồng tinh nghịch.
Bước ra trung tâm thương mại với lỉnh kỉnh đồ đạc, Xuyến đã không còn là Xuyến nữa bởi vì hiện tại cô đang mặc một bộ váy màu trắng mà đích thân Hân đã chọn, nhìn mình trong gương Xuyến ngỡ ngàng, một cảm xúc rất khó tả bằng lời, ngay cả chính cô còn không tin nổi vào một ngày mình có thể xuất hiện với bộ dạng xinh đẹp thế này.
Trở về nhà với tâm trạng mông lung, nhưng thật may lúc bước chân vào cửa lớn mọi người cũng đã ngủ hết rồi, lúc này cả chị dâu lẫn em chồng mới biết mình đã đi quá giờ quy định.
Gia Hân hoảng hốt mở điện thoại ra xem, mười mấy cuộc gọi nhỡ đến từ mẹ, lúc vào spa cô tắt chuông điện thoại lúc ra về lại quên mở lên, ngày mai thế nào cũng bị mẹ mắng cho xem.
Nghĩ vậy, Gia Hân quay sang chị dâu:
– Chết rồi chị ơi, về trễ quá thế nào cũng bị mắng cho xem, thôi thân ai nấy lo nha chị.
Gia Hân nói xong là rón rén bước chân đi lên phòng, lúc ngang qua phòng của ba mẹ ở tầng hai, cô nàng mới thật sự bị sốc khi thấy mẹ đứng chờ sẵn ở cửa, thấy cô bước đến liền quát:
– Kêu dẫn chị đi chơi một cái là đi tới tận 12 giờ đêm mới về, gọi điện thoại thì không chịu bắt máy.
Hân cười hề hề, gãi đầu, lắp bắp nói:
– Con dẫn chị đi trung tâm thương mại chơi thôi, anh Dũng chở tụi con đi.
Gia Hân vừa dứt câu, tiếng của mẹ chồng lại quát tháo:
– Con Xuyến đâu.
– Chị ấy cũng về cùng con luôn.
– Đi về phòng ngủ đi.
Không được tắm khuya có nghe không?
– Dạ.
Gia Hân chạy vọt lên phòng, trong khi mẹ chồng của Xuyến cũng đóng cửa lại đi ngủ, thật ra khi nghe con gái nói cùng với Dũng bà thấy an tâm nên cũng không quá gay gắt bởi Dũng là một người đàng hoàng tử tế, theo bà bao năm ít nhiều tính cách cương trực, điềm đạm của anh chàng đã ghi dấu ấn trong lòng bà.
Về phần Xuyến.
Cô đứng dưới nhà nghe hết cuộc trò chuyện giữ mẹ chồng và Gia Hân nên cứ chần chừ mãi ở dưới phòng khách, một lúc sau khi đã bình tâm trở lại cô mới chịu cất bước đi lên phòng mình.
Trong nhà lúc này được bao trùm bằng một ánh sáng nhàn nhạt, dù không quá sáng chói nhưng vẫn đủ để cô nhìn thấy, đang rón rén bước đi sau lưng cô đột nhiên nghe tiếng bước chân, chưa kip định thần thì bên tai đã nghe giọng nói quen thuộc của ai kia:
– Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không.
.
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Xuyến sợ hãi giật bắn mình, nhưng khi nghe chất giọng quen thuộc của Gia Bách, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay đầu lại đã thấy anh đứng sờ sờ sau lưng, tay còn cầm một cốc nước, dưới ánh sáng nhàn nhạt Xuyến mơ hồ cảm nhận vẻ mặt nghiêm túc, hơi tức giận của anh.
– Đi về phòng, cẩn thận kẻo bà nội lại thức giấc.
Anh lại tiếp tục cất giọng, giọng điệu hơi cục súc khiến Xuyến cảm thấy bất an, anh giận vì cô về trễ hay là giận chuyện khác.
Càng nghĩ cô càng thấy căng thẳng vô cùng.
Anh lướt qua người cô, cũng không nói câu nào thêm nữa, thấy vậy Xuyến mạo muội mở lời:
– Anh xuất viện khi nào vậy?
– Anh về lúc 1 giờ.
Vào đến cửa phòng, Gia Bách đột nhiên lên tiếng:
– Em thay quần áo đi, cho thoải mái mà ngủ.
– Vâng.
Gia Bách uống một ngụm nước rồi bỏ cái ly xuống mặt bàn, xong anh đưa mắt nhìn đắm đuối bóng lưng của Xuyến đến khi khuất hẳn, anh mỉm cười một cách mãn nguyện sau đó đi lên giường, nằm xuống, bên trong phòng tắm Xuyến thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần và nghĩ rằng đèn trong phòng không đủ sáng nên anh không biết cô trông như thế nào, nghĩ vậy nên cô thấy tâm trạng mình trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Thay xong bộ quần áo đơn giản ở nhà, Xuyến cũng vội bước lên giường nằm xuống cạnh anh, mãi suy nghĩ bâng quơ cô chưa thể ngủ ngay mà chỉ nhắm mắt để đó, rồi đột nhiên cô nghe thấy có tiếng động ở sau lưng mình, chưa kịp định thần bàn tay ai kia đã vòng qua eo cô siết chặt, vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc Xuyến chủ động quay đầu lại đã bị anh ôm trọn trong vòng tay.
– Em đẹp lắm.
Câu nói tưởng chừng đơn giản lại làm cho Xuyến thấy lâng lâng trong lòng, chẳng có từ ngữ nào có thể hình dung được niềm vui của cô lúc này.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Xuyến cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của anh, còn cô thì không giấu được sự ngượng ngùng, cứ vùi mặt vào vòm ngực của anh mà khẽ cười tủm tỉm..