"Vivi lại nói gì với em vậy? Tử Yên, đừng tin lời cô ta.
Mục đích lời nói của cô ta đều là để chia cắt chúng ta!" Giọng anh từ trên đỉnh đầu truyền đến, nhưng Lăng Tử Yên không muốn nghe, không ngừng vùng vẫy trong vòng tay anh!
“Kỳ Minh Viễn, anh buông em ra!” Lăng Tử Yên giãy dụa, không muốn bị anh trói buộc trong lòng như vậy.
“Tại sao không để anh ôm em, Tử Yên, từ trước đến nay em đều thích anh ôm em, cô ta đã nói gì khiến em không thích nữa vậy?” Kỳ Minh Viễn cau mày nhìn cô vợ nhỏ đang vùng vẫy trong vòng tay, cuối cùng sợ cô bị tổn thương, đành phải buông cô ra.
"Kỳ Minh Viễn, em nhớ anh đã nói rằng anh bắt đầu tìm Vivi vì anh biết từ cha của mình rằng em có một người chị song sinh, phải không?"
Kỳ Minh Viễn gật đầu, tất nhiên anh nhớ những gì mình đã nói.
“Anh nói dối!” Lăng Tử Yên nhìn Kỳ Minh Viễn với vẻ mặt thất vọng, nước mắt lại chảy dài: “Anh tìm chị ấy không phải vì em có một người chị gái, mà là vì trước giờ anh luôn tìm chị ấy, chẳng trách em luôn không hiểu, tại sao anh lại muốn nói với cha mẹ rằng anh luôn tìm kiếm em? Thực ra, người mà anh đang tìm kiếm không phải là em, mà là chị gái có đúng không? "
"Em..." Kỳ Minh Viễn sững sờ, không ngờ rằng cô sẽ hỏi những câu này, nhưng từ sau khi anh phát hiện ra Vivi tiếp cận bọn họ là có mục đích khác, anh biết sớm muộn gì cô cũng sẽ nghi ngờ!
Không phải cô không hiểu, mà là tin anh nên cô không nghĩ tới, bây giờ nhất định là Vivi đã nói gì đó với cô, cô mới nghĩ về những chuyện hai người đã làm từ khi quen nhau!
"Kỳ Minh Viễn, anh biết Vivi sáu năm trước rồi phải không? Em nhớ anh đã nói rằng anh là một quân nhân trước khi đảm nhận vị trí giám đốc điều hành của quốc tế Hải An vào năm năm trước.
Sáu năm trước, anh đang thực hiện nhiệm vụ ở An Hạ, bị thương nặng và được Vivi cứu sống, anh cũng vì vậy mà yêu chị ấy, về sau cũng làm tổn thương chị ấy, Kỳ Minh Viễn...!anh vốn là có một đứa con, Kỳ Minh Viễn, Vivi từng mang thai con của anh, chúng ta đều khó thụ thai, nhưng chị ấy lại có thể mang thai cho anh một đứa con.
Nếu không phải anh hiểu lầm chị ấy thì giờ hai người đã có một mái ấm hạnh phúc rồi.
Chúng ta ly...!"
“Im ngay!” Thấy cô lại sắp nói ly hôn, Kỳ Minh Viễn kích động ngắt lời cô, sắc mặt càng thêm ảm đạm: “Em đã hứa với anh là sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn!”
“Nhưng cuộc hôn nhân này không thuộc về em!” Lăng Tử Yên ngấn lệ ngước mắt nhìn anh: “Kỳ Minh Viễn, anh dám nói anh kết hôn với em, không phải vì em giống chị gái.
Trong đầu em vẫn còn nhớ rất rõ, Kỳ Minh Viễn, vào sáng ngày hôm đó khi em hét lên em không phải là Phương Ái Vi, nét mặt của anh rất thất vọng.
Anh vẫn luôn coi em là chị ấy, nhưng em không phải là chị ấy, cuộc hôn nhân này không thuộc về em, em chỉ là người thế thân, chỉ là năm năm anh không tìm thấy chị gái, cho nên anh đặt tình cảm dành cho chị gái vào em, người anh yêu không phải em, người mà anh muốn nuông chiều, cũng không phải là em...!"
"Nếu anh coi em là người thế thân chị ấy, khi chị ấy xuất hiện, anh đã ly hôn với em ngay rồi, chứ không phải tiếp tục hôn lễ đâu, Tử Yên, làm sao em có thể cảm nhận thế này được? Sự chân thành của anh, em còn không cảm nhận được sao?" Trong lòng Kỳ Minh Viễn cảm thấy rất buồn, anh nói một cách chân thành, nhưng theo cô thấy, anh chỉ coi như người thế thân.
Anh chọn cô từ khi biết cô có một người chị gái song sinh.
Không ai biết lúc đó anh đã buồn như thế nào!
Nhưng sao cô lại có thể nghĩ như vậy?
“Em không biết, em không biết!” Lăng Tử Yên đẩy anh ra, không muốn lại gần anh như vậy, nhưng tay cô vừa chạm vào ngực anh liền bị anh bắt lấy.
"Em không biết sao? Em có trái tim không? Lăng Tử Yên, em không cảm thấy được anh yêu em sao?"
“Kỳ Minh Viễn, em thật sự không biết!” Lăng Tử Yên chống cự vài lần, không nhịn được đành phải ngẩng đầu nhìn anh: “Đó là chị gái của em, người thân của em, trước đây hai người đều yêu nhau, và anh thật sự coi em là chị ấy!"
Lăng Tử Yên thực sự không biết mình nên làm gì? Cô có thể làm gì, cô bất lực nhìn Kỳ Minh Viễn: “Em không phải là anh, em không biết, em không biết trong lòng anh nghĩ thế nào? Không biết anh có thật lòng yêu em không, hay chỉ coi em là chị gái, Kỳ Minh Viễn...!chúng ta...!chúng ta...!chúng ta tạm thời chia tay đi! "
Kỳ Minh Viễn nhìn cô vợ nhỏ bất lực, trong lòng biết tối nay cô đã chịu cú sốc rất lớn, gật đầu nói: "Được rồi, anh sẽ không ép em, nhưng mà Tử Yên, anh vẫn nói như vậy, cho dù em trở nên như thế nào, anh sẽ không thể không cần em.
Cho dù em không cảm nhận được nhưng xin em đừng nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, dù Vivi có nói gì với em, trong mắt anh, em là em, cô ta là cô ta, cô ta không thể thay thế em, em cũng không phải là người thế thân cô ta!"
Nói xong, Kỳ Minh Viễn buông cô ra: “Anh đi tiếp khách, em vào phòng nghỉ ngơi đi!"
Lăng Tử Yên gật đầu với anh ta: “Cảm ơn anh!"
“Từ nay về sau không cần nói cám ơn với anh!” Kỳ Minh Viễn đột nhiên rất nghiêm túc nhìn cô nói.
Anh là chồng của cô, hơn nữa anh muốn làm chồng của cô cả đời, vì vậy điều anh không muốn nghe nhất là cô nói với anh lời cảm ơn anh!
Tất cả những gì anh cho cô, theo quan điểm đó là đương nhiên, cô không cần cảm ơn!
Lăng Tử Yên gật đầu với anh.
“Anh đi đây!” Kỳ Minh Viễn mới vừa ý, đi về phía cửa, mở cửa, nhìn thấy Lăng Sở Tiêu đứng ở ngoài cửa, nhìn Kỳ Minh Viễn đi ra, lập tức lên tiếng:
"Cũng đã muộn rồi, cha cũng nên về đây.
Cha sẽ đưa bà nội trở lại Hương Lan Uyển, vì vậy các con không cần phải lo lắng cho chúng ta đâu."
“Vâng, để con tiễn mọi người.” Kỳ Minh Viễn gật đầu, cùng Lăng Sở Tiêu đi ra ngoài, tiễn mọi người tới ga ra, dặn dò lái xe cẩn thận, sau đó quay lại!
Sức khỏe của Kỳ Minh Triết vẫn luôn rất tốt, Đường Uyển Dư cũng nghỉ một lát rồi tiếp tục chiêu đãi khách khứa, Kỳ Minh Viễn thấy vậy liền tranh thủ thời gian trở về biệt thự, đi thẳng lên tầng ba, đi về phía phòng khách nơi Vivi đang ở.
Vừa mở cửa đã bốc ra mùi rượu khó chịu, còn có cả mùi khói, Kỳ Minh Viễn nhíu mày, năm năm qua, tửu lượng cô ta không chỉ tăng mà còn hút thuốc sao?
Kỳ Minh Viễn bước vào với vẻ không hài lòng, nhìn Vivi đang dựa vào cuối giường hút thuốc không ngừng, bên cạnh cô là một cuốn "Tess of the D'Urbervilles" đang mở và trên đó có viết một đoạn:
Cô ấy có nỗi khổ của cô ấy, anh ấy có nghi ngờ của mình!
Tạm biệt tình yêu của tôi!
Phương Ái Vi.
Ngày xx tháng xx năm xxxx.
Kỳ Minh Viễn bắt đầu cau mày càng lúc càng sâu, anh bước tới đứng đối diện với Vivi: "Sao cô lại làm như vậy?"
“Làm gì cơ?” Vivi ngẩng đầu lên, nhìn Kỳ Minh Viễn với anh mắt hoài nghi, sau đó cười to: “Anh hỏi tôi tại sao lại nói với Lăng Tử Yên về chuyện của chúng ta ư?
“Trả lời tôi đi?” Kỳ Minh Viễn đứng dậy, sắc mặt càng ngày càng cau có.
"Bởi vì em vẫn còn yêu anh, Kỳ Minh Viễn, vốn dĩ anh là của em.
Hôn lễ hôm nay lẽ ra anh phải chuẩn bị cho em, vậy mà Lăng Tử Yên lại chiếm chỗ.
Cô ta là cái thá gì? Tại sao phải tranh cãi với em? Cô ta còn giả bộ tử tế trước mặt em, thể hiện rằng quan tâm đến em, để tâm đến em? Hahaha...!Thật nực cười, ai cần cô ta quan tâm, ai cần cô ta chăm sóc chứ? Cô ta chỉ là con gái ngoài giá thú của nhà họ Lăng? Cô ta dựa vào cái gì chứ? Cũng chỉ là đứa con gái do gái mại dâm sinh ra!"
“Câm mồm!” Thấy Vivi càng nói càng quá đáng, Kỳ Minh Viễn tức giận hét lên, hai tay thon dài bóp chặt hai má Vivi, đẩy người cô ta lên giường phía sau lưng, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Cô không đủ tư cách dùng bất kỳ từ ngữ bẩn thỉu nào để làm nhục cô ấy!".