36 Kế Cưới Vợ

Văn Ngọc Đang cùng La Di Ca một đêm không về, hạ nhân Lưu phủ không dám
giấu diếm, nhưng là tin hai người đồng thời mất tích nếu truyền ra ngoài chung quy vẫn ảnh hưởng tới danh dự, quản sự trong phủ càng nghĩ càng
khó xử liền vụng trộm báo với Thất Nương, Thất Nương cũng sợ hai người
có chuyện, gạt Văn Ngọc Hổ phái người âm thầm đi tìm.

Nàng đợi đến gần trưa, hạ nhân phái ra mới cùng Văn Ngọc Đang đồng thời trở về phủ.
Văn Ngọc Đang sau khi trở về người đầu tiên muốn gặp chính là nàng. Nàng thấy Văn Ngọc Đang sắc mặt khác thường, kêu hạ nhân rời đi mới gặng
hỏi. Văn Ngọc Đang mặt đỏ tai hồng hàm hàm hồ hồ nói những gì trải qua
tối hôm qua. Thất Nương là người thông minh, không cần nàng nói tỉ mỉ
cũng liền đoán được tối qua nàng đã trải qua cái gì, nàng vừa kinh sợ
vừa oán hận nói: “Nếu không phải La Di Ca tới kịp, muội chẳng phải đã bị người ta làm nhục, Nam Dương này tâm thật sự ngoan độc, Trương Vô Ba vô tình bị lạc mà lại làm tốt lắm, lát nữa chúng ta nhất định phải hảo hảo tạ ơn hắn.”

Văn Ngọc Đang nói: “La Di Ca dùng kế để muội ra khỏi
Thải Hồng Lâu, nhưng không biết huynh ấy cùng Trương Vô Ba làm thế nào
mới có thể trở ra? Hiện giờ Thải Hồng Lâu bị quan binh vây chặt như nêm
cối, nếu Nam Dương vẫn cứ một mạch vu hãm La Di Ca, vậy phải làm sao bây giờ?”

Thất Nương nói: “Trước hết để cho người đi Thải Hồng Lâu thăm dò rồi nói sau.”

Nhưng là hạ nhân mang đến tin tức làm cho người ta trố mắt. Tôi tớ kia nói:
“Hiện giờ mọi người trên đường đều nói, Nam Dương công chúa cùng Hoàng
thị lang ở Thải Hồng Lâu tư thông, bị người bắt được ngay tại trận, căn
bản là không có cái gì hái hoa tặc...... Nghe nói lúc ấy có rất
nhiều quan binh tận mắt nhìn thấy, nói bọn họ ở trên giường như thế nào, thật sự là mất mặt, một công chúa thế nhưng lại có thể làm ra chuyện
không biết xấu hổ như vậy?”

Sự tình chuyển tiếp đột ngột, làm cho Thất Nương cũng thấy đầu óc mơ hồi, nàng hỏi: “Vậy La công tử có ở Thải Hồng Lâu không?”

Hắn trả lời: “Nghe nói La công tử tối hôm qua bị người chuốc say, ở Thải
Hồng Lâu ngủ một đêm, sáng nay khi quan binh điều tra mới vỗ tỉnh, hiện
giờ bị quan binh mang về thẩm vấn, bất quá tiểu thư không cần lo lắng,
Thải Hồng Lâu có không ít người bị kêu đến hỏi, hẳn là không bao lâu nữa La công tử sẽ được thả ra.”

Văn Ngọc Đang nghe vậy cảm thấy bình
tĩnh lại một chút. Cho người đó lui xuống, Thất Nương cười lạnh: “Rất
tốt, Nam Dương lúc này chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo xôi
hỏng bỏng không.”

Tiếp theo vừa vui cười nói: “A Đang, xem tình
hình muội không cần lo lắng, lần này muội không lấy La Di Ca cũng không
được, bất quá cha nương nơi đó nên ngẫm biện pháp, nương đối với La Di
Ca vốn không có hảo cảm, việc các người chưa thành thân đã động phòng mà để cha nương biết, còn không nháo ngất trời, La Di Ca kia muốn kết hôn
với muội còn phải thuyết phục lần lượt đấy.”

Văn Ngọc Đang lại có
chút không tập trung, Thất Nương thấy nàng chưa trả lời, con mắt vừa
chuyển đã hiểu: “Như thế nào? Muội cảm thấy Nam Dương không đáng?”

Văn Ngọc Đang nói: “Nàng ý định bất lương, bị như vậy căn bản không đáng để người khác đồng tình, nhưng thân là một nữ nhân lại rơi vào kết cục như vậy, tóm lại làm cho người ta......” Có chút luyến tiếc.

Thất Nương nói: “Đường đi của mỗi người đều do chính mình chọn, chẳng thể
trách người khác, muội vẫn là ngẫm lại chính mình làm thế nào nói với
cha nương đi.”

Quả nhiên không bao lâu sau, La Di Ca cùng Trương
Vô Ba đã được thả ra, đồng thời lúc ấy, một phiên bản khác của chuyện
Nam Dương lại lộ ra. Phiên bản này nói, Nam Dương lén lút dưới mắt ngự
lâm quân trốn ra là để gặp La Di Ca, nàng biết tin La Di Ca ở Thải Hồng
Lâu, liền mua chuộc tú bà Thải Hồng Lâu để vào trong, nhưng mà cũng
không biết là nàng vào sai phòng hay Hoàng thị lang vào lầm phòng, tóm
lại hai người sai sót ngẫu nhiên liền cùng nhau cái kia!

So sánh
với chuyện trước kia, phiên bản này càng làm cho người ta tin tưởng.
Ngươi nghĩ gì a! Công chúa Nam Dương là một mỹ nhân như hoa như ngọc,
ánh mắt có thấp thế nào cũng không thể lại coi trọng một lão nhân đã
bước một chân vào quan tài chứ? Nhưng là, phiên bản này của Nam Dương
càng làm cho người ta thêm phỉ nhổ. Tất cả mọi người đều biết La Di Ca
từ chối thành thân với Nam Dương, nàng còn muốn đi Thải Hồng Lâu gặp La
Di Ca, bỏ qua việc nàng tâm tư không đơn giản, lại nói, nàng nếu còn
trinh tiết, cho dù cùng Hoàng thị lang ở cùng một phòng cũng sẽ không có chuyện, nhưng nàng lại cố tình nháo ra vụ bê bối với Hoàng thị lang, có thể thấy được nàng là không yên lòng.

Văn Ngọc Đang cảm thấy hồ
đồ, vừa thấy La Di Ca liền hỏi: “Tú bà kia không có khả năng không biết
chuyện Nam Dương chuyện, sao lại giấu không nói.”

La Di Ca cùng
Trương Vô Ba nhìn nhau cười, Trương Vô Ba bĩu môi nói: “Chẳng lẽ nàng ta không sợ sự tình bị tiết lộ chính mình cũng thoát không khỏi bị liên
quan?”

Thất Nương cười nói: “Nam Dương tuy là công chúa nhưng là
công chúa Tây Lũng Quốc, nói thế nào cũng là ngoài, nàng dám đem chuyện
cùng Nam Dương bày mưu tính kế nói ra sau? Đây chính là cùng người ngoài hợp mưu gây tổn hại người mình, việc này truyền ra ngoài nàng còn có
thể sống yên ở Long thành sao? Còn có mặt mũi đối mặt với hương thân phụ lão sao? Cái này nếu ở trên chiến trường hoặc Nam Dương là công chúa
nước đối địch vậy chính là tội phản quốc, có lẽ Hoàng trung lương cũng
biết liên quan trong đó, nhất định là thuận theo chiều gió biết thời
biết thế thừa nhận loại lý do này.”

Trương Vô Ba bội phục nói:
“Văn đại tẩu thật sự là lợi hại, La công tử cũng nói như vậy, công tử
nói chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được, hắc, tôi còn
thật không có chuyện.”

Bởi vì chuyện Nam Dương cùng Hoàng Trung
Lương là do một tay hắn thúc đẩy, hắn sợ vì vậy đánh mất mạng nhỏ, kết
cục như thế với hắn mà nói là không thể tốt hơn.

“Ngươi ngay cả có việc chúng ta cũng nhất định bảo vệ ngươi vô sự, lại nói A Đang của
chúng ta còn phải hảo hảo cảm ơn ngươi đấy! Nga, có phải hay không a! A
Đang.” Thất Nương nhướng mày nói.

Văn Ngọc Đang biết nàng trừ bỏ
nói chuyện Nam Dương còn có chuyện giúp La Di Ca đúng lúc tìm được nàng, cũng không sợ xấu hổ, khóe miệng nhếch lên: “Tương lai bà mối của chúng ta tất nhiên không thể thiếu Trương đại cả, đúng không, La Di Ca?”

La Di Ca mỉm cười nói: “Muội muốn thỉnh ai ta cũng không có ý kiến.”

Thất Nương lại vào lúc này giội nước lạnh: “A Đang, ta vừa mới nói qua muội
có nghe không? Thành thân? Cha nương bên kia còn chưa gặp, như thế nào
thành thân? Muội gửi thư cho cha nương như vậy chỉ sợ kinh hỉ thì ít mà
kinh hách thì nhiều, trước phải qua cửa cha nương rồi nói sau.”

Văn Ngọc Đang lại nghĩ, phụ thân yêu thương nàng như vậy, sao có thể không
ủng hộ nàng cùng La Di Ca thành thân, hơn nữa ván đã đóng thuyền, mẫu
thân có phản đối cũng chẳng ăn thua gì, thành thân là chuyện sớm hay
muộn......

Sớm hay muộn...... Còn muốn muộn đến khi nào? Văn Ngọc Đang cầm quần áo cũ trong tay xé rách, trong lòng buồn bã...... Trở về Tử Ngọ Sơn lâu như vậy, ngay cả Sa Lang cũng đã có lão bà cùng đứa nhỏ, nàng cùng La Di Ca còn muốn đợi đến bao giờ a?

Sa
Lang là ở thời điểm bọn trở về Tử Ngọ Sơn “thú phu nhân”. Lúc ấy bọn họ
không tìm được khách điếm, ăn ngủ ngoài trời. Đêm đó ở xa xa có tiếng
sói tru làm cho bọn họ lo lắng đề phòng cả đêm, Sa Lang nghe xong lại
rối loạn không thôi, cuối cùng ngay cả Thất Nương cũng không thể trông
được nó, để nó trốn thoát, thời điểm buổi sáng trở về liền dẫn theo lão
bà. Đây chính là một con sói cái hoang dã chân chính, khiến cả đoàn sợ
hết hồn. Thất Nương lo nó không giống Sa Lang được người nuôi lớn, dã
tính khó thuần hóa dễ dàng đả thương người, còn nói cái gì cũng đến thời điểm nên thả Sa Lang về rừng, không cho Sa Lang đi theo nàng, đuổi Sa
Lang đi. Nhưng là Sa Lang mang theo lão bà của nó đuổi kịp tới Tử Ngọ
Sơn, nói cái gì cũng không đi. Thất Nương không còn cách nào, đành phải
cùng nó lập giao ước, nghiêm khắc nói cho nó, chỉ cần lão bà của nó ở
trên núi làm bị thương một người, nó cùng lão bà phải rời đi. Dù là như
vậy, trên núi vẫn thường xuyên có thể thấy một con sói cái thèm nhỏ dãi
đuổi theo lũ gà chạy khắp núi.

“A Đang, đủ rồi, đủ rồi, bé vậy là
đủ cho tiểu lang lót ổ rồi, đừng xé nữa,” a hoàn Song Mi của Thất Nương
ngăn nàng lại nói, “Được rồi, tính tính giờ La công tử hẳn là đã lên
núi, tiểu thư còn không đi xem?”

Văn Ngọc đang xem ngày, buông các thứ trong tay chạy nhanh đến phía trước tiểu viện.

Quả nhiên La Di Ca đã đến. Lão tử Văn Chiến của nàng đang bắt hắn làm cu
li, dọn dẹp hàng hóa tối qua cướp được. Nàng bước lên muốn hỗ trợ, lão
tử không mặn không nhạt nói: “Hắn một đại nam nhân loại sự tình này cũng làm không được, còn thú cái gì thê? Khó khăn lắm mới đem con đi gả, là
để cho con làm việc nặng? Mẫu thân con gả cho ta, ngay cả nửa phần khổ
cũng chưa nếm qua.”

Văn Ngọc Đang tức đến trợn mắt. La Di Ca cười nói: “Chỉ cần vãn bối còn sống, tuyệt đối không để A Đang chịu nửa phần khổ sở.”

Văn Chiến hừ lạnh một tiếng, khiêng đồ đạc bước đi.

Còn chưa đi được hai bước, một người nam nhân liền vọt vào: “Lão đại, lão đại, có chuyện lớn......”

Người tiến vào vốn là thủ hạ Niếp Chiêu của Văn Chiến hồi còn ở Hắc Giao
Quân, Hắc Giao quân năm đó có không ít người làm phản đi theo Văn Chiến
rời khỏi Long thành, hắn là một trong số đó.

Mọi người ném đồ trong tay, quay đầu nhìn hắn. Chuyện lớn? Bọn họ hiện giờ còn có chuyện lớn gì?

“Dưới chân núi có một đội Hắc Giao quân hộ tống một công công mang theo thánh chỉ muốn lên núi!”

“Cái gì? Thánh chỉ? Thánh chỉ nói gì, không phải muốn tiêu diệt chúng ta
chứ?” Bọn họ trái lại rất có tính tự giác, đồ cướp bóc đều của quan
viên, chung quy một ngày nào đó nhất định có chuyện phát sinh.

Văn Ngọc Đang nói: “Hẳn là không, nếu muốn tới đối phó chúng ta, không có
khả năng để Hắc Giao quân đến, ai cũng biết Hắc Giao quân cùng chúng ta
có quan hệ, nếu có cái gì đối với chúng ta bất lợi, sớm đã để lộ tin
tức, đúng không, La Di Ca?”

Nàng quay đầu thì thấy La Di Ca đang
cười như có điều suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy...... Lần trước cứu
nguy cho Long thành, La Di Ca trừ bỏ vàng bạc tất cả đều không lấy, có
phải hay không...... Lần này thánh chỉ có phải hay không......

Văn Chiến nghe nữ nhi nói không sai, trầm ngâm nói: “Mời bọn họ vào, đại
gia hỏa cũng đi nhìn một cái, nghe một chút rốt cuộc muốn nói gì?”

“...... Đặc biệt phong Văn Chiến làm Tử Ngọ Vương, trong vòng năm
mươi dặm quanh Tử Ngọ Sơn đều thuộc về đất phong của Tử Ngọ Vương...... Khâm thử!”

Ách...... Nói như vậy, bọn họ sau này sẽ là sơn đại vương danh chính ngôn thuận? Mọi người ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau.

Văn Chiến đứng dậy tiếp chỉ, công công kia thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn
cười nói: “Chúc mừng Tử Ngọ Vương, chuyện tốt đẹp như vậy không phải
ngẫu nhiên có được, nếu không phải hoàng thượng đối với La công tử khen
ngợi có thừa, cũng không nhất định ban hạ thánh chỉ như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui