Hứa Thiên Mạc kéo hành lý đi tới một chiếc Audi màu đen bên cạnh, khom lưng gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
"Em không phải đã nói không cần tới đón em sao, tại sao lại không nghe lời?" - Hứa Thiên Mạc oán giận nói.
"Chị tới đón em thì không được?" - Nghiêm Như Tuyết cố ý phụng phịu nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Em sợ phiền phức chị, tổng giám đốc Nghiêm rất bận mà." - Hứa Thiên Mạc đùa giỡn nói.
"Chị nhớ em." - Nghiêm Như Tuyết chậm rãi nói, sau đó từ trong cửa sổ xe kéo cổ Hứa Thiên Mạc lại, thô bạo hôn lên môi nàng.
Cảm giác được đôi môi ẩm ướt mềm mại ấy, tai Hứa Thiên Mạc đỏ ửng lên một cách nhanh chóng.
Triền miên một lúc, Nghiêm Như Tuyết chưa hết thòm thèm nhưng đành phải buông lỏng tay ra, "Mau lên xe đi."
Hứa Thiên Mạc trước tiên nhìn bốn phía, chú ý tới không có người nhìn sang bên này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dù sao Nghiêm Như Tuyết là doanh nhân thành phố này, nếu có người nhìn thấy còn chụp ảnh, tiếng tăm Nghiêm Như Tuyết khả năng sẽ bị kéo xuống một bước.
Hứa Thiên Mạc đem hành lý bỏ vào cốp sau, sau đó ngồi vào chỗ kế bên tài xế.
"Lý Uyển đâu?" - Nghiêm Như Tuyết phảng phất tùy ý hỏi, nhưng trong ánh mắt lại chứa sự chậm rãi sắc bén.
Tuy rằng mấy ngày nay cùng Nghiêm Như Tuyết gọi điện thoại đều có thể nghe được nàng hỏi Lý Uyển, nhưng Hứa Thiên Mạc không cho là Nghiêm Như Tuyết sẽ thích Lý Uyển, nàng không thèm để ý nói, "Nàng còn phải đi dạy học, nên không cùng em trở về ."
"Mấy ngày nay cùng với nàng ta ra ngoài chơi, chơi vui sao?" - Nghiêm Như Tuyết hỏi.
Hứa Thiên Mạc không chút nghĩ ngợi nói, "Chơi vui a, không nghĩ tới An Hải có địa phương để chơi nhiều như vậy." - Ngoại trừ danh lam di tích cổ, lại còn có chỗ để vui chơi.
"Lần trước nhìn thấy nàng, thực sự là một người rất đẹp." - Nghiêm Như Tuyết xa xôi nói.
"Đúng đấy, người xinh đẹp như vậy dĩ nhiên yêu thích Trương Dật, thói đời thực sự là nghĩ không ra." - Hứa Thiên Mạc phẫn hận nói, vừa nghĩ tới Trương Dật, em gái tốt như vậy hắn lại làm như không thấy, thật là khiến người ta đau lòng a.
"Nàng thì ra đã có người trong lòng rồi." - Nghiêm Như Tuyết cười nói.
"Làm sao vậy, chị định giới thiệu đối tượng cho nàng ?" - Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Như Tuyết, hoàn toàn không có chú ý ngữ khí Nghiêm Như Tuyết biến hóa.
Nghiêm Như Tuyết cười lắc lắc đầu, ngoại trừ chuyện Hứa Thiên Mạc, cái khác nàng đều không muốn quản.
"Lần sau chúng ta cùng đi chơi đi." - Lần này đi ra ngoài thời gian làm việc cũng không nhiều, chủ yếu là bị Lý Uyển dẫn chạy khắp nơi, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc chơi rất vui vẻ, nhưng nàng càng hi vọng lần sau có thể cùng Nghiêm Như Tuyết đi chơi.
Chưa kịp Nghiêm Như Tuyết mở miệng, lập tức Hứa Thiên Mạc liền nói nói, "Quên đi, chị bận như vậy, lần sau em tìm bạn cùng đi được là được rồi." - Hứa Thiên Mạc một câu nói hiểu ý người như thế nhưng lại khiến mặt Nghiêm Như Tuyết đen đi.
Bạn? Nam hay nữ, xinh đẹp hay xấu, độc thân thì vẫn là một nguy cơ, tổng giám đốc Nghiêm cảm thấy hiện tại người bạn nhỏ họ Hứa này thật làm cho người ta bận tâm.
Xem ra phải nhanh một chút bồi dưỡng Thi Dao Vũ lên thay mình, bằng không Hứa Thiên Mạc cũng không biết muốn đi nơi nào tiêu sái.
Tóc của Hứa Thiên Mạc ở phía sau vung qua vung lại, trong lòng không nói gì nhìn Nghiêm Như Tuyết ở phía trước nắm tay của nàng.
Nàng không hiểu Nghiêm Như Tuyết, thang máy tốt không đi, lại lôi kéo nàng đi cầu thang.
Đi tới tầng thứ hai ở chỗ rẽ cầu thang, Hứa Thiên Mạc rốt cuộc biết tại sao Nghiêm Như Tuyết nhà nàng lại đi cầu thang hẻo lánh như thế.
Hứa Thiên Mạc bị đẩy đến trên vách tường vẫn tính sạch sẽ, nàng hơi cúi đầu liền nhìn rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Như Tuyết, "Em thấy nơi này không quá thích hợp.
.
." - Tuy rằng cầu thang này không người nào đi, nhưng vì cái gì nhất định phải đi đến nơi này a, Hứa Thiên Mạc cảm thấy trong lòng có chút nhàn nhạt ưu thương.
"Trong nhà có Dao Vũ ở, trong thang máy có camera, nhưng chị thấy ở sân bay vẫn chưa hôn đủ, nên làm gì bây giờ?" - Nghiêm Như Tuyết chăm chú nhìn Hứa Thiên Mạc, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau, lông mi xinh đẹp đang run rẩy, còn có người bị ôm vào trong ngực của nàng, Hứa Thiên Mạc thời khắc này như bị ma chướng, đầu thấp một chút liền dán lên đôi môi non mềm của Nghiêm Như Tuyết.
Môi tách ra, Nghiêm Như Tuyết nằm ở bả vai Hứa Thiên Mạc, hai tay ôm nàng, "Mấy ngày nay, chị thật sự rất nhớ em."
Hứa Thiên Mạc không nói gì, chỉ là ôm chặt Nghiêm Như Tuyết.
"Chúng ta tiếp tục đi thôi." - Nghiêm Như Tuyết buông tay ra, lôi kéo tay Hứa Thiên Mạc lên thang lầu - "Chúng ta ở tầng mười, như vậy hẳn là còn có bảy cái chỗ rẽ."
Hứa Thiên Mạc sợ hãi nhìn Nghiêm Như Tuyết, ý này là? Không muốn a...
.
.
.
Vuốt môi hơi có chút sưng đỏ, Hứa Thiên Mạc u oán nhìn chằm chằm Nghiêm Như Tuyết.
Nghiêm Như Tuyết cũng có chút ngại, bất quá nhìn nàng lại bật cười, "Thông cảm, chị đến tuổi này rồi." - Nói xong, nàng duỗi ra tay ra sờ sờ đầu Hứa Thiên Mạc.
"Chúng ta đi vào trước đi." - Bò đến mười tầng lâu, Hứa Thiên Mạc biểu thị chân sắp gãy rồi.
"Chờ một chút." - Nghiêm Như Tuyết từ trong túi rút ra khăn tay lau trên mặt Hứa Thiên Mạc - "Đều là mồ hôi." - Lau xong lại như con gà mà mổ lên môi Hứa Thiên Mạc một chút.
Hứa Thiên Mạc làm bộ ghét bỏ, nhưng trên mặt cười như một đóa hoa loa kèn.
Mở cửa, Nghiêm Tiểu Tư trước tiên vọt ra, nàng lao đến trong lồng ngực Nghiêm Như Tuyết, hoàn toàn Hứa Thiên Mạc đem đứng ở bên cạnh quên đi.
"Thực sự là nuôi không nó mà.
" - Hứa Thiên Mạc vô cùng đau đớn lắc đầu một cái.
"Mẹ, mẹ trở về, Thiên Mạc, chị cũng về rồi a." - Thi Dao Vũ cầm cơm trước liền đi ra - "Đúng rồi, hai người về có nhìn thấy Tư không?"
Vừa nghe đến Tư , Hứa Thiên Mạc đã nghĩ đến Đường Hoa nói tin tức cho nàng, nàng cũng chưa hề đem chuyện này nói cho Nghiêm Như Tuyết, nàng tin tưởng Thi Dao Vũ biết tin tức này có thể tự mình xử lý được, vì lẽ đó không có cần thiết nói cho Nghiêm Như Tuyết, làm cho nàng bận tâm.
Nghiêm Như Tuyết nghe được Thi Dao Vũ hỏi như vậy, nghĩ đến hắn ngày hôm nay cao hứng bảo muốn dẫn một người về nhà, liền biết đứa bé trai kia hẳn là người yêu của con trai mình, nàng lo lắng nhìn Hứa Thiên Mạc, như thế nào đi nữa nói nàng đã từng là vợ Thi Dao Vũ, tuy rằng bọn họ bây giờ là bạn tốt.
"Em mua nước tương về rồi." - Tư đứng ở phía sau cười đối với Thi Dao Vũ nói, sau đó hướng về Nghiêm Như Tuyết chào hỏi, "Chào dì ạ."
Hứa Thiên Mạc phát hiện Tư nhìn mình cười, bên trong mang theo ý không tốt.
Bữa cơm này ăn bầu không khí rất vi diệu, Nghiêm Như Tuyết lo lắng Hứa Thiên Mạc, Thi Dao Vũ không có tim không có phổi cao hứng, Tư toàn bộ đều cười cao thâm khó dò, Hứa Thiên Mạc đang lo lắng tìm cơ hội thế nào cùng Thi Dao Vũ nói, mà Nghiêm Tiểu Tư liên tục nhìn chằm chằm đĩa cá hấp trên bàn.
"Lát nữa chúng ta nói chuyện một chút đi." - Nghiêm Như Tuyết chính là đang trong thư phòng gọi điện thoại, Thi Dao Vũ ở trong phòng bếp gọt hoa quả, trong phòng khách liền còn lại Hứa Thiên Mạc cùng Tư.
Hứa Thiên Mạc gật gật đầu, Tư cười thật sự làm cho nàng có chút hoảng, thật giống như có việc hắn biết mà nàng không biết.
"Buổi tối không ở lại?" - Nghiêm Như Tuyết đùa giỡn nói.
"Còn có chút việc, Nghiêm Tiểu Tư em không đón về." - Hứa Thiên Mạc nói
Nghiêm Như Tuyết ôm ôm Hứa Thiên Mạc, "Trên đường cẩn thận một chút, buổi tối gọi điện thoại cho chị." - Nghiêm Như Tuyết vô cùng muốn cho Hứa Thiên Mạc chuyển tới, nhưng bây giờ còn chưa được.
Tìm tới quán cà phê Tư hẹn, hắn đã ở bên trong.
Hứa Thiên Mạc ngồi vào đối diện hắn, nói, "Cậu muốn tán gẫu cái gì?"
"Tâm sự chuyện cô cùng Nghiêm tổng." - Tư cười nói, vẻ mặt đó làm cho Hứa Thiên Mạc có chút buồn nôn.
"Không nghĩ tới cô có thể cám dỗ nữ nhân xinh đẹp như vậy còn có tiền, không biết nên nói là bản lãnh của cô giỏi hay là vận may đây." - Tư chậm chậm rãi nói.
Hứa Thiên Mạc ngồi nghiêm chỉnh, cau mày nói, "Cậu muốn thế nào?"
"Cho một khoản tiền làm phí cấm khẩu chứ, nàng có tiền như vậy, đưa cho cô tiền tiêu vặt hẳn là không ít đi?" - Tư cười nói.
"Không cho, cậu định sẽ làm như thế nào?" - Hứa Thiên Mạc bình tĩnh hỏi, tuy rằng nàng đã vô cùng muốn đánh hắn.
"Cũng sẽ không làm cái gì, đem chuyện của hai người nói cho người bên cạnh, đăng lên tieba, blog, tôi tin tưởng mọi người sẽ đối với người có tiền cảm thấy rất hứng thú." - Tư dương dương tự đắc nói.
"Cậu có bức ảnh?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Có a, cô đem điện thoại tôi xóa cũng vô dụng, tôi có chuẩn bị thêm." - Tư thoải mái đem bức ảnh bên trong điện thoại cho Hứa Thiên Mạc xem, chính là lúc ở cửa Nghiêm Như Tuyết hôn Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc lấy điện thoại di động ra.
Tư kinh hãi nói, "Cô muốn làm gì, cẩn thận tôi hiện tại đem bức ảnh này đăng lên!"
"Đem bức ảnh gửi cho tôi."
"A?"
"Tôi nói đem bức ảnh gửi cho tôi." - Hứa Thiên Mạc lặp lại một lần nữa, bức ảnh chụp rất đẹp, Hứa Thiên Mạc muốn cất giữ.
Có được bức ảnh, Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu lên nói, "Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi vạn, chuyện này đối với lão tổng Đông Thủy không coi là nhiều đi." - Tư cười nói.
Đối với Nghiêm Như Tuyết không coi là nhiều, nhưng đối với Hứa Thiên Mạc tới nói, nàng một đồng đều không muốn rút ra, "Cậu nếu biết Đông Thủy lão tổng rất có tiền, ngươi tại sao lại không trực tiếp tìm nàng?" - Hứa Thiên Mạc kỳ quái hỏi.
Tư lúng túng né tránh ánh mắt Hứa Thiên Mạc, hắn sẽ không nói bởi vì Nghiêm Như Tuyết nhìn qua quá có uy thế, hắn không dám trực tiếp hướng về nàng.
"Cô sau ba ngày đem tiền giao cho tôi, bằng không tôi nhất định sẽ đem chuyện của hai người làm cho cả thành phố đều biết đến."
Nhìn thấy Tư hung hăng rời đi, Hứa Thiên Mạc vuốt cằm bắt đầu nghĩ đối sách.