"Cách xa em một chút!” - Hứa Thiên Mạc đem mặt Trương Dật không ngừng tới gần đẩy đi ra.
Trương Dật liều mạng chặn tay Hứa Thiên Mạc lại, muốn đem mặt mình cho nàng nhìn, "Vết thương trên mặt này là ngày hôm qua anh bị chị anh ngược đãi."
"Mắc mớ gì đến em?” - Hứa Thiên Mạc nói, ngày hôm qua nàng cũng là bị Nghiêm đại nhân “giáo dục”, đến hiện tại vẫn còn cảm giác eo chua lưng đau đây.
Trương Dật trừng mắt, trong giọng nói lộ ra u oán, "Nếu không phải em đần như thế, anh làm sao có khả năng bị giáo huấn?”
"Em làm sao ?" - Hứa Thiên Mạc không rõ nhìn Trương Dật, hoàn toàn không có đoán được bản thân mình chính là một vị đồng đội ngu như heo.
"Quên đi, không nói cái này.
Em cùng Nghiêm tổng khi nào lại tốt như thế, tại sao lại không nói cho anh một tiếng?” - Trương Dật nháy mắt nhìn Hứa Thiên Mạc, trước kia còn xem thái độ Hứa Thiên Mạc kiên quyết, trong nháy mắt các nàng đã ở cùng nhau, Trương Dật biểu thị tâm tư bát quái đã không chờ được.
Hứa Thiên Mạc không quan tâm Trương Dật, tự nhiên làm việc, làm xong việc nàng còn phải chạy trở về cùng Nghiêm đại nhân ăn cơm tối đây.
"Mạc Mạc, em nói đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh một chút.” - Trương Dật xem Hứa Thiên Mạc không có phản ứng, liền làm nũng nói.
Hứa Thiên Mạc xé ra khăn giấy, vò thành hai cục nhỏ nhét vào trong tai.
"Mạc Mạc ~” - Trương Dật đẩy kính mắt của chính mình, sau đó đưa ngón tay ra đâm đâm vai Hứa Thiên Mạc, nàng vẫn không có phản ứng.
Thấy Hứa Thiên Mạc quyết định không để ý tới mình, Trương Dật cũng chỉ đành đứng lên về phòng làm việc của mình.
Công tác một ngày, buổi chiều dành ra ngần ấy thời gian đến hưng binh vấn tội, kết quả tin tức đều không có hỏi thăm được, thực sự là mệt.
Trương Dật tay mới vừa mở cửa, Hứa Thiên Mạc do dự nói, “Trương Dật, đừng đem chuyện của em cùng nàng nói cho người khác biết, đặc biệt là Dao Vũ."
"Biết rồi.” - Trương Dật gật gù đi ra ngoài .
Nhìn Trương Dật đóng cửa lại, Hứa Thiên Mạc dựa vào lưng ghế dựa, ngẩng đầu lên, Trương Dật là bằng hữu của nàng, đối với tình yêu này hắn biểu thị như thế là trong dự liệu.
Nhưng là đối với người khác, thì không nhất định , vừa nghĩ tới Thi Dao Vũ, còn có cha mẹ mình, Hứa Thiên Mạc liền cảm thấy đau đầu.
.
.
.
Hứa Thiên Mạc đổi dép, nhón chân tiến vào phòng khách.
Nghiêm Tiểu Tư nằm trong ổ co lại thành một đoàn ngủ, Hứa Thiên Mạc nhẹ giọng đi vào nhà bếp, từ phía sau ôm lấy Nghiêm Như Tuyết, "Ở nhà làm món gì ngon?
"
"Về sớm vậy?” - Nghiêm Như Tuyết nghiêng đầu qua hôn gò má Hứa Thiên Mạc một cái – “Chờ một chút là có thể ăn cơm.”
Hứa Thiên Mạc đem mặt vùi vào cổ Nghiêm Như Tuyết, "Nghiêm tổng về sớm như thế nấu cơm cho em, trong công ty không ai có ý kiến sao?”
"Ai dám có ý kiến đây?” - Nghiêm Như Tuyết cười nói.
Hứa Thiên Mạc bĩu môi, cũng đúng, có ai dám tìm lão bản mình tra khảo đâu, trừ khi muốn chết.
"Em đi nghe điện thoại.” - Hứa Thiên Mạc cau mày nhìn dãy số trên màn hình, đi vào phòng ngủ trước kia của nàng.
"Tiền chuẩn bị xong chưa?” - Âm thanh từ trong ống nghe truyền tới.
"Lúc này mới ngày thứ hai, cậu gấp cái gì?” - Hứa Thiên Mạc lạnh lùng nói.
"Tôi chỉ là nhắc nhở một chút, để tránh cô khỏi quên."
Hứa Thiên Mạc trực tiếp cúp điện thoại, Tư thực sự là quá ngu xuẩn , cho rằng nàng sẽ giống như người trong phim truyền hình, bị uy hiếp sẽ sợ muốn chết sao?
"Làm sao vậy, xem tâm tình em không tốt lắm?” - Nghiêm Như Tuyết định gọi Hứa Thiên Mạc ăn cơm, đẩy cửa đi vào nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của nàng.
Hứa Thiên Mạc cười cợt, "Một người bạn đùa giỡn quá trớn, có chút không thích ứng.”
"Có muốn chị giúp em một tay giáo huấn hắn hay không?” - Nghiêm Như Tuyết vừa cười nói, vừa lôi kéo Hứa Thiên Mạc ra khỏi phòng ngủ.
"Không cần chị ra tay, tự em có thể.” - Nghiêm Như Tuyết bình thường công tác đã đủ bận , gần đây còn đặc biệt về nhà làm cơm cho nàng ăn, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc không muốn để cho nàng bởi vì chuyện nhỏ này mà phiền não.
Trên bàn cơm, Nghiêm Như Tuyết nhìn chăm chú Hứa Thiên Mạc, vẻ mặt suy tư, "Em thật sự không suy nghĩ về việc nên chuyển về đây sao?"
"Hiện tại chuyển về không tốt.” - Hứa Thiên Mạc gọn gàng dứt khoát nói.
"Nơi nào không tốt?" - Nghiêm Như Tuyết nhướng mày hỏi.
Hứa Thiên Mạc nói, "Dao Vũ." - Nàng tự nhiên chuyển về đây, coi như Thi Dao Vũ đần độn, hẳn là cũng sẽ nhận ra được trong này tất có kỳ lạ.
"Chị sẽ cùng thằng bé nói chuyện." - Nghiêm Như Tuyết nói.
"Chờ thời cơ đến mới tiếp tục nói với em ấy chuyện chúng ta có được không?" - Hứa Thiên Mạc vẫn có chút sợ Thi Dao Vũ biết chuyện này, bằng hữu tốt nhất của hắn yêu mẹ hắn, Hứa Thiên Mạc hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ Thi Dao Vũ tan vỡ như thế nào.
"Trong lúc chờ thời cơ đến, chúng ta vẫn phải ở trong lòng đất nói chuyện yêu đương?" - Nghiêm Như Tuyết cười hỏi.
Nàng không muốn để cho người không quan trọng đàm luận sinh hoạt của nàng, nhưng nàng muốn bằng hữu bên cạnh và người thân biết người yêu của mình, cũng muốn bọn họ chúc phúc.
Chờ thời cơ thành thục, có khi là phải đợi cả đời.
Hứa Thiên Mạc nghiêm nghị gật gù.
"Được, nghe lời em vậy.” - Nói xong, Nghiêm Như Tuyết cảm xúc có chút buồn bực.
Hứa Thiên Mạc không có ở lại nhà Nghiêm Như Tuyết qua đêm, mà là chạy về nhà của mình, bởi vì Liêu An đã nhiều lần gọi điện thoại ghét bỏ nàng không về thăm nhà một chút.
Mới vừa đem lái xe đến dưới lầu, điện thoại di động Hứa Thiên Mạc vang lên, nàng còn tưởng rằng là Nghiêm Như Tuyết gọi tới hỏi đã an toàn đến chưa, cầm điện thoại di động lên không nghĩ tới lại là Đường Hoa.
"Anh muộn như vậy gọi tới có việc gì?” - Hứa Thiên Mạc đóng cửa xe, dựa vào trước xe hỏi.
"Tư ở chỗ tôi.” - Đường Hoa nói.
Hứa Thiên Mạc ngẩn người một chút, "Có ý gì?" - Buổi tối Tư còn hung hăng gọi điện thoại đến, tại sao lại chạy đến chỗ Đường Hoa.
"Trước kia tôi còn tưởng rằng cô sẽ ở trước mặt Dao Vũ nói ra bộ mặt thật của hắn, đợi lâu như vậy còn không có tin tức, tôi liền đem bắt hắn ."
Mẹ nó, anh cũng quá gấp gáp đi, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng nhổ nước bọt.
"Ngày mai cô rảnh rỗi đến đây một chuyến không, vừa vặn tôi có chút việc muốn cùng cô bàn bạc.” - Đường Hoa khách khí nói.
"Địa chỉ gửi cho tôi, ngày mai tôi đến tìm anh.” - Cúp điện thoại xong, Hứa Thiên Mạc lên lầu.
Việc của Tư vẫn không có giải quyết xong, nay lại nhô ra một cái gai khác, thực sự là quá phiền phức, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng nghĩ đến.
Ở nhà ở một đêm, ngày thứ hai Hứa Thiên Mạc dựa theo địa chỉ đi tìm Đường Hoa.
Bấm chuông cửa, chờ một lúc Đường Hoa mới đến mở cửa.
"Vào đi.” - Đường Hoa lùi lại nhường ra vị trí rất lớn cho Hứa Thiên Mạc có thể đi vào.
Đường Hoa mặc dù là tra nam, nhưng chỉ xấu với đối tượng là nam, phỏng chừng hắn cũng sẽ không đối với nữ táy máy tay chân, nhưng Hứa Thiên Mạc vẫn cẩn thận.
"Tư thế nào rồi?" - Hứa Thiên Mạc tin tưởng tài lực cùng năng lực Đường Hoa, nếu như hắn muốn đối với Tư làm cái gì vẫn có thể làm được.
"Chỉ là tìm người đem hắn trói lại mà thôi.” - Đường Hoa rót một chén trà cho Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc liếc một cái chén trà, không có một chút ý tứ nào động thủ.
Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc như vậy, Đường Hoa cười nói, "Yên tâm, tôi sẽ không bỏ thuốc."
Tuy rằng Đường Hoa nói như vậy, nhưng Hứa Thiên Mạc vẫn không muốn uống, "Vậy anh muốn xử lý hắn như thế nào?"
"Gọi hắn đem tiền lừa từ chỗ Dao Vũ phun ra, sau đó cho hắn lăn rất xa.” - Đường Hoa suy nghĩ một chút nói ra phương pháp giải quyết.
"Chuyện như vậy anh làm là tốt rồi, tại sao còn muốn gọi tôi đến?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Tôi phái người đi bắt Tư, hắn thực sự là quá nhát gan, vì lẽ đó tôi hiện tại biết một chút việc của cô." - Đường Hoa híp mắt, cười nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Sau đó thì sao, anh muốn thế nào?” - Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đường Hoa, hắn không thiếu tiền, đối với nữ lại không cảm thấy hứng thú, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc có thể đoán được ý tứ Đường Hoa.
"Tôi muốn một lần nữa làm cho Thi Dao Vũ trở lại bên cạnh tôi, cho nên muốn cô hỗ trợ.” - Đường Hoa nói.
"Việc này tôi không giúp.” - Thi Dao Vũ lỗ tai mềm, tính cách yếu, Tư lại không có ở đây.
Lúc này nàng lại bên cạnh hắn dùng sức cho Đường Hoa thêm độ thiện cảm, không lâu sau, Thi Dao Vũ khẳng định sẽ lại bị Đường Hoa câu đến.
"Nếu như tôi đem chuyện của cô nói ra, tuy không mang lại ảnh hưởng lớn cho hai người lắm, nhưng tóm lại vẫn sẽ có điểm phiền toái nhỏ.” - Đường Hoa chậm rãi nói, phảng phất đã sớm dự liệu được Hứa Thiên Mạc có phản ứng như thế.
"Chờ anh quyết định Tư như thế nào rồi nói sau đi.” - Hứa Thiên Mạc cũng không thể lập tức cho Đường Hoa một cái đáp án, chỉ có thể trước tiên từ chối câu trả lời.
Nhìn dáng vẻ Đường Hoa nhất định muốn lấy được, Hứa Thiên Mạc bắt đầu mơ hồ vì Thi Dao Vũ lo lắng, liệt nữ sợ triền lang, coi như Hứa Thiên Mạc ở bên cạnh ngăn, nhưng cũng không ngăn được tâm tư ngu ngốc của Thi Dao Vũ.