Nghiêm Như Tuyết rất có năng suất, bảy giờ tối nói muốn chuyển tới, chín giờ đồ vật của nàng đã xuất hiện ở trong nhà Hứa Thiên Mạc.
Trên sàn nhà rải rác linh linh tạp vật, Hứa Thiên Mạc giẫm vào chỗ trống, cẩn thận từng li từng tí đi tới phòng ngủ, lúc này Nghiêm Như Tuyết đang thay ga trải giường mới.
Nhìn Nghiêm Như Tuyết tỏ rõ vẻ sung sướng, Hứa Thiên Mạc tựa ở cửa, trong lòng lại có chút căng thẳng không thể nói được, từ yêu nhau đến ở chung, là đã bước sang giai đoạn mới.
Các nàng đem theo vấn đề chung tiến nhập vào trong cuộc sống của nhau, tiếp nhận khuyết điểm đối phương, cho nên lúc nào cũng có thể xuất hiện vấn đề.
Hứa Thiên Mạc vỗ vỗ mặt của mình, còn chưa bắt đầu, nàng lại nghĩ đi nơi nào rồi.
Trải xong ga giường, Nghiêm Như Tuyết duỗi eo, nàng thoả mãn nhìn gian phòng mình bố trí, tuy rằng phòng ngủ không lớn, nhưng nàng có thể cảm nhận được không khí ấm áp tỏa ra.
Nghiêm Như Tuyết cười động lòng người, nhìn Hứa Thiên Mạc đang ở trên mây, bởi vì có em, nơi nào cũng đều tốt.
.
.
.
Sáng sớm, Trương Dật liền chạy đến văn phòng Hứa Thiên Mạc.
"Này, xem sắc mặt của em, ai, tuổi còn trẻ phải chú ý thân thể a.”
Trương Dật cười híp mắt nói, hoàn toàn không nhìn thấy mặt Hứa Thiên Mạc đen đi.
"Rảnh rỗi đến quấy rầy em, còn không bằng anh đi tắm, tẩy toàn thân từ trên xuống dưới đều toả ra hơi tiền của mình đi." - Hứa Thiên Mạc hạ mắt, lười liếc hắn một cái.
Trương Dật ở trong lòng căm giận bất bình, nếu không phải chị anh buộc anh đến tìm hiểu tin tức, không đối ứng nên phải gọi anh đến bát quái, anh mới lười phản ứng lại em!
"Mạc Mạc.” - Một tiếng kêu thê thảm ở cửa vang lên, làm Hứa Thiên Mạc cùng Trương Dật giật nảy mình, hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn chằm chằm cửa.
"Này ai vậy, gọi thảm như thế?” - Trương Dật không rõ hỏi, mắt nhìn về phía cửa.
"Mạc Mạc.” - Thi Dao Vũ khóc sướt mướt từ bên ngoài xông vào, bên cạnh Tiểu Nguyên cản cũng không ngăn được nên cùng đi vào.
Hứa Thiên Mạc đỡ trán, nhìn thấy Thi Dao Vũ bộ dạng này, liền biết ngày hôm nay trong công ty có người lại có thể bát quái.
"Ôi chao, Dao Vũ, em đây là bị ai bắt nạt, nói cho anh, anh giúp em dạy hắn một bài học.” - Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thi Dao Vũ, Trương Dật đại nghĩa lẫm liệt nói.
"Anh đi ra ngoài, em tìm Mạc Mạc.” - Thi Dao Vũ sưng đỏ mắt, đối với Trương Dật nói.
Trương Dật muốn thổ huyết, ngay ở trước mặt người khác mà nói mìmh như thế, đây cũng là quá không nể mặt mũi đi.
Hứa Thiên Mạc phất tay một cái, "Trương tổng, anh có thể trở về bận bịu, nhanh lên một chút, đi ra ngoài đi ra ngoài!” - Bên ngoài nhiều người vây xem như vậy, anh vẫn còn ở nơi này quấy rối.
Tôi đây là bị ghét bỏ sao, tâm hồn thủy tinh của Trương Dật từng mảnh từng mảnh vỡ nát, huhu.
Vốn là Tiểu Nguyên muốn ngăn cản Thi Dao Vũ, nhìn thấy tình hình bên trong, thức thời đem Trương Dật trước tiên lôi ra ngoài, "Trương tổng, vừa nãy có điện thoại tìm anh, rất gấp."
Trong phòng làm việc còn lại hai người.
"Nói đi, làm sao vậy?” - Hứa Thiên Mạc đem toàn bộ khăn hộp giấy đặt ở trước mặt Thi Dao Vũ, lại đi rót cho hắn một ly nước.
"Không thấy Tư.” - Thi Dao Vũ ngẩng đầu lên điềm đạm đáng yêu nhìn Hứa Thiên Mạc, "Hai ngày nay hắn không có về nhà, gọi hắn điện thoại cũng tắt máy, chị nói hắn có thể bị người cướp sắc hay không?”
Hứa Thiên Mạc khóe miệng co rút, cướp sắc? Tư duy của em có thể bình thường được không?
"Em nói rõ ràng ra.” - Hứa Thiên Mạc về trên ghế của mình, bình tĩnh nhìn Thi Dao Vũ, kỳ thực trong lòng nàng không có chút nào bình tĩnh, nàng hoàn toàn không biết nên nói chuyện này cùng Thi Dao Vũ như thế nào.
Có thể khóc hơi nhiều, Thi Dao Vũ âm thanh có chút khàn khàn, "Khuya ngày hôm trước Tư không có về nhà, vừa mới bắt đầu em còn tưởng rằng hắn có chuyện gấp gáp, không nghĩ tới lúc sau gọi điện thoại cho hắn căn bản là không gọi được.
Mạc Mạc, chị nói có nên báo cảnh sát hay không?”
"Không cần, hắn trốn rồi.” - Hứa Thiên Mạc bình tĩnh nói xong câu này, sau đó nhanh chóng đẩy cái ghế về phía sau, nàng có thể dự liệu được phản ứng Thi Dao Vũ.
"Cái gì!?" - Thi Dao Vũ phản ứng kịch liệt đứng lên, hai tay dùng sức vỗ vào trên mặt bàn, âm thanh to đến mức Trương Dật ở bên ngoài nghe trộm cũng bị chấn động.
Thi Dao Vũ nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc, trong mắt vằn vện tia máu, thấp giọng hỏi, "Chị nói Tư giết người?”
Hả? Hứa Thiên Mạc có chút không phản ứng kịp, "Em tại sao lại nói hắn giết người?"
"Không có giết người, vì sao Tư phải trốn đi, chị không cần giấu em." - Nói xong, Thi Dao Vũ chán chường ngồi trở lại trên ghế.
"Em nghe chị nói, sự tình không phải như vậy.” - Hứa Thiên Mạc đang muốn giải thích.
"Chị không cần phải nói , em sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn.” - Thi Dao Vũ kiên định nắm chặt tay, "Mạc Mạc, em đi về trước nghĩ biện pháp."
"Em nghe chị nói đi!” - Hứa Thiên Mạc không ứng phó kịp Thi Dao Vũ, nhìn hắn rời đi, tên ngu ngốc này năng lực cũng quá mạnh mẽ đi.
Trương Dật đi vào, đóng cửa lại, "Dao Vũ làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ hắn, rất có khí chất tráng sĩ chặt tay."
"Không cần để ý đến hắn, lên cơn.” - Hứa Thiên Mạc vừa sửa sang lại mặt bàn bị Thi Dao Vũ làm loạn, vừa nói.
.
.
.
Hứa Thiên Mạc bé ngoan ngồi ở trước bàn ăn chờ ăn cơm, ánh mắt của nàng không ngừng mà chuyển đổi qua lại giữa cơm nước mê người cùng Nghiêm Như Tuyết đang nấu canh.
Nghiêm Như Tuyết đem tạp dề cởi xuống ném qua một bên trực tiếp ngồi ở trên đùi Hứa Thiên Mạc ôm lấy cổ nàng, "Đói bụng không?"
Hứa Thiên Mạc dùng sức gật đầu.
"Nhưng chị lại muốn làm chuyện khác.” - Nghiêm Như Tuyết chăm chú nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Ăn cơm trước được không?” - Tay Hứa Thiên Mạc vòng qua lưng Nghiêm Như Tuyết, nghiêng đầu mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.
Ngón tay Nghiêm Như Tuyết nâng cằm Hứa Thiên Mạc lên, ánh mắt sâu thẳm, "Nhưng chị lại muốn ăn em trước, làm sao bây giờ?"
Hứa Thiên Mạc liếc mắt nhìn thức ăn, vừa liếc nhìn Nghiêm Như Tuyết, vô cùng thức thời hôn lên.
Nghiêm Như Tuyết tinh tế cắn môi Hứa Thiên Mạc, không thể kiềm chế sự hưng phấn từ trong cơ thể hừng hực bay lên, hơi thở cực nóng ở trên mặt Hứa Thiên Mạc, "Thiên Mạc..", giọng nói nỉ non vô ý thức.
"Em đây..." - Hứa Thiên Mạc cởi cúc áo sơmi trước ngực Nghiêm Như Tuyết, đang lúc muốn vùi đầu vào trong đó...
"Mạc Mạc!" - Cửa truyền đến tiếng gào khóc.
Hết thảy cảm xúc mãnh liệt đều dừng lại, Hứa Thiên Mạc khổ não vò tóc của mình, bất đắc dĩ đối với Nghiêm Như Tuyết nói, "Em trước tiên đi mở cửa."
Nghiêm Như Tuyết nheo mắt lại, ngồi ở trên ghế, nhìn ngoài cửa.
"Mạc Mạc!" - Hứa Thiên Mạc mới vừa mở cửa, một bóng người màu đen liền nhào lên.
"Mạc Mạc! Ngay cả mẹ em cũng không thấy đâu rồi!"
Hứa Thiên Mạc hiện tại biết người này là ai, nàng an ủi vỗ vỗ vai hắn, “Lại là tình huống thế nào?"
Thi Dao Vũ ôm Hứa Thiên Mạc khóc thành một đoàn, nghẹn ngào đứt quãng nói ra, “Buổi chiều em về nhà tìm mẹ, phát hiện phần lớn đồ vật của mẹ không thấy, Nghiêm Tiểu Tư cũng không có, gọi điện thoại mẹ cũng không ai tiếp, chị nói em nên làm gì a?!”
Hứa Thiên Mạc xạm mặt lại, quay đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Như Tuyết đang trầm mặc.
Nếu con trai của mình cũng không thông minh như thế, mình tuyệt đối cũng đen mặt, Hứa Thiên Mạc hiểu ý nhìn Nghiêm Như Tuyết.
"Chị nói em nên làm gì a, Mạc Mạc?” - Thi Dao Vũ khóc lóc lặp lại, đầu còn làm ổ ở Hứa Thiên Mạc sượt sượt, không chút nào nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết càng thêm đen mặt.
“Ặc ặc, mẹ em ở phía sau.” - Hứa Thiên Mạc bị Thi Dao Vũ ôm có chút thở không nổi, thực sự là lực quá lớn.
Thi Dao Vũ mở to mắt mê man, hướng về phía sau xem, bất quá vẫn không có buông tay Hứa Thiên Mạc ra, "Mẹ!"
Hứa Thiên Mạc thử đẩy Thi Dao Vũ ra, nhưng đáng tiếc chẳng có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục để Thi Dao Vũ làm ổ trong ngực mình, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Như Tuyết.
.
.
.
Hứa Thiên Mạc nhìn món ăn trên bàn thực sự là lực bất tòng tâm a, nàng liếc mắt nhìn, lại đưa ánh mắt thu hồi lại, nàng không hiểu, nàng không có lầm lỗi gì tại sao lại bị phạt đứng cùng đứa ngốc Thi Dao Vũ này.
Thi Dao Vũ đứng ở bên cạnh Hứa Thiên Mạc, đầu đặt trên vách tường, toàn thân đều ở lộ ra ta rất đau khổ không nên tới phiền ta, vừa rồi Hứa Thiên Mạc lặng lẽ nói cho hắn bộ mặt thật của Tư, vì lẽ đó tâm tình của hắn hỗn loạn, tạm thời không nghĩ tới việc tại sao Nghiêm Như Tuyết lại ở nhà Hứa Thiên Mạc.
"Em phải kiên cường.” - Hứa Thiên Mạc vuốt ve sau lưng Thi Dao Vũ, an ủi nói, nói xong nàng lại lén lút nhìn bàn ăn, không nhịn ở trong lòng gào khóc, mình cũng phải kiên cường a!
Nhìn thời gian trên tay, Nghiêm Như Tuyết hướng hai người đối mặt ở vách tường phạt đứng nói, "Tới ăn cơm đi.”
Hứa Thiên Mạc như được đại xá đem Thi Dao Vũ đồng thời lôi lại đây, hưng phấn cầm chiếc đũa, nhưng nhìn thấy người đối diện cùng bên cạnh vẫn chưa đụng đũa, nàng không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem chiếc đũa buông ra.
Nghiêm Như Tuyết nhìn Thi Dao Vũ nhàn nhạt hỏi, "Phạt đứng không vui?”
Thi Dao Vũ lắc đầu một cái u buồn nhìn chằm chằm mặt bàn.Nghiêm Như Tuyết còn tưởng rằng Thi Dao Vũ giận dỗi, nói, "Phạt con là để cho con tỉnh ra, một người đàn ông khóc sướt mướt thì thành hình dáng gì."
"Tới em.” - Nghiêm Như Tuyết nhìn về phía Hứa Thiên Mạc – “Em cũng phải tỉnh táo lại."
Ôi chao? Em phải tỉnh táo lại cái gì, đến cùng tỉnh lại cái gì, Hứa Thiên Mạc hoàn toàn không nghĩ ra.
-------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường:
Nghiêm Như Tuyết: "Chị có vài điều gia quy, liên quan tới em."
Hứa Thiên Mạc: QAQ
Nghiêm Như Tuyết: "Điều thứ nhất, không nên cùng người xa lạ nói chuyện."
Hứa Thiên Mạc: " Điều này miễn cưỡng có thể tiếp thu."
Nghiêm Như Tuyết: "Điều thứ hai, không nên cùng người khác có bất kỳ tiếp xúc nào, mặc kệ nam nữ."
Hứa Thiên Mạc: "Thật nghiêm..."
Nghiêm Như Tuyết: "Điều thứ ba, chị ở phía trên."
Hứa Thiên Mạc: "Đây tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!"
-------------------------------------------------------------
Team Mạc công đâu rồi =)))) cho mình thấy cánh tay các cậu nào.
Bộ này tác giả không chỉ rất thích viết H kéo rèm, mà còn rất thích cắt ngang cảnh H =))))