"Mẹ em lợi hại như vậy, người nhà của bà có biết không?" – Hứa Thiên Mạc ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thi Dao Vũ đang đeo tạp dề nấu cơm trong nhà bếp.
Cậu dừng tay một chút, đen mặt mà xoay người lại nhìn nàng, "Chị đã hỏi lần thứ năm rồi đó, không nên ép người ta tức giận nha."
"Nè, chị đây là chịu ủy khuất đó, mới bước chân vào cửa thôi mà đã được nhận "đãi ngộ" như vậy rồi." – Hứa Thiên Mạc nhảy khỏi ghế salon, đi chân đất chạy đến cửa phòng bếp, tỏ rõ vẻ buồn bực nói.
"Bình tĩnh đi." – Cậu an ủi – "Mẹ của em rất là hài lòng thái độ của chị.
Mà chị vừa không có tổn thất gì, vừa có thể thông báo với ba mẹ chị về việc đi gặp gia trưởng bên em, không phải rất tốt rồi sao?" – Thi Dao Vũ nâng tay lên nặn nặn khuôn mặt của nàng, hài lòng nói.
"Biết rồi chị gái tri kỉ, làm cơm nhanh lên đi.
Chị sắp đói chết rồi đây này." – Nàng vuốt vuốt cái tay đang bóp mặt nàng, bất đắc dĩ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường.
"Vậy chị ra ghế ngồi đợi chút đi, rất nhanh sẽ có cơm ăn thôi."
Lúc này, đột nhiên chuông cửa reo lên.
Thi Dao Vũ chép miệng nói với nàng, "Ra mở cửa hộ em đi."
"Tuân lệnh." – Hứa Thiên Mạc cười, làm động tác cúi chào rồi nhanh chóng chạy đi mở cửa.
"Tại sao anh lại đến đây?" – Nàng cau mày nhìn nam nhân cũng đang cau mày nhìn mình.
"Tôi đến tìm Dao Vũ." – Người đàn ông đứng ngoài cửa mặc một chiếc áo sơ mi già dặn, trong tay cầm túi công văn, trên sống mũi cao được đặt một cặp kính mát.
"Anh vào đi." – Hứa Thiên Mạc nghiêng người nhường đường.
"Cám ơn." – Đường Hoa lấy kính râm xuống rồi đi vào, khi đi ngang qua người nàng, hắn ngập ngừng một chút rồi hỏi – "Nghe nói cô cùng Dao Vũ kết hôn?"
"Đúng, chúng ta yêu nhau nên dĩ nhiên là phải kết hôn thôi." – Nàng nhìn Đường Hoa, cố ý cười một cách thật hạnh phúc, đôi mắt cười cong lên thành hình vầng trăng bán nguyệt.
"Hai người yêu nhau?" – Đường Hoa theo phản xạ có điều kiện mà lẩm bẩm một câu nhưng Hứa Thiên Mạc không có đáp lại.
Hắn tự nhiên không nói nữa mà ung dung tiến vào phòng khách.
"Thiên Mạc, là ai tới vậy chị?" – Âm thanh Thi Dao Vũ từ trong phòng bếp truyền ra.
"Đã lâu không gặp, Thi Dao Vũ." – Đường Hoa nói, nhìn vào bóng lưng của cậu.
"Tại sao lại là anh?" - Thi Dao Vũ nghe được âm thanh thì xoay người lại, lạnh lùng hỏi một câu như vậy.
"Anh nhớ em nên đến." – Đường Hoa khẽ cười, trong đôi mắt giống như có cất chứa giọt sương câu hồn và thâm tình nhìn vào Thi Dao Vũ khiến cho tâm tình của cậu khẽ động đậy.
Vừa muốn nói, nhưng Hứa Thiên Mạc ở bên cạnh lại kéo lấy cánh tay của cậu – "Anh đừng đến đây quấy rầy tâm tình Vũ Vũ nhà tôi nữa, được không?"
Thi Dao Vũ liếc mắt nhìn nàng, đem lời nói chuẩn bị thốt ra nuốt hết xuống bụng, "Nếu không có chuyện gì thì tôi nghĩ anh nên về đi.
Tôi cùng Mạc Mạc sắp ăn cơm, anh không nên đến đây quấy rầy chúng tôi."
Đường Hoa không trả lời, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhợt nhạt nhưng đầy mê người.
Tầm mắt hắn thẳng tắp chiếu lên cánh tay của Hứa Thiên Mạc đang lôi kéo cánh tay của Thi Dao Vũ.
Hôm nay nàng mặc một chiếc quần jean đơn giản, áo lông màu thiên thanh, lộ ra dáng vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống.
Nàng hất cằm nhìn hắn, ra hiệu cửa ở bên kia.
"Xem ra hôm nay anh đến rất đột ngột, xin lỗi đã quấy rầy hai em." – Đường Hoa mặt không biến sắc mà nói, sau đó cất bước đi ra khỏi phòng.
"Hắn ta còn có mặt mũi đến đây sao?" – Hứa Thiên Mạc buông cánh tay Thi Dao Vũ ra, xoa xoa gò má vì giả bộ cười mà cứng đơ của mình – "Mặt của chị đều cứng đờ hết cả lên rồi nè."
"Mạc Mạc." – Cậu gọi.
"Làm sao vậy?"
"Mạc Mạc."
"A, làm sao vậy?" – Hứa Thiên Mạc nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thi Dao Vũ vành mắt ửng hồng – "Em đừng với chị là em còn yêu tên tra nam kia nha?"
"Nhưng người ta chính là không thể quên hắn được, làm sao bây giờ?" – Yết hầu của Thi Dao Vũ khó có thể áp chế tiếng nghẹn ngào mà trượt lên rồi lại trượt xuống, lông mi thật dài chớp động cũng sắp rơi lệ.
"Cửa ở đằng kia.
Em có thể chạy đi tìm hắn." – Hứa Thiên Mạc chỉ hướng của cửa, sau đó vào nhà bếp đem món ăn Thi Dao Vũ đã làm xong ra, tiếp theo lại tự động xới một chén cơm, hoàn toàn không quan tâm đến cậu.
"Em vẫn còn đứng ở đây à?" – Hứa Thiên Mạc gắp một cục sườn ram, nhìn cậu hỏi.
"Chị không thể an ủi em một chút à?" – Thi Dao Vũ ngồi đối diện Hứa Thiên Mạc, hết cách nói.
"Nhân sinh của em lúc trước đều do người khác an bài và làm chủ.
Em học trường tiểu học nào, muốn kết bạn cùng ai, thậm chí đến cả yêu đương cũng không được yêu sớm.
Bây giờ em lớn rồi, nửa đời sau này không cần nhờ vào người khác chỉ dẫn giùm em.
Cuộc đời của em phải do chính em quyết định.
Mặc kệ em làm gì, như thế nào, chị đều sẽ ủng hộ em, nhưng kết cục là chết hay sống thì em cũng đừng tìm đến chị tính sổ." – Hứa Thiên Mạc xới bát cơm rồi đưa cho cậu, vừa cười vừa nói.
"Em không biết nên làm gì." – Thi Dao Vũ đặt cằm lên bàn, khổ sở nói.
"Quá khứ đều đã là quá khứ.
Lần này không tốt không có nghĩa chứng minh lần sau không thể gặp được người tốt hơn.
Sườn này em nấu ngon lắm, lần sau rảnh rỗi thì dạy cho chị đi." – Nàng lại nhét thêm một khối thịt vài cái miệng đã căng phồng của mình.
"Đây là mẹ em dạy em nấu đó, ăn ngon là tất nhiên." – Cậu nghe đến chủ đề ăn uống thì tinh thần lập tức phấn chấn – "Nhưng để nấu ngon như vậy chính là phải có bí quyết."
"Mẹ em còn có thể nấu cơm cơ à?" – Hứa Thiên Mạc nhìn cậu – "Chị còn tưởng mẹ em lợi hại như vậy nhưng chỉ có thể làm một nữ cường nhân trên thương trường thôi chứ, không ngờ lại còn rành việc bếp núc."
"Đương nhiên a, mẹ em nấu ăn rất ngon đó nha.
Lần sau có dịp tới nhà em nếm thử đi."
"Đừng!" – Hứa Thiên Mạc xua tay – "Chị đây không có hứng thú."
Nuốt xuống một miếng cơm, nàng còn cứng rắn nói, "Chị không muốn tìm đường chết đâu."
Sau khi ăn xong rồi, Hứa Thiên Mạc mới để đũa xuống, nhìn Thi Dao Vũ, "Đã gặp cha mẹ hai bên rồi, chuyện chúng ta vậy coi như xong.
Sau này có ai hỏi về hôn lễ tiệc rượu cái gì thì chúng ta cứ nói gần đây công ty rất bận nên không có thời gian làm, chờ qua một thời gian nữa chúng ta liền ngả bài nói với bọn họ chúng ta không thích hợp, ly hôn trong hòa bình, em hiểu chưa?"
Thi Dao Vũ gật gật đầu.
"Ha, chị đây ăn xong rồi." – Hứa Thiên Mạc vỗ vỗ bụng, hài lòng nói.
Nhìn thấy bàn cơm chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, Thi Dao Vũ quát, "Bà cô à, chị ăn xong rồi nhưng còn em thì sao, em ăn cái gì bây giờ?"
"Còn có một chút thức ăn trong nồi kìa, em cứ từ từ mà thưởng thức đi ha.
Chị đi trước đây." – Nói xong tiêu sái phất tay rồi lách người đi.