365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Diệp Tiểu Tịch giật nảy lên, cô vô thức muốn giãy dụa nhưng lại bị Long Mộ Thần ôm lên giường. Ngay sau đó, anh nằm đè lên cô.

- Long Mộ Thần, đừng làm thế mà...

Cô nói với vẻ hoảng loạn.

- Giờ biết sợ rồi hả?

Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm.

- Diệp Tiểu Tịch à. Do em đùa với lửa trước, dĩ nhiên em phải tự dập lửa rồi.

Sao lại thế này? Diệp Tiểu Tịch đần ra. Chuyện này nằm ngoài dự tính của cô, lẽ nào cô đã đùa quá trớn rồi?

- Anh đừng quên ba điều quy ước đấy!

Cô vội la lên.

- Tiểu Tịch, em không nói, anh không nói thì chẳng ai biết đâu.

Long Mộ Thần nhếch môi đầy gian xảo.

Diệp Tiểu Tịch ngây người ra. Không phải chứ, Long Mộ Thần làm thật à? Nhìn thấy gương mặt điển trai kia càng lúc càng gần, Diệp Tiểu Tịch đành nhắm mắt lại, toàn thân cứng ngắc.

Long Mộ Thần thấy vậy thì dở khóc dở cười, anh bèn cong ngón tay, búng vào trán cô một cái.

- Đau quá!

Diệp Tiểu Tịch mở mắt ra, cô vừa ngỡ ngàng vừa xoa trán đầy tủi thân.

- Sau này còn dám chơi trò đó nữa hay không?

Long Mộ Thần hỏi. Anh chỉ muốn dọa cô thôi, chứ không tính làm trái ba điều quy ước. Cô thì dễ nói chuyện nhưng người họ nhà Diệp lại không vừa đâu.

- Em không dám nữa!

Diệp Tiểu Tịch vô cùng thức thời nhận lỗi.

Sau đó Long Mộ Thần đứng dậy, đỡ cô lên.

Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự khó tin.

- Anh tha cho em thật ư?

- Xem ra em muốn anh làm tiếp nhỉ?

Anh cười khẽ.

- Tiểu Tịch muốn thì anh sẵn sàng rồi đây.

Diệp Tiểu Tịch vội lắc đầu, cô không muốn bị thêm lần nữa đâu. Lỡ như súng cướp cò thật thì cô không thể đối mặt với bố mẹ nữa.

Long Mộ Thần nhanh chóng thay đồ cho cô, sau đó hai người họ cùng xuống lầu ăn sáng.

An Tử Dục vội chạy tới, vừa vào phòng ăn thì trông thấy Long Mộ Thần đang đút cháo cho Diệp Tiểu Tịch. Gã lập tức muốn khóc ròng, hai người họ đã tới mức này rồi ư? Gã vừa tới thì đã bị họ thồn một đống thức ăn chó rồi!

Gã xoay người, đưa lưng về phía hai người kia.

- Hai người đủ rồi đó! Chẳng ai thèm xem hai người thân mật với nhau đâu! Còn đút cơm…

- Nếu cậu hâm mộ, ghen tị thì đi kiếm bạn gái đi.

Long Mộ Thần thản nhiên nói:

- Tôi nghĩ vợ chưa cưới của cậu sẽ chịu đấy…

- Được rồi, nhắc tới cô ấy làm gì chứ!

An Tử Dục tỏ vẻ bực bội ngắt lời Long Mộ Thần, đoạn kéo ghế ngồi cạnh hai người họ.

Diệp Tiểu Tịch giơ cổ tay bị thương lên.

- Tình huống đặc biệt.

- Tiểu Tịch, sao em bị thương thế? Sao Long Mộ Thần lại vô dụng quá vậy! Hay là em theo anh đi, anh đảm bảo sẽ không để em bị thương đâu…

An Tử Dục vội tới bên cạnh cô rồi hỏi han lo lắng.

Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên lạnh lẽo, anh vươn tay cản An Tử Dục lại gần Diệp Tiểu Tịch một cách bình tĩnh.

Diệp Tiểu Tịch không nhịn được mà cười thầm. Lúc nãy Long Mộ Thần cố tình dọa cô, cô vẫn bực bội đây này. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy anh ghen như vậy, cô lại thấy thoải mái hơn nhiều.

- Anh tìm Long Mộ Thần có chuyện gì thế?

Cô bình tĩnh chuyển đề tài.

- Ông nội anh muốn anh gọi cậu ta tới nhà.

An Tử Dục ngồi xuống.

- Liên quan tới chuyện hợp tác giữa hai nhà ấy mà.

Từ khi An Tân Hào bị Long Mộ Thần tống ra khỏi thủ đô thì thế lực trong nhà họ An bắt đầu thanh lọc thêm lần nữa. Mặc dù An Tử Dục chẳng có chút hứng thú với gia sản nhà họ An nhưng An lão gia ép quá, khiến cho gần đây gã bận tối mặt.

Long Mộ Thần nhướng mày lên rồi nói với vẻ thản nhiên:

- Hôm khác đi.

- Hôm khác?

An Tử Dục nhíu mày lộ vẻ không hài lòng.

- Long Mộ Thần, ông nội tôi không phải rảnh rỗi gọi cậu tới uống trà chơi đâu. Rốt cuộc cậu có chuyện quan trọng gì mà bảo ông ấy dời hẹn hả?

- Tiểu Tịch bị thương rồi, nên tôi muốn chăm sóc cô ấy.

Anh nói một cách thản nhiên.

Diệp Tiểu Tịch vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ. Thì ra Long Mộ Thần làm thế vì cô sao?

- Anh cứ đi đi, vết thương của em cũng nhẹ thôi mà.

Diệp Tiểu Tịch nói tiếp:

- Chẳng phải còn có má Trương sao?

Long Mộ Thần vẫn không chịu.

Diệp Tiểu Tịch biết anh còn lo lắng, bèn nghiêm túc cam đoan:

- Anh yên tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn ở yên trong này, tuyệt đối sẽ không chạy đi đâu đâu. Vậy được chưa?

- Ừm.

Lúc này Long Mộ Thần mới gật đầu, đoạn nói nhỏ bên tai cô:

- Nếu em còn nói nữa thì anh sẽ phạt em đấy.

Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai khiến Diệp Tiểu Tịch đỏ hết cả mặt, cô vội đẩy anh ra.

Sau khi hai người Long Mộ Thần vừa đi không được bao lâu, Diệp Tiểu Tịch nhận được cuộc gọi của Trương Dương Minh.

- Cô Diệp, tôi đã tìm được người thích hợp với vai nữ chính rồi!

Trương Dương Minh nói đầy kích động:

- Cô mau tới đây đi!

Tuy rằng lúc Ngải Tư Tư rút vốn, Diệp Tiểu Tịch đã đầu tư bù vào nhưng lại không có ai diễn vai nữ chính cả. Về mặt này thì bọn họ đã thống nhất với nhau rồi. Cho dù có tốn thêm thời gian đi nữa, nhất định phải chọn nữ diễn viên có tố chất và diễn xuất tốt. Bọn họ không muốn trải qua chuyện tương tự vụ Ngải Tư Tư thêm lần nữa.

- Nhanh thế à?

Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên hỏi.

- Tôi thấy vậy còn chậm đấy.

Trương Dương Minh nói với vẻ hăng hái:

- Lần này đích thân tôi tới học viện điện ảnh chọn đấy. Cô bé kia là một hạt giống tốt, quan trọng nhất cô bé vẫn là người mới, không gian bồi dưỡng còn nhiều…

- Đạo diễn Trương, tôi tin vào con mắt của anh. Nếu anh cảm thấy được thì cứ chọn cô ấy đi.

Diệp Tiểu Tịch nói.

- Không được, chi bằng cô tới đây gặp cô ấy một lần đi.

Trương Dương Minh nói tiếp:

- Hơn nữa, tôi có chuyện muốn bàn với cô.

Diệp Tiểu Tịch có phần bất ngờ.

Sau lần cô giúp đỡ Trương Dương Minh tới nay, chỉ cần anh ta có thể giải quyết được thì sẽ không làm phiền tới cô. Nhưng lần này anh ta lại chủ động gọi cô tới, lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi ư?

Cô cúi đầu nhìn cổ tay mình. Nếu như cô có thể về trước khi Long Mộ Thần trở về, chắc chắn anh sẽ không phát hiện cô lén đi ra ngoài đâu nhỉ.

- Ừm, vậy anh đợi một chút, tôi sẽ tới ngay.

Cô nhanh chóng đồng ý.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Tiểu Tịch về phòng thay đồ rồi lén ra ngoài, gọi taxi đi tới phim trường.

Trương Dương Minh nhanh chóng gọi người diễn vai nữ chính vào phòng gặp Diệp Tiểu Tịch.

Sau khi Diệp Tiểu Tịch tán gẫu với cô gái kia vài câu thì cũng biết được đôi chút. Cô bé này là sinh viên đại học năm nhất. Cô ấy rất đẹp, hơn nữa lại rất ăn ảnh. Giống như Trương Dương Minh đã nói, cô bé là một hạt giống tốt.

Sau đó, Trương Dương Minh bảo cô bé kia ra ngoài.

- Cô Diệp thấy cô bé ấy thế nào?

Anh ta hỏi.

- Được lắm đó, cho dù là khí chất hay dung mạo đều thích hợp đóng vai nữ chính.

Diệp Tiểu Tịch gật đầu.

- Tôi dám chắc, sau này cô bé chắc chắn sẽ nổi tiếng, trở thành cây hái ra tiền cho xem.

Trương Dương Minh nói đầy ẩn ý:

- Quan trọng nhất là cô bé đó vẫn chưa ký hợp đồng với công ty giải trí nào cả.

Diệp Tiểu Tịch ngây ra, cô đăm chiêu hỏi:

- Ý của đạo diễn Trương chính là... mong tôi có thể ký hợp đồng với cô ấy à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui