Dịch: Benbobinhyen
Lôi Tuấn Vũ còn chưa kịp ra khỏi bệnh viện, đã bị y tá nọ vội vàng gọi trở lại!
Lôi Tuấn Vũ nhanh như gió lao vào thang máy, chạy về phòng bệnh của Tiểu Tuyết!
Chết tiệt, cô gái này lại còn cắt cổ tay tự sát!
Không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, chỗ cổ tay bị quấn từng lớp, trên ga giường vẫn còn vết máu chưa kịp thu dọn, nhìn thấy ghê người.
Chất lỏng trong bình truyền dịch không ngừng nhỏ giọt cho thấy thân thể cô ta suy nhược đến mức nào.
Lôi Tuấn Vũ dường như là phẫn nộ trừng mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kia.
Cô ta đang làm cái gì?! Chết tiệt, rốt cuộc cô ta có biết cô ta đang làm cái gì hay không?! Mắt hắn không khỏi nhíu chặt lại.
Bác sỹ và các y tá vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy sắc mặt của Lôi Tuấn Vũ, thở cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ lui ra ngoài.
Còn Lôi Tuấn Vũ?! Ánh mắt phẫn nộ của hắn dường như đang muốn thiêu cháy Tiểu Tuyết!
Bầu không khí này không biết đã kéo dài bao lâu, mí mắt Tiểu Tuyết giật giật, tỉnh táo lại.
Trong mơ màng, cô ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước giường mình, trong lòng trở nên lo lắng.
Hắn vẫn quay lại rồi!
Lôi Tuấn Vũ dường như là cùng lúc đó, lạnh lùng nói: “Cô có biết chính mình đang làm gì không?”
Ánh mắt Tiểu Tuyết dần dần rõ ràng, cô ta nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi sự thương hại của hắn, chờ đợi sự quan tâm của hắn, chờ đợi sự an ủi của hắn… Cô ta biết, cô ta đối với hắn mà nói, nhất định là có ý nghĩa không bình thường.
Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn nhìn cô ta, đã khiến cô ta run rẩy.
Cô ta khẳng định, cảm tình của hắn đối với cô ta không hề bình thường.
Mà hắn cũng nên chịu trách nhiệm với mình, không phải sao?
“Anh…” Tiểu Tuyết yếu ớt mở miệng, lại bị tiếng quát giận dữ của Lôi Tuấn Vũ chặn lại!
“Rốt cuộc cô có biết chính mình đang làm gì hay không?” Lôi Tuấn Vũ quát lên.
Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bác sỹ và y tá vội vàng chạy đến.
Bọn họ chỉ sợ bệnh nhân lại xảy ra chuyện gì nguy hiểm, dù sao xảy ra sự cố trong bệnh viện của bọn họ, bọn họ có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Viền mắt Tiểu Tuyết lập tức đỏ lên, nước mắt ủy khuất từ khóe mắt chảy xuống.
Bác sỹ có chút lo lắng ghé sát vào Lôi Tuấn Vũ: “Lôi tổng, tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, thân thể quá suy nhược, ngài…”
Ánh mắt cảnh cáo hướng về phía bác sỹ, người kia lập tức im bặt, nối gót nhau ra khỏi phòng bệnh.
Bất đắc dĩ thở dài.
Trời sập xuống, có người cao lớn gánh vác.
Chẳng phải sao? Chuyện của Lôi tổng người ta không phải sao.
Y tá tò mò, nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết, không khó đoán ra thân phận “tiểu tam” của Tiểu Tuyết.
Bây giờ loại chuyện như thế này nhiều lắm! Quá bình thường! Người đàn ông vừa nhiều tiền vừa tuấn tú như Lôi tổng đây, có vài tiểu tam tiểu tứ, cũng không thể bình thường hơn được nữa!
Thanh âm tiếp theo của Lôi Tuấn Vũ vẫn lớn y như trước, nhưng ngữ khí đã dịu đi rất nhiều: “Cô tưởng cô đang làm cái gì?! Cô chết rồi, thì những việc này có thể giải quyết sao?! Thật là ấu trĩ! Tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, sau khi cô chết, ngay giây tiếp theo trên thế giới này sẽ không còn tồn tại một con người là cô nữa! Tất cả những tài liệu liên quan đến cô sẽ như bốc hơi khỏi thế giới này, biến mất khỏi người nhà của cô, bạn bè của cô! Không ai sẽ thương hại cô! Không ai có thể cứu cô!”
“Chẳng phải cô rất muốn chết sao? Nếu đã muốn chết, sao lại lựa chọn cách thức ngu ngốc như vậy? Cắt cổ tay? Ở trước mặt y tá?! Phòng bệnh của cô là cao tầng! Trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, chắc chắn sẽ chết! Lại đây, chẳng phải cô muốn chết sao? Đi đi! Đi đi!” Lôi Tuấn Vũ bước vài bước tới mở cửa sổ ra, không để ý đến dây truyền dịch trên cánh tay Tiểu Tuyết, túm lấy cánh tay cô ta kéo xuống khỏi giường.
Tiểu Tuyết hoảng sợ giãy dụa, nhưng không địch nổi sức lực của Lôi Tuấn Vũ.
Bác sỹ và các y tá ở ngoài cửa cũng không nhìn tiếp được nữa, hô hoán lên lập tức tiến vào, đè cánh tay Lôi Tuấn Vũ lại, vội vàng kéo Tiểu Tuyết từ tay hắn ra.
Y tá vội vàng xử lý vị trí kim truyền dịch của Tiểu Tuyết, đều đã bị tuột ra, chỗ cắm kim truyền còn có máu không ngừng rỉ ra.
Trong phòng ngoại trừ tiếng khóc nức nở của Tiểu Tuyết, tất cả mọi người thở cũng không dám thở mạnh.
Thật lâu sau, Lôi Tuấn Vũ trầm giọng nói: “Mấy người đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với bệnh nhân.”
Các y tá cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau đó đi ra ngoài.
Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ gắt gao khóa chặt Tiểu Tuyết đang cuộn mình trên giường, lời nói lạnh như băng từ khóe môi mỏng phát ra: “Bây giờ cô chết rồi, chúng tôi sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức! Nhưng, cho dù cô sống, cũng chỉ có thể chấp nhận! Với khả năng của cô…”
Hắn tiến lên trước, một bàn tay nâng cằm cô ta lên, nhếch nhếch khóe miệng, chẳng khác nào một kẻ bạc tình: “Đừng có bất kỳ hy vọng xa vời gì! Sự thương hại của tôi đối với cô là có hạn!”
Dứt lời, Lôi Tuấn Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi!
Tiểu Tuyết ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn rời đi, ngay cả y tá bước vào cô ta cũng không phát hiện ra.
Hắn đã nhìn ra? Hắn biết cô ta muốn làm gì? Hắn đã biết cô ta coi hắn là cái cảng tránh gió? Trong lòng nhất thời run rẩy, nơi kiên cường nào đó lập tức sụp đổ!
Trong phòng bệnh phía sau truyền ra tiếng gào khóc, Lôi Tuấn Vũ hoàn toàn không để ý!
Hắn vì mình đã từng do dự và mê muội mà vô cùng tự trách.
Tử Tình rất nhạy cảm, có phải cô đã phát hiện ra tình cảm mâu thuẫn này của hắn?! Thật là đáng chết! Sao hắn có thể cho phép chuyện này xảy ra?!
Biểu hiện hôm nay của Tiểu Tuyết, khiến hắn rất dễ dàng phát hiện ra Tiểu Tuyết có hy vọng xa vời với hắn.
Hắn áy náy vì mình đã có sự sai lệch về tình cảm.
Hắn biết khi chính mình nhìn thấy Tiểu Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cạnh cô ta, quả thực đã rung động.
Ít nhất, hắn có cảm giác với cô ta.
Có lẽ là sự thay đổi tình cảm lúc đầu đối với Tử Tình, có lẽ là bị hơi thở thanh xuân mê hoặc? Hắn không nói rõ được, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn quả thực đã rung động!
Tình cảm, có đôi khi thật đáng sợ! Nếu không có lý trí, chuyện sai gì cũng có thể làm ra!
Tốc độ nhanh như tên bắn, hắn chạy xe tới Thiên Phủ.
Ba cô gái đang nói chuyện vui vẻ, cửa chợt mở ra.
Hôm nay các cô bao một phòng.
Là Bối Nhi, cô có chút hưng phấn mà thần bí nói: “Này! Tình, lão Lôi nhà cậu trông cậu trông thật là chặt nha!” Nói xong, mờ ám nhìn Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình không hiểu ra làm sao, có ý gì?! Sau đó, không khỏi có chút phản ứng không kịp, nhìn về hướng cánh cửa bị cô ấy vừa đóng lại.
Quả nhiên, cửa bị đẩy mở, Lôi Tuấn Vũ mang theo nụ cười, lịch sự chào hỏi mấy người đẹp, giống như là vô cùng thân thuộc vậy.
“Các người đẹp, anh không đến muộn chứ?” Lôi Tuấn Vũ nâng ly rượu vang trong tay, “Lấy rượu tạ tội!”
“Oa--” Chu Nhân không khỏi hùa theo, mở to mắt nhìn qua nhìn lại Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình.
“Hoan nghênh hoan nghênh! Lôi tổng đại giá quang lâm, thật sự làm bọn em thụ sủng nhược kinh nha!” Tát Bối Nhi cười vang, vội vàng lấy ghế cho Lôi Tuấn Vũ, đặt ở bên cạnh Lãnh Tử Tình.
Lôi Tuấn Vũ cười trả lời: “Các em là chị em tốt nhất của Tử Tình, theo lý mà nói, đáng lẽ bọn anh phải mở tiệc chiêu đãi tại nhà, em nói có phải không, Tử Tình?”
Lãnh Tử Tình giả bộ cười theo.
Hắn thế này là thế nào? Chẳng phải nói là có việc sao? Việc gì còn chạy tới đây hiến ân cần? Có câu nói rất đúng, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo! Hắn càng như vậy, sao cô lại càng cảm thấy không thoải mái nhỉ?
Lôi Tuấn Vũ dường như không nhìn thấy vẻ mặt của cô, lại còn ghé sát lại, bàn tay hắn bá đạo kéo thắt lưng cô, vốn dĩ hai chỗ ngồi, Lãnh Tử Tình lại dựa cả người vào người hắn, chỉ ngồi một chút xíu ở chỗ ngồi của mình.
Ngượng ngùng muốn cách xa hắn, lại bị hắn giữ chặt lại.
“Này, Lôi tổng, đừng như vậy nha! Đã là vợ chồng già rồi, còn không đứng đắn như vậy! Định làm bọn em ghen tức có phải không?” Chu Nhân cười đến khoa trương, ánh mắt lại là sự chúc phúc đầy thiện ý.
Lôi Tuấn Vũ cười đến không thể tự nhiên hơn được nữa: “Hết cách rồi, Tử Tình giận anh, anh đã “đói” rất lâu rồi.
Các chị em giúp cho, đêm nay có thể trả bà xã lại cho anh không…”
“Nói gì vậy!” Lãnh Tử Tình nhéo mạnh vào sườn hắn.
Rõ ràng là trợn mắt nói bừa mà! Cái gì mà đói bụng rất lâu rồi! Làm như cô gây ra bạo lực gia đình vậy! Nói sao mà đáng thương! Hắn học được cái kiểu đó từ khi nào?
Chu Nhân nhướn mày, cố ý khoa trương nhìn Lãnh Tử Tình: “Thật hay giả vậy, Tử Tình? Lão Lôi thế nào với cậu, cậu… như thế là phạm pháp nha!”
“Ha ha ha!” Mấy chị em cười ầm lên, mặt Lãnh Tử Tình đỏ như mông khỉ, không có cách nào giải thích.
@Bao nhiêu thứ hay ho không ví, lại ví với “mông khỉ”! Bó tay!@
Lôi Tuấn Vũ vội vàng nói: “Đều tại anh, là anh không tốt! Đây, anh tự phạt ba ly!”
Nói xong, cầm lấy ly của Lãnh Tử Tình, định uống cạn, lại bị Tát Bối Nhi hét lớn một tiếng ngăn lại.
“Này! Đợi đã, Lôi tổng.
Rượu này không thể uống như vậy, phải nói đã.
Như thế này, anh tự phạt thì được, nhưng phải biểu diễn cho bọn em xem một tiết mục, bọn em mới suy nghĩ xem có thể giúp anh hay không!” Tròng mắt Tát Bối Nhi đảo qua đảo lại, dáng vẻ xấu xa khiến Lãnh Tử Tình dựng đứng hết tóc gáy.
Quả nhiên…
“Ly thứ nhất, bọn em muốn xem tình cảm của anh đối với em gái nhà em có sâu sắc không.
Như vậy đi, em gái nhà em hôm nay đáng yêu như vậy, Lôi tổng anh ở trước mặt bọn em, hôn thắm thiết 60 giây, thế nào?” Khóe mắt Tát Bối Nhi đã sắp bay lên trời rồi, cười đến rất đắc ý.
Hai người kia đương nhiên cũng không thể bỏ qua thời khắc phấn khích này, cũng hồ hởi hùa theo.
Lãnh Tử Tình có chút hoảng, trong lòng nghĩ, thế này chẳng phải là hắn tự bê đá đập chân mình sao? Không có việc gì sao có thể?
Cuống quýt giương mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ, lại phát hiện ánh mắt hắn tràn đầy nhu tình, khuôn mặt tuấn tú lại còn áp xuống…
Trước mặt mọi người, giữa tiếng thét chói tai của ba cô gái, Lôi Tuấn Vũ hôn lên khóe miệng đang cười cứng ngắc của Lãnh Tử Tình.
Dọa Lãnh Tử Tình nhất thời sửng sốt, theo bản năng ngửa ra sau, bị bàn tay to lớn của Lôi Tuấn Vũ đỡ lấy lưng áo, lại càng hôn sâu thêm.
“Oa--” Lần này không chỉ có Chu Nhân, hai người kia cũng bắt đầu đếm theo, “12, 13, 14, 15…”
Đúng 60 giây! Lôi Tuấn Vũ hôn càng hưng phấn, bàn tay dựa vào lưng ghế lại còn luồn vào trong áo của Lãnh Tử Tình, Lãnh Tử Tình bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, khó khăn lắm mới giãy ra được.
Mặt cô đỏ như quả cà chua chín, bởi vì cô lại còn cảm nhận được dục vọng nóng rực của hắn đang áp vào cô.
Lôi Tuấn Vũ cười đến vô cùng sáng lạn, thâm tình nhìn Lãnh Tử Tình, lại nói với ba người kia: “Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi! Còn muốn xem gì nữa?”
…
*Truyện còn nữa mí nàng iêu ạ...