CHƯƠNG 11
Sau khi qua hải quan sân bay Charles De Gaulle, Amy cảm thấy như nó vừa mới thua cuộc trong trận chiến với một cơn cuồng phong.
Nó đã chịu trận tám giờ liền trên máy bay, kẹt gí giữa Dan và Nellie, hai vị khách dán chặt headphone vào tai với nút chỉnh âm thanh vặn hết cỡ. Dan xem phim. Nellie thì nghe nhạc và lướt qua những quyển sách nữ công gia chánh bằng tiếng Pháp có minh họa nào là ốc sên nào là gan ngỗng đủ màu sắc. Trong khi đó, Amy cố cuộn người lại và đọc sách. Con bé đã chọn mua thêm 6 quyển nữa khi còn ở Philadenphia, nhưng chỉ mới đọc xong một quyển về tiểu sử của Benjamin Flanklin và hai quyển hướng dẫn du lịch Paris. Với Amy, điều đó thật kinh khủng. Từng cơ bắp của nó mỏi nhừ. Tóc nó rối như tổ quạ. Quần áo thì bết đầy mùi mì Lasagna mà Dan đã lỡ tay làm vấy lên người nó trong chuyến bay. Tệ hơn hết thảy, Amy không chợp mắt được lấy một phút nào, vì càng đọc thì cái ý nghĩ càng hình thành rõ hơn trong đầu nó về Flanklin và về Paris- và ý nghĩ ấy khiến nó sợ hãi.
Ở khu vực xếp hàng chờ làm thủ tục hải quan, Amy biết chắc mình sẽ quên bẵng ngay mọi thứ khi viên hải quan hỏi về cha mẹ của cả hai, nhưng nó đã bập bẹ được câu nói dối trước đó đã tập dượt với Dan- rằng cha mẹ chúng sẽ đến ngay trong chuyến bay sau đó. Sự hiện diện của Nellie dường như đã khiến viên hải quan yên tâm, nhất là khi Nellie trả lời những câu hỏi bằng chính tiếng Pháp. Viên hải quan gật đầu, đóng dấu vòa hộ chiếu và cho cả bọn qua.
“Nellie này, chị nói được tiếng Pháp?” Dan hỏi
“Ừa, mẹ chị dạy tiếng Pháp. Bà cũng giống như, xem nào, giống như người Pháp vậy đó”
“Thế mà em lại nghĩ gia đình chị đến từ Mexico City”
“Chỉ có cha chị thôi, chị sử dụng 3 thứ tiếng khi lớn lên”
“Thật tuyệt vời” Amy thốt lên. Nó thật sự cảm thấy ghen tỵ. Nó ước gì mình biết được các thứ tiếng khác, nhưng khi học thì nó thấy thật vô vọng. Thậm chí Amy còn không sao nhớ được màu sắc và con số trong quyển tiếng Tây Ban Nha dành cho nhà trẻ.
“ĐÂu có gì ghê gớm đau” Nellie quả quyết với cả hai “Khi đã biết hai ngôn ngữ, học hai, ba hay bốn thứ tiếng nữa dễ ợt à”
Amy không rõ cô nàng có nghiêm túc không, nhưng rốt cuộc cả bọn cũng đã qua được chỗ hải quan. Cả hai nhận lại hành lý, đổi tiền Đôla sang đồng Euro tại một ki ốt và cứ thế rảo bước vào trong nhà chờ hành khách.
Amy thấy hoàn toàn bất lực trước những tấm biển chỉ dẫn viết bằng tiếng Pháp. Ánh sáng ban mai xuyên qua sảnh, dù với nó tưởng chừng như là nửa đêm. Dưới sảnh, một đám đông đang tụ tập. Mọi người bấm máy ảnh với đèn láp lóe lên lia lịa và đặt câu hỏi ột nhân vật mà Amy không sao nhìn thấy được.
“Ôi, bọn paparazzi” Nellie nói “Có lẽ đó là, coi nào, Kayne West chăng”
“Đâu phải” Amy nói, nhưng Nellie cũng chẳng hề nản lòng. Cả ba băng qua đám đông bằng vô số những excusez-mois (xin lỗi – tiếng Pháp). Và khi đến gần, Amy lập tức dừng sững lại. “Là Jonah Wizard”
Gã nhóc đang bước qua đám đông vây kín, tay bận ký tên, trong khi ông bố cứ kè kè sau lưng như một tay vệ sĩ. Jonah mặc quần jeans thụng, áo khoác da màu đen choàng bên ngoài chiếc ba lỗ trắng, cộng với nửa tấn trang sức bằng bạc lỉnh kỉnh trên người. Trông gã ta thật tươi tắn khỏe khoắn, như thể chuyến bay vừa rồi của gã tốt hơn của Amy vạn lần.
“Anh Wizard” những tay phóng viên cứ xúm xít quanh Jonah với hàng đống câu hỏi. Gã trả lời bọn họ bằng tiếng Pháp, khiến Amy rất đỗi ngạc nhiên.
Ở đó có quá nhiều người đến nỗi Amy ước sao mình cứ tan chảy vào những bức tường cho xong, trái lại Jonah trông vẫn rất bình thản. Gã nhóc tặng đám đông nụ cười rạng rỡ và nói một điều gì đó khiến họ cười phá lên, rồi gã nhìn chằm chằm vào Amy.
“Yo, bọn nhìn lén” Jonah gọi to
Amy rúm người lại. Jonah bắt đầu rẽ về phía chúng và cả đám đông xoay theo xem thử siêu sao của chúng ta đang nói chuyện với ai.
“Ồ, không đời nào như vậy, hai đứa quen Jonah Wizard sao?” Nellie nói
“Bọn em là họ hàng với nó” Dan càu nhàu “họ hàng xa”
Nellie trông như thể sắp xỉu đến nơi. Bất thình lình, Jonah đã đứng đối diện cả ba, bắt tay với Amy, vỗ khẽ vào lưng Dan và ký tên vào áo của Nellie, rồi toàn bộ ống kính bắt đầu chụp ảnh tất cả bọn họ.
Đừng có nhìn vào tôi! Amy muốn thét lên. Người tôi bốc đầy mùi mì lasagna. Giọng con bé không cất lên nổi. Nó cố thoái lui nhưng hai chân đã cứng lại.
“Jonah này” cha của siêu sao lên tiếng “Chúng ta phải đi thôi”
“Yeah, đúng vậy” Jonah đá mắt với Amy “Đi cùng nào, chúng ta có chuyện cần bàn”
Cha Jonah phản đối, nhưng Jonah đã choàng cánh tay qua Amy và dắt con bé đi qua nhà chờ hành khách, bỏ lại Dan, Nellie và một bầy đông đúc những tay paparazzi đằng sau chụp ảnh liên hồi. Amy biết chắc nó có thể chết ngay tức khắc vào bất cứ lúc nào vì xấu hổ, nhưng rốt cuộc cả hai cũng bỏ được đám đông để ra ngoài. Ngày hôm đó trời ấm và nhiều mây. Những đám mây bão giăng kín ở phía chân trời. Một chiếc limousine đen đợi sẵn ở lề đường.
“Chúng ta- không nên” Amy bắt đầu phản đối. Nó nhớ những gì ông McIntyre căn dặn: chớ tin một ai.
“Em đùa đấy à?” Nellie nói “Đi chung limo với Jonah Wizard ? đi thôi” Cô nàng trườn thẳng vào chiếc limo. Chỉ vài phút sau, tất cả đang hướng về đường l’autoroute de l’est (xa lộ phía đông- tiếng Pháp) phía trung tâm Paris.
“Trời ạ, đây rất yêu thành phố này” Jonah lên tiếng
Hai hàng ghế phía sau chiếc limo quay đối diện với nhau. Jonah và cha của gã ngồi một bên, Amy, Dan và Nellie ngồi bên còn lại. Ông bố mải mê ghi chú trên chiếc BlackBerry, cứ thi thoảng lại ngẩng lên và chau mày khi thấy Amy, như thể ông không sao tin được rằng Amy vẫn còn ngồi đó.
Bên ngoài, hàng dãy những tòa nhà bằng đá màu vàng óng lướt qua, cửa sổ ngập những giỏ hoa um tùm. Những nhà hàng đầy ắp người, ghế ngồi xoay ra phía đường như đang chờ đợi một buổi diễu hành. Bầu không khí nức mùi cà phê và bánh mì nướng. Bầu trời ngập mây khiến mọi thứ phủ một ánh sáng kì lạ- như thể cả thành phố cũng chỉ là hư ảo.
“Mọi người có biết rằng các bảng xếp hạng trên truyền hình của tôi ở đây thậm chí còn cao hơn ở Mỹ không?” Jonah nói
“Cao hơn 18 điểm” ông bố nói
“Và đĩa mới đây. Gangsta Life, đứng thứ ba trong các bảng xếp hạng tại Pháp đó”
“Hạng hai” ông bố chỉnh lại “Và vẫn đang thăng hạng”
“Ôi tôi rất thích album của cậu” Nellie thốt lên
“Cám ơn” Jonah nói “Còn bây giờ thì nín đi”
Nellie trông như vừa bị tát vào mặt
“Này” Dan la lên “Như vậy không hay tí nào”
“Cái gì?” Jonah hỏi “Cô ả này không phải người nhà Cahill. Đây không nói chuyện với ả”
Amy sốc đến độ không thốt lên được lời nào đáp trả, còn Jonah cứ tấn tới
“Như đây đang nói, đây làm chủ cả thành phố này. Nhà trưng bày của đây vừa mở cửa tuần vừa rồi ở Rue de la Paix. Những bức tranh màu nước của đây bán giá 6.000 euro một bức. Thậm chí đây còn sắp cho ra một quyển sách thiếu nhi.”
Ông bố lấy ra một quyển và chìa cho họ xem.
Dan liếc nhìn, cố đọc tên quyển sách “Le… Li’l Gangsta Livre Instantane là cái gì?”
“Nghĩa là Sách hình nổi Tên cướp bé bỏng” cha Jonah hãnh diện trả lời nó
Jonah ngửa hai lòng bàn tay ra “hiểu ý của đây chứ? Đây còn nổi tiếng hơn cả” gã nhóc cười láu cá “hơn cả Benjamin Flanklin”
Có gì đó trong mắt Amy bắt đầu động đậy. Con bé đã bỏ ra nhiều giờ để đọc về Benjamin Flanklin, do đó bị thuyết phục hơn bao giờ hết rằng Flanklin là con người vĩ đại nhất trong lịch sử. Ý nghĩ mình có họ hàng với ông cũng khiến con bé thấy tự hào làm sao. Giờ đây khi phải nghe ông oắt sao truyền hình này so sánh bản thân gã với… con bé tức tối đến nỗi quên bẵng mất sự nhút nhát “Benjamin Flanklin quan trọng hơn ông nhiều, Jonah nhé. Đó là người Mỹ lừng danh nhất từng đặt chân đến Paris này. Khi ông ấy đến đây, người ta còn mang hình ông trên mặt dây chuyền…”
“Như thế này đúng không?” Jonah rút ra một chiếc dây lưu niệm có hình của mình
“Và mọi người cũng mặc quần áo như ông”
“Ờ há. Hiệu thời trang Jonah Wizard đang bán rất chạy ở đại lộ Champs-Eslysees đấy”
Amy nghiến răng “Thậm chí vua Louis XVI còn đặt ảnh của Flanklin trong chậu đựng nước tiểu của ông”
Jonah nhìn sang cha mình “Chúng ta có những chậu nước tiểu lưu niệm chưa nhỉ?”
“Chưa” ông cha vớ ngay lấy chiếc điện thoại “TA sẽ gọi ngay đây”
Jonah gật đầu “Mọi người đã thấy rồi đó. Chính đây là nhân vật bự nhất kể từ khi Flanklin đến đây, đó là lý do vì sao chính đây mới là người tất nhiên sẽ khám phá ra bí mật của ông”
“Nếu mà đầu ông bự hơn tí xíu nữa” Dan lẩm bẩm “Thì tụi này cũng dám dùng nó làm khinh khí cầu lắm”
Jonah phớt lờ nó “Coi này, Amy. Cô em là đứa thông minh. Cô biết gia đình chúng ta có nhiều chi tộc kia mà, phải không? Cahill tốt, Cahill xấu. Đây là…”
“Jonah” ông bố lấy bàn tay trùm kín điện thoại “Ta nghĩ chúng ta đã trao đổi là…”
“Bố bình tĩnh. Con chỉ muôn nói: con đã sử dụng tài năng của mình để tạo ra nghệ thuật. Bất kể kho báu cuối cùng có là gì đi chăng nữa, con rồi cũng sẽ dùng nó để mang lại cho thế gian nay thêm nhiều vẻ đẹp. Con không giống những người nhà Lucian kia đâu. Bọn họ quá độc ác.”
Tâm trí của Amy chạy vù vù “Nhưng mà… Benjamin Flanklin là người Lucian. Tụi này đã trông thấy gia huy con rắn…”
“Rồi, vậy thì thi thoảng bọn nhà Lucian cũng làm cái gì đó đúng đắn” Jonah xua tay đầy thô bạo “Nhưng ngày hôm nay, đây mới chính là người tốt. Cô sẽ thấy điều đó, Amy ạ”
Dan khịt mũi “Vì ông là người sáng tác ra những quyển sách nổi tiếng về tướng cướp chứ gì?”
“Chính xác. Coi kìa, mày nghĩ lớn lên àm giàu có và nổi tiếng ở Beverly Hills dễ dàng lắm sao” Jonah ngừng lại “Thật ra, dễ ợt thôi mà. Vấn đề nằm ở chỗ, đây đã lao động cật lực mới giữ được như vậy, danh tiếng là một món mà chúng ta không ngừng vun đắp cho nó, nhãi à. Con nói đúng không, bố?”
“Đúng rồi, con trai”
“Đây đã có album, có truyền hình, rồi thời trang và cả sách,… vậy còn phải làm gì nữa để tiến lên? Để đây nói à nghe. Đây cần phải chiến thắng cuộc đua tài này. Đó là một bước tiến khôn ngoan trong sự nghiệp. nếu chúng ta hợp tác cùng nhau, đây sẽ cho hai đứa một tỷ lệ phần trăm nào đó”
“Bác Alistair Oh cũng đề nghị giúp đỡ” Amy lầm bầm “Chuyện đó đâu có đến đâu”
Jonah lại khịt mũi “Alistair Oh hả? lão khọm già đó hẳn lại bảo rằng lão đã phát minh ra món bánh burrito nấu được bằng lò vi sóng phải không nào? Cá là lão chẳng hé môi với hai người rằng lão đã tán gia bại sản vì những vụ đầu tư bất thành. Lão phá sản tới nơi rồi, bé ơi. Lã ra lão nên cầm mớ tiền vài triệu đô rồi biến đi, thế nhưng lão lại có ý nghĩ điên rồ, 39 đầu mối này sẽ khôi phục lại được thanh danh của lão. Chớ dại nghe lời lão. Hãy đi theo đây, chúng ta sẽ đánh bại mọi đối thủ. Thậm chí còn có thể mở mắt cho bọn đánh lén, hai đứa Ian và Natalie đó. Hai người hãy cẩn thận ở đây, Amy ạ. Paris là căn cứ địa của nhà Lucian, biết rồi đó, đã từ nhiều thế kỷ nay rồi”
“Jonah này” cha gã nhóc lên tiếng “Con không nên giao du với bọn người này. Chúng không có quyền lực của một ngôi sao và chỉ khiến điểm số của con trên bảng xếp hạng bị tụt xuống thôi”
“Quay lại với vụ bô đựng nước tiểu đi bố. Cứ để con lo liệu chuyện này” Gã nhóc tặng Amy nụ cười mê hoặc nhất của mình “Thôi nào cô gái. Chúng ta đều biết đầu mối kế tiếp là về Benjamin Flanklin mà. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau”
Amy không bận tâm Jonah là một tay kiêu căng. Amy bận tâm ở chỗ lời đề nghị của gã khiến con bé xiêu lòng ngay. Ý nghĩ vượt qua mặt Ian và Natalie thật khó cưỡng lại. Và Amy cũng không khỏi cảm thấy phơi phới trong lòng khi một ai đó như Jonah Wizard lại chú ý đến mình. Thế nhưng… Amy vẫn còn nhớ cái cách gã nhóc đã nói với Nellie, và gã đã tử tế với cả bọn ra sao lúc ở sân bay, nhưng tất cả chẳng qua cũng chỉ là một trờ diễn xuất, như thể cả bọn chỉ là những sản phẩm sân khấu cho ống kính chĩa vào, không hơn.
“Vì sao.. vì sao anh muốn thỏa thuận với bọn này?” Nó hỏi Jonah bằng giọng lưỡng lự “Bọn này có cái gì đặc biệt như thế?”
“Chẳng có gì cả” Jonah phá lên cười “Chẳng tuyệt sao? Cả hai đều thuộc tộc Cahill, nhưng lại chẳng có tí tài năng nào hết. còn đây ư, nếu đây muốn lẻn vào một đâu đó để tìm đầu mối, giới truyền thông sẽ dí theo đây, người ta chụp ảnh và đặt câu phỏng vấn ỏm cả lên. Chẳng thể làm điều gì bí mật cả. Còn các người- các người là những người không quan trọng, có thể đi đến được những nơi mà đây không sao đến được. chẳng ai quan tâm đến hai người cả”
“Xin cảm ơn” Dan lầm bầm tức tối
“Đây vừa nói gì vậy nhỉ” Jonah trông có vẻ lung túng “Này, nếu là tiền, đây có hàng đống. Thậm chí đây còn có thể làm hẳn một ngày trên truyền hình cho chương trình Ai muốn làm gangsta? Không thể làm gì ngon lành hơn thế”
“Không, xin cám ơn” cả Amy và Dan đồng thanh
“Ồ thôi nào. Hãy nghĩ về việc đó đi nhé. Khách sạn của hai ngườ ở đâu nào? Đây sẽ cho xe tấp qua đó”
Amy suýt nữa đã quyết định xong thì chợt nhìn ra cửa sổ xe. Điều mà Amy trông thấy khiến máu nó như đông cứng lại. Không thể nào như vậy được. Ả ta đang làm gì ở đây vậy? Và ả ta đang mang cái gì trong tay…
“Ngay tại đây” Amy nói lớn “Làm ơn dừng ngay tại đây”
Tay tài xế dừng xe.
Jonah nhìn ra cửa sổ và chau mày. Xe dừng bên cạnh một khách sạn nhỏ xíu tên Maison des Gardon (Tòa nhà của gián- tiếng Pháp). Tấm hiên che đã tả tơi theo thời gian còn tay gác cổng nhìn như một con sâu rượu.
“Ở đây sao?” Jonah nói “Trời ạ, cả hai muốn chơi khó đây rồi. Đây ư, đây đang ở khách sạn Ritz. Nếu đổi ý, cả hai đã biết tìm đây ở đâu rồi nha”
Amy kéo Nellie và Dan ra khỏi xe. Tay tài xế lấy hành lý ra khỏi cốp và chiếc limo lướt đi.
“Thật kinh tởm” Nellie thốt lên “Trên TV nó đâu có như vậy đâu”
Dan ngẩng đầu nhìn khách sạn Maison des Gardons. “Đừng có nói là chúng ta sẽ thật sự ở lại chỗ này nha”
“Chị phải bắt gã nhóc dừng xe. Nellie này, hãy tìm giúp phòng cho tụi em tối nay”
“Ở đây hử?” Cô nàng phản đối “Nhưng mà…”
“Tên của nó có chữ “khu vườn”. Khu vườn có thể tệ chỗ nào nào?”
* Amy nhầm chữ Gordons thành chữ “khu vườn” trong tiếng Anh
“Thật ra cái đó không phải là…”
“Thôi cứ như vậy đi, nha chị” Amy thấy hành xử kẻ cả như vậy thật kỳ cục, nhưng nó cũng không có nhiều thời gian để phân bua “Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây trong vòng… em không biết nữa, khoảng hai giờ nữa nhé”
“Tại sao vậy?” Dan thắc mắc “chúng ta sẽ đi đến đâu?”
“Chị vừa nhác thấy một người bạn cũ” Amy nói “Đi nào”
Nó lôi nhóc em băng qua đường, hy vọng cả hai không quá trễ. Nhẹ cả người, Amy đã trông thấy mục tiêu “Kia rồi, mặc đồ đỏ”
Cách đó chừng nửa dãy phố, một người phụ nữ trong chiếc khăn choàng đỏ đang bước đi gấp gáp. Có thứ gì đó kẹp ngay dưới cánh tay bà ta- mộ vật mỏng, hình vuông, màu đỏ và trắng.
Mắt Dan mở to “Có phải kia là…”
“Irina Spasky , và bà ta đã có quyển Niên giám của Richard nghèo khó. Bám theo ả người Nga mau”