39 Manh Mối (Tập 2: Bí Mật Của Mozart)

Chương 21
VỚI NHỮNG CÔNG DÂN SALZBURG, nước Áo, William McIntyre trông cũng như một người khách du lịch thông thường. Có thể ăn mặc chu tất hơn chút đỉnh, trong bộ vest sẫm màu của dân kinh doanh, ông giống một vị du khách nước ngoài đang sải bước qua quảng trường trung tâm hơn. Không ai chú ý đến chiếc màn hình xách tay bé xíu, cũng không ai nghe thấy những tiếng bíp khẽ của thiết bị khi bắt sóng tín hiệu.
Trong vòng chưa đầy một tuần nay, McIntyre đã sử dụng thiết bị này để dò theo Amy và Dan khi chúng di chuyển từ Paris đến Vienna và đến Salzburg. Nhưng giờ thì tín hiệu đã ngừng di chuyển. Thực tế là, nó đã không có tín hiệu từ hai ngày nay. Có gì đó không ổn.
Khi ông bước đi qua một quảng trường đông đúc, tiếng bíp tiếp tục phát ra liên hồi, điều này có nghĩa là tín hiệu phát ra đang ở rất, rất gần.
McIntyre quan sát. Nó kia rồi, gắn vào ve áượng Mozart ngay giữa quảng trường.
Một bàn tay thật cứng cáp đặt lên vai xoay ông ta trở lại. Đó chính là Alistair Oh, đang trong cơn cuồng nộ.

“Hóa ra là mày!” Ông lão lớn tuổi khăng khăng kết tội. “Tao không ưa cái sự can thiệp của mày vào cuộc tranh tài này! Đầu mối của tao đâu?”
Vị luật sư nhún vai, ngơ ngác. “Tôi đâu có thứ gì của ông.”
“Có một đầu mối ở đường hầm nhà thờ thánh Peter,” Alistair lạnh lùng đáp. “Khi tao muốn đem dịch lại nó, thì tao phát hiện ra nó đã biến mất và cái ghim định vị của mày dán vào đầu cây gậy của tao. Giải thích đi, nếu mày không phiền.”
“Tôi đâu có giữ thứ gì.”
“Vậy ra mày đã thừa nhận mày đang cố gây ảnh hưởng đến cuộc tranh đua này.” Mắt lão nheo lại. “Hay biết đâu chừng kế hoạch của mày là ăn cắp toàn bộ mọi thứ và giành giải thưởng về phía mình.”

McIntyre ưỡn thẳng người lên. “Tôi phản đối. Có lẽ ông đã bị lừa bịp, nhưng người đó không phải là tôi. Ông phải biết rằng, khi giải thưởng cao như thế này, hành động lừa lọc là điều dễ đoán. Và nhà Cahill có thể làm tất cả mọi thứ.”
“Mày vẫn chưa nghe câu cuối sao. Khi tao chiến thắng, tao sẽ ày thấy điều đó không bao giờ đúng nữa!” Alistair quay gót và oai vệ bước đi.
Với một tiếng thở dài, McIntyre lấy lại ghim định vị từ ve áo của Mozart - nó đã được đính vào bằng kẹo cao su. Bỏ nó vào túi, ông rời khỏi quảng trường và đi hết ba dãy phố đến quán café ngoài trời ở một khoảng sân vắng lặng. Ông ngồi xuống một chiếc bàn yên tĩnh, đối diện là người đang mặc bộ đồ màu đen tuyền.
“Ông không tin được đâu,” Vị luật sư nói bằng giọng thiểu não. “Hai đứa nó đã tìm thấy thiết bị định vị ngay dưới vòng cổ con mèo và dán vào người Alistair Oh.”
Người áo đen xoa xoa vầng trán đang nhíu lại của mình. “Vậy ý ông là chúng ta đã lạc dấu bọn nhóc.
McIntyre gật đầu ủ rũ, “Bọn trẻ mất dấu chúng ta thì đúng hơn. Có thể hai đứa đã sở hữu nhiều thứ trong tay hơn là những gì bà Grace hình dung.”
Phía trên cao, có một vệt khói dài của chiếc máy bay hướng về phía Đông, để lại trên bầu trời trong xanh một dải ruy-băng trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận