Chương 5
THẰNG EM CỦA AMY chẳng bao giờ cảm thấy thoải mái được với một nơi chốn mới cho đến khi nó phải làm một hành động kì quặc nào đó. Ở Tokyo, điều đó xảy ra vào buổi sáng đầu tiên khi tất cả đã đến nơi và trọ tại khách sạn Cám Ơn Quý Khách.
“Dan, không được cứ thế mà lấy đi nha - như vậy là ăn cắp,” Amy cản nó lại khi thấy cu cậu loay hoay nhét cái gạt tà của khách sạn vào túi sau.
“Người ta sẽ không biết là nó bị mất đâu!” Dan cãi lại. “Em cần cho nó vào bộ sưu tập.”
Dan sưu tầm đủ mọi thứ. Miễn là thứ đó vừa vặn trong nhà và không bị dính vào sàn nhà, nó sẽ đưa vật đó vào bộ sưu tập.
“Chị con nói đúng đó,” Alistair điềm đạm khuyên, chống tay trên chiếc gậy khi đang chuẩn bị bước ra ngoài cửa chính. Lão sực nức mùi phấn và nước cạo râu. Từ sân bay về đến đây, lão đã mua cho Dan và Amy vài bộ quần áo mới, còn bắt chúng phải tắm táp sạch sẽ rồi làm một giấc thật dài.
Amy chưa hề chợp mắt dù chỉ một phần ngàn giây. Vì một lẽ, con bé thấy căng thẳng. Lẽ khác, Dan cứ khịt khịt trong giấc ngủ. Thằng bé thật tình đang rất nhớ con Saladin.
Nhưng bấy nhiêu cũng không chữa hết cơn ám ảnh sưu tập của Dan. Amy chìa bàn tay ra. Chần chừ, rốt cuộc cu cậu cũng đành bỏ chiếc gạt tàn lên tay chị nó. “Okay, nhưng mà chị cho em giữ cái hộp diêm khách sạn Cám Ơn Quý Khách được không?” Nó mặc cả.
Amy đặt chiếc gạt tàn lại trên bàn ở sảnh khách sạn, Dan nem nép bám theo sau nó. Hai đứa vẫn không thể phát âm được tên thật của khách sạn. Vì thế, chúng đặt tên khách sạn theo câu duy nhất mà tất cả nhân viên đều sử dụng. Nhặt lấy một hộp diêm ở bàn tiếp tân, Amy mỉm cười với viên thư ký. “Cám ơn quý khách!” Ông ta lên tiếng.
Khi quay trở ra cửa, Dan nhìn Alistair lúc lão đang nhìn về hướng khác. “Hãy tẩu thoát nào,” Dan thì thào. “Chúng ta phải tìm cho ra đồng bọn. Nellie và con Saladin.”
“Em có điên không?” Amy thì thầm đáp lại với nó. “Alistair đã trả chi phí cho chúng ta ở tại khách sạn này. Ông ta lại biết tiếng Nhật và sắp sửa dẫn chúng ta dạo phố.”
“Chị thích ông ta rồi!” Dan kinh hoàng thốt lên. “Ông ta đã làm chị đổi ý mất rồi!”
Amy quay ngoắt về phía nó. “Chị không ưa cũng không tinông ta. Nhưng nếu không có ông ta thì chúng mì sẽ kẹt ở đây Dan à. Vì vậy ta phải giả vờ, chí ít là tới lúc Nellie tìm ra hai đứa mình.”
“Hay chúng mình tìm thấy chị ấy!” Dan lẩm bẩm khi nó và Amy đi tới chỗ Alistair ở cổng. Cả ba cùng đi trong tiết trời hanh khô nắng nhẹ. Phía trái, ngay trước một trung tâm mua sắm cao tầng hào nhoáng, những người vận trang phục các anh hùng trong truyện manga đang chào đón khách mua hàng. Mùi hương thoang thoảng của một loài hoa nào đó từ phía công viên bên kia con phố chật kín ô tô và xe máy lan tỏa trong không khí. Tokyo làm Amy nhớ tới New York, không có cảnh người ta la hét với nhau.
Mắt Dan hướng lên trên, chăm chú nhìn một công trình bằng thép vươn thẳng lên bầu trời phía trên công viên. “Tuyệt, có ai đó đã đem tháp Eiffel qua đây và sơn nó thành màu đỏ với trắng kìa!”
Alistair mỉm cười. “Tháp Tokyo cao hơn bà con của nó ở Paris, nhưng cũng nhẹ hơn, nhờ vào các cải tiến trong việc thi công bằng thép, ta có thể bổ sung thêm là những cải tiến do chính một kỹ sư người nhà Ekat thực hiện. Chị họ tăm tiếng của ta. Và con có thấy cái tòa tháp cao với những cạnh uốn cong kia không? Nó biểu trưng ột loại hoa Nhật Bản vốn đầy ắp trong công viên Shiba. Là con đẻ của một kiến trúc sư nhà Janus...”
“Gượm đã, công viên có hoa làm bằng thép sao?” Dan thắc mắc.
“Chị biết có người có óc làm bằng thiếc đấy.” Amy châm chọc, rồi quay sang Alistair. “Sao ông lại biết nhiều về chi tộc của mình thế ạ?”
“Một ngày nào đó ta sẽ cho con thấy bộ sưu tập của ta,” Alistair đáp. “Nhưng bây giờ hãy làm nhiệm vụ trước đã. Từ đây đến thư viện Metropolitan tốn mười phút đi taxi.”
“Thư viện ư. Úi chà. Không thể chờ được sao,” Dan kêu lên, mó máy hộp diêm của nó một cách hờ hững. “Nè, em biết rồi. Hai người đi đi. Em sẽ tìm một ít sushi cá hồng rồi đón xe đi đến sân bay. Gặp sau nha.”
“Điều gì làm cho con tin là Saladin có ở sân bay vậy?” Alistair hỏi nó, tiếp tục sải bước xuống phố.
“Con hình dung chỉ hai tình huống xảy ra,” Dan nói. “Một - bọn Kabra đã tẩn Nellie và dẫn chị ấy đi quanh đây tìm kiếm hai đứa tụi con. Hay là hai - Nellie cố gắng khuất phục bọn chúng bằng những thế võ ninja hảo hạng mà chính chị ấy cũng không biết đã được Dan này dạy cho bằng thần giao cách cảm. Thật ra thì con vẫn cá là tình huống thứ nhất sẽ xảy ra. Cách nào đi chăng nữa thì con Saladin vẫn sẽ...” Mặt Dan sa sầm. “Con không thể - không thể không nghĩ về nó, nằm bất động trên băng chuyền hành lý, cô độc một mình, chiếc băng chuyền cứ quay vòng quanh, vòng quanh...”
“Ta biết con thương con vật của mình,” Alistair an ủi. “Nhưng con cũng phải nghĩ đến sự an toàn của con trước nhất. Bọn Kabra sẽ chờ cả hai đến Nhật Bản. Thậm chí có thể bọn chúng còn chờ sẵn tụi con đến sân bay để tìm kiếm con mèo và cô bảo mẫu thân thương...”
“Au pair mới đúng,” Dan chỉnh lại.
“Con không thể đi thẳng vào một cái bẫy được,” Alistair nói tiếp.
Không biết được hiện Nellie và con Saladin ở đâu cũng khiến Amy lo đến phát ốm. Nó đã cố liên lạc với Nellie bằng điện thoại từ lúc đến đây. Con bé cũng không thích phải nói Dan đừng đi tìm cả hai. Nhưng lời khuyên của Alistair có lý. “Quá rõ bọn Ian và Natalie rồi,” Amy nói và theo chân Alistair vào nơi chờ taxi, “Bọn chúng sẽ tìm chúng ta.”
“Nhưng mà...” Dan vẫn phản đối.
“Chúng ta phải tiến về phía trước,” Amy nói. “Nellie sẽ an toàn mà.”
Dan thở dài thất vọng. “Cả con Saladin nữa chứ. Ý em là, một con mèo với mọi...”
Cả ba thả bộ đến quảng trường, Dan tiếp tục đốt hết que diêm này đến que diêm khác, rồi thổi tắt. “Em dừng việc đó lại được chưa?” Amy hỏi.
“Tại sao chớ?” Dan nói, lại quẹt thêm một que khác. “Vui mà. Nó làm đầu óc em khỏi nghĩ tới sự thể là chúng ta đang bỏ rơi hai người mà chúng ta hết lòng yêu quý, thêm nữa là ta đang ở xứ sở của ninja, quái vật Mothra[1] và các món võ rất ngon lành, vậy mà chúng ta lại bỏ phí một ngày trong thư viện.”
[1] Mothra, một quái vật giả tưởng dưới dạng sâu bướm, xuất hiện phổ biến từ những năm 60 tại các tiểu thuyết Nhật Bản sau đó lan ra các nước trên thế giới và đã đi vào phim ảnh.
Khi đến gần chiếc taxi đang chờ khách, Alistair nói gì đó với tay tài xế bằng một tràng tiếng Nhật nhanh nhẩu, nghe thật trôi chảy rồi ra hiệu cho Dan và Amy lên xe.
Xe tăng tốc vượt qua hàng đống xe cộ, băng qua hàng dãy các tòa nhà bằng thép hiện đại và thi thoảng là một ngôi chùa cổ kính có kiến trúc lộng lẫy nằm lọt thỏm giữa những khu vườn. “Sao chúng ta không vào ở trong mấy túp lều kia nhỉ?” Dan hỏi.
“Đó là những ngôi đền cổ,” Alistair đáp. “Hai đứa sẽ còn thấy nhiều hơn nữa khi gần đến nơi. Lãnh chúa quân sự - vị shogun[2] - đã ra lệnh toàn bộ đền đài phải được di dời đến đây. Vào thời bấy giờ, khu vực Roppongi hãy còn là một tiền đồn hoang vu của kinh đô nước Nhật, khi đó có tên là Edo. Một phần của khu vực này trước kia là vùng đất săn bắn cho các shogun.”
[2] Shogun: tướng quân (Nhật Bản).
“Quá hay,” Amy reo lên. Con bé luôn thích thú khi được biết về nguồn gốc của những thành phố.
Dan gật gù, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với bộ mặt cù lần. “Em nghĩ mình vừa trông thấy một minh tinh.”
Điện thoại của Alistair vang lên. “Alô...? Phải... ah, giỏi lắm, Serge. Bà ta cái gì? À, hiểu mà - ha! Tốt lắm. Và cám ơn ông bạn rất nhiều. Da. Do svidanya[3]!”
[3] “Xin chào và hẹn gặp lại”, tiếng Nga.
Lão cất điện thoại đi và quay sang hai đứa nhóc. “Serge đã đến Siberia an toàn với hai đứa con của ông ấy. Irina hoàn toàn tin vào trò ngụy trang của ta. Ả nghĩ họ chính là ba chúng ta. Đến khi nhận ra mình đã bị lừa thì ả bắt đầu chửi rủa bằng những từ ngữ mà đến Serge nhà mình cũng phải xấu hổ.”
“Đúng vậy!” Dan reo hò, đập tay mừng chiến thắng với chị mình và ông chú họ.
“Ta phải cám ơn con, Amy ạ.” Alistair nói, vẻ hồ hởi. “Ta thật ngu ngốc mới không nhận ra Irina có thể theo dấu chúng ta bằng GPS trên di động.”
“Con cũng nghĩ đến điều đó, ngay tức thì,” Dan ra chiều khiêm tốn. “Chỉ là con mắc cỡ không nói thôi.”
Amy tròn xoe mắt. “Vậy chị thành Nữ hoàng nước Anh rồi.”
“Thật tình là nhìn chị cũng chán ngắt và nhăn nheo đó chớ,” Dan chọc chị nó.
Và nó né đi ngay trước khi Amy kịp nện cho nó một nhát.
Chẳng bao lâu chiếc taxi đã dừng lại trước một tòa nhà khổng lồ, hiện đại, mang hình dáng chiếc hộp ở rìa một công viên um tùm.
“Arisugawanomiya!” Tài xế xe thông báo.
Dan hoảng hồn. “Em đã làm chuyện gì sai ư?”
“Đó là tên công viên, và tòa nhà này là trụ sở chính thư viện Metropolitan Tokyo,” Alistair giải thích với nó khi thanh toán tiền cho tài xế và ra khỏi xe. “Chúng ta chỉ có chút ít thời gian trước khi Irina bắt kịp. Vì đã bỏ thiết bị GPS, chúng ta cũng cần ở gần nhau. Và hãy để điện thoại sang chế độ ‘rung’ lúc ở trong thư viện.”
“Vậy thì làm sao mà em vui được chứ?” Dan lại làu nhàu.
Ngay khi cả ba bước vào tòa nhà, một quản thư mảnh mai xuất hiện bên cạnh Alistair, cúi chào mọi người và trao đổi bằng thứ tiếng Nhật nhanh như tên bắn. Cô mỉm cười với Dan và Amy, rồi ra hiệu mời cả ba đi theo.
“Ông quen cô ấy ư?” Dan thì thào lúc họ bước lên một cầu thang lớn bằng cẩm thạch. “Từ những ngày mà ông còn săn bắn kiểu shogun phải không?”
“Không, cô ta chỉ lịch sự mà thôi,” Alistair trả lời nó, tật khập khiễng của lão thật khó có thể nhận ra khi lão bước đi. “Đó là sự tôn kính dành cho tuổi tác của ta. Mặc dù có lẽ cô Nakamura đây cũng còn nh những lần ta xuất hiện trên truyền hình mười năm về trước. Món burrito teriyaki ngon khủng hoảng của hãng khi đó quả là một hiện tượng.”
Họ đi vào một gian phòng nhỏ riêng tư ấm cúng, đầy những kệ sách. Một bức tường có các cửa sổ nhìn ra phía đường. Ngay chính giữa là một dãy máy tính. “Xin quý khách cứ tự nhiên hỏi tôi nếu có vấn đề gì cần tìm hiểu,” Cô Nakamura nói tiếng Anh với giọng hơi nặng, cúi đầu chào Alistair rồi ra ngoài đóng cửa lại.
“Ta nói với cô ấy chúng ta đến đây để tìm hiểu một trang web tương tác mới nói về dây chuyền nhồi bánh burrito,” Alistair nói, hai tay tì trên cây gậy và cúi người về phía Dan và Amy. “Nhưng câu hỏi ta dành cho hai đứa là: vì sao chúng ta thật sự có mặt ở nơi này?”
Mắt Amy phóng sang Dan. Alistair đã hỏi câu này trước đây, và mỗi lần như thế chúng đều lảng đi. Lão thừa biết hai đứa đang giấu mình một điều gì đó.
Vấn đề nằm ở hai thanh gươm. Alistair hoàn toàn không biết về sự hiện diện của chúng. Lão cũng chưa từng nhìn thấy bí mật được khắc vào một lưỡi gươm. Lão càng không biết đầu mối thứ hai là Wolfram.
Thậm chí ông ấy còn rối hơn chúng ta nữa, Amy nhủ. Iron Solute và Wolfram chẳng phải là hai manh mối có ăn nhập gì với nhau. Cái đầu tiên là một thành phần của mực in, thứ hai lại là một hóa chất cháy được trong bóng đèn điện nóng sáng. Làm sao hai thứ đó có thể liên hệ được với nhau? Amy và Dan cũng cần biết thêm rất nhiều. Nhưng có một thứ thì đã khá rõ ràng. Theo một cách nào đó các thanh gươm chính là chìa khóa dẫn đến đầu mối tiếp theo. Có lẽ Alistair có thể giúp chúng tìm ra nó, Dan nghĩ. Nhưng rủi ro cũng rất cao. Biết đâu Alistair chỉ cần có chút thông tin là sẽ lỉnh đi, như lão từng làm lúc trước. Chớ có tin một ai- câu nói đó đã trở thành châm ngôn hành động của Dan và Amy. Mỗi khi quên, chúng sẽ phải hối tiếc.
Và chúng cực kỳ cần hạn chế những hối tiếc.
“Đó là... một mật mã,” Dan cố gắng ngẫu hứng bịa ra một lời nói dối vô hại. “Trong nhạc. Nhạc của Mozart. Đoạn mã ghi là, ừm, ‘Hãy đến Nhật.’ Trong nốt Rê? Tụi con chỉ biết tới chừng đó.”
Alistair nhún vai, ngồi xuống bên một chiếc laptop. “Không có quá nhiều để bắt đầu, nhưng điều này cũng không khiến chúng ta chùn bước, phải không. Mỗi người chúng ta tìm kiếm thử một lúc rồi đối chiếu, nhé?”
Amy và Dan bảo đảm mình đã ngồi đối diện với lão, để màn hình chúng đang sử dụng không bị Alistair nhìn thấy. Amy gõ vào thanh tìm kiếm.
nhật bản gươm wolfram
87.722 kết quả
“Sẽ là một ngày lao động mệt mỏi đây,” Amy lẩm nhẩm.
Dan gõ.
hình ảnh chiến binh ninja
1.694.117 kết quả
Nó cười. Rốt cuộc cũng không đến nỗi quá tệ.
Xăm mình và vẽ lên cơ thể chỉ có là thuộc về nô lệ và tù nhân của người Nhật Bản cổ đại. Một số hình vẽ chính là bản sao lịch sử của các nghệ nhân xăm của chúng ta, tất cả đều tốt nghiệp trong trường ở lịch sử.
Dan kéo thanh trượt xuống. Các hình vẽ rõ ràng hơn bản dịch tiếng Anh. Một số hoa văn thật tuyệt vời, phủ hết toàn bộ tấm lưng của một người. Có hàng tá thứ - hình rồng, cảnh trí trong lịch sử, vùng nông thôn, những hình cuộn trang trí tinh xảo...
Nó dừng lại. Có gì đó trong một tấm hình trông quen lắm.
Kéo thanh trượt lên lại phía trên, nó đã tìm thấy và click chuột vào đó. Chầm chậm, phiên bản phóng to của bức hình đã mở rộng khắp màn hình.
“Dan, em nghĩ em đang làm cái quái gì vậy?” Amy nhìn qua vai nó và thắc mắc.
“Thấy cái này ngon lành chứ, không phải thế sao?” Dan hỏi lại.
Amy chỉ vào màn hình laptop nó đang sử dụng, trên đó hiển thị bản đồ nước Nhật. “Chúng ta phải định vị được đầu mối của mình!”
“Ừ, vậy em xin lỗi nha, hỡi nhà thám hiểm Dora[4] vĩ đại, hãy nhìn kỹ đi - thấy các ký tự trên đó chứ? Có phải chúng hệt như các ký tự trên thanh gươm hay không!”
[4] Dora là nhân vật chính trong series phim hoạt hình nổi tiếng trên thế giới, một cô bé nhỏ tuổi tham gia các chuyến phiêu lưu cùng với tấm bản đồ để giúp đỡ mọi người.