CHƯƠNG 21
CÁNH CỬA MỞ TOANG. Nellie quẳng chìa khóa của mình lên bàn phấn. “Cái hồ ấy còn ngon lành hơn sinh tố Chai[1]. Chị thấy sảng khoái toàn tập. Cho chị xả vòi sen một phát, và chúng ta sẽ bàn kế hoạch ăn tối. Chúng ta chỉ còn một buổi tối nữa ở Aswan và chị có vài ý tưởng.”
[1] Chai smoothie là một loại sinh tố thập cẩm gồm trà túi lọc, sữa và các loại trái cây như dưa hấu, chuối và một số gia vị chẳng hạn như gừng, quế...
Nellie bước vào phòng tắm. Dan cùng Amy cũng ùa theo cô nàng và khép cửa lại.
“ấy nhóc à? Ừm, chị biết chúng ta đã rất thân thiết, phải không nào? Nhưng cái sự gần gũi này có vẻ là bị hơi quá thân mật đối với chị đấy, hiểu không?” Nellie nói.
Amy với tay vặn vòi sen mạnh hết cỡ. “Căn phòng này đã bị cài bọ,” nó nói trong tiếng ồn của nước đang tuôn xối xả.
“Bọ trong khách sạn á? Không thể như thế được. Là con gì thế, nhện hay con gì? Bình tĩnh, để chị xử lý cho.”
“Không phải côn trùng, mà là bọ điện tử,” Dan nói. “Giống như giám sát bất hợp pháp ấy.”
“Chúng em muốn chị đi ra ngoài và yểm trợ chúng em một lúc trong khi chúng em tìm xem kẻ nào đang theo dõi tụi mình,” Amy nói. “Bất kể đó là ai, thì kẻ ấy có lẽ cũng đang ở quanh đây thôi.”
“Chị chỉ việc nói liên tục. Chúng em đã nghĩ rất nhiều về vấn đề này, và hoàn toàn tin là chị có những kỹ năng cần thiết,” Dan bảo.
“Rất hài hước, Dan à. Nhưng đúng thế. Khi cần nói liền tù tì thì chị là vô địch,” Nellie đồng tình.
Nellie đóng vòi sen và cả ba quay trở về phòng chính. “Cái hồ ấy thật ngon lành,” cô nàng bắt đầu, như thể chưa từng bị gián đoạn. “Chị đã gặp một cặp vợ chồng đến từ Scotland, và chị thấy, úi chà chà, cả hai người mang theo món cá hồi xông khói ngon tuyệt cú mèo từ quốc gia bá chấy của họ...”
Amy thận trọng kéo cửa sổ lên, không gây ra một tiếng động nào. Nó và Dan lặng lẽ trèo ra ngoài.
“... và bọn họ cùng nói, ‘Aye, cô iem, đúng ròi đó, cô bít về hộp cá điệp của tụi tui, cô thật gỏi!’” Nellie nói bằng giọng Scotland tệ khủng khiếp. “Và thế là chị nói, ‘Hai người có biết tụi nam nữ choai choai khoái món gì ở Scotland không? Bánh mì vòng! Tuyệt vời đấy!’ ‘Úi chà,’họ đáp, ‘cô iem, cô iem nói nghiêm túc chớ, đếy thiệt là một ý dất đọc đáo...’” Với một tràng tiếng Scotland của Nellie vù vù trong tai, hai chị em chúng vội vã lủi mất.
Chúng đi con đường uốn cong, dưới những tán cọ, qua những khu vườn, rồi làm một vòng trở lại cổng khách sạn.
“Em cá rằng ở sảnh,” Dan nói. “Thiết bị này có bộ phát sóng không dây, do đó chúng ta cần phải kiểm tra tai của tất cả mọi người.”
“Và bằng cách nào?”
“Hãy nói là chúng ta đang dự hội nghị Bông Ngoáy tai của hãng Q-tip, nhỉ?”
Cả hai chầm chậm đi vào trong. Sảnh đông nghẹt du khách đang nghỉ ngơi, trốn khỏi cái nóng gay gắt đầu giờ chiều.
Dan và Amy đứng lại gần một chiếc cột và quan sát họ. Thoạt tiên thật khó mà nhìn ra một ai đó giữa đám đông này. Du khách đứng ngồi, trò chuyện, đọc sách và tạp chí, chuyền báo cho nhau, tất cả đang nghỉ chân trước khi tiếp tục tham quan một loạt đền đài kế tiếp.
Dan hất cằm về phía một người đang ngồi quay lưng về phía chúng. Đấy là một gã bị thịt đội mũ rộng vành kiểu cao bồi, giơ một tờ báo lên trước mặt. Cái cổ nung núc thịt bị cháy nắng đỏ lựng. “Năm phút rồi hắn ta không giở một trang báo nào. Và hắn có gì đó đặt trong tai. Xem nào.”
“Nhưng chị không nhận ra hắn...”
“Em cá đó là Eisenhower Holt ngụy trang.”
Amy đi theo. Dan sải bước nhanh đến bên người đàn ông và giật tờ báo ra khỏi mặt người đó. “Ông đã bị phát hiện!”
“Vậy cậu nghĩ mình đang làm gì thế, thưa quý ngài?” Người đàn ông quát ầm lên bằng giọng Anh.
Dan nhanh chóng đưa tờ báo lại cho ông ta. “A, ông bị phát hiện vì đã đội cái mũ đẹp nhất trong phòng!” nó đáp. “Ông thật bảnh!”
Amy lôi Dan đi chỗ khác. “Khi em tấn công cái gã ấy, mọi người trong sảnh đều nhìn lên,” nó thì thầm. “Ngoại trừ
Người đàn ông ngồi trong góc phòng, tờ báo mở ra trước mặt. Ông ta mặc bộ vest màu kem vani. Phía trên đôi giày rất hợp mốt, Dan liếc thấy đôi tất màu hồng tươi.
“Chính là lão ta,” Dan khẳng định. “Chỉ có duy nhất một tay mà chúng ta biết có thể sử dụng trò giám sát công nghệ cao và cũng biết cách ăn diện.”
Nó vừa đùa một câu ngớ ngẩn, nhưng chỉ để khỏa lấp đi sự điên khùng mà nó cảm thấy được ngay khi phát hiện ra ông chú của nó. Alistair Oh là thành viên trong dòng họ Cahill duy nhất đã thật sự kết bạn với chúng. Ít nhất thì đó là điều chúng đã nghĩ. Chắc chắn, bọn họ cũng đã lừa lọc nhau đôi ba lần, nhưng rốt cuộc thì họ cũng hợp tác với nhau. Alistair đã hơn một lần cứu mạng chúng. Nhưng rồi hóa ra lão ta cũng như tất cả những thành viên Cahill khác - cốt đạt được mục đích của mình và sẵn lòng phản thùng bất kỳ ai ngáng đường lão.
Dan hiên ngang tiến đến và giật lấy mớ báo, xé nó ngay trước mặt Alistair. “Ngạc nhiên chưa!?”
Alistair ngẩng đầu lên nhìn chúng với vẻ ngái ngủ. “Xin chào, các cô cậu bé.”
“Xin chào ngài, lão già chuyên lẩn tránh,” Dan nói.
“Có lẽ sắp sửa có một lời giải thích để...”
“Có lẽ sắp sửa có một cú giáng vào đầu,” Dan nói.
Amy đi thêm vài bước để tới chỗ chiếc điện thoại bàn. Nó bấm số phòng.
Khi Nellie nhấc máy, Amy nói, “Ôkê, chị ngưng được rồi.”
“Trùi, tin tót đóa,” Nellie nói. “Cô nàng này sắp sửa xỉu rồi.”
Amy gác máy và quay trở lại chỗ Alistair. Dan đối mặt với ông chú, hai tay khoanh trước ng
“Ta thấy mọi thứ có vẻ tệ đây,” Alistair nói.
“Chị có nghe thấy không?” Dan hỏi Amy. “Người chết đang nói chuyện kìa.”
“Tuyệt thật,” Amy nói. “Nhưng có phải em đang nói về một kẻ đã chết chuyên môn nói dối, lừa lọc, hai mang không?”
“Ta có nguyên cớ riêng cho những gì đã làm!” Alistair kêu lên. “Sự an toàn của ta phụ thuộc vào việc ta bị chết. Nếu không làm thế thì sẽ không được việc. Hai đứa có thấy không, liên minh giữa hai chúng ta mạnh hơn bao giờ hết.”
“Hai đứa này không có đồng minh nào cả,” Dan nói. “Vì ông đã nói dối.”
“Một sự lừa dối nhỏ nhoi nhưng cần thiết. Hãy nghĩ xem. Giờ đây ta có thể hoạt động ngầm. Hai đứa sẽ có một đồng minh hoàn toàn kín tiếng. Bọn Kabra nghĩ ta đã chết. Chẳng mấy chốc tin tức sẽ lan đến tất cả mọi thành viên dòng họ Cahill.”
“Chú của ông cho rằng ông vẫn còn sống.”
“Thế à?” Alistair ho nhẹ một cái. “Lão ta nghĩ thế cũng có nguyên do của mình. Nhưng lão ta sẽ không báo ọi người đâu. Bọn ta vẫn là Ekat, bất kể chúng ta nghĩ về nhau thế nào.”
“Vậy tại sao ông lại cài bọ vào phòng tụi này chứ?” Dan vặn hỏi.
“Ta biết hai đứa đã nói chuyện với lão ta khi ở Cairo. Ta muốn biết liệu hai đứa có làm đồng minh với lão không. Không bao giờ được tin tưởng lão.”
“Và tụi này phải tiếp tục tin ông ư?” Amy gặng hỏi.
“Ông đã cài bọ theo dõi hai đứa này, và nếu như tình cờ có thông tin gì về manh mối có thể giúp ông đánh bại chúng nó thì, chà, cũng xem như là phần thưởng thêm, đúng không?” Dan hỏi đầy vẻ mỉa
“Không, không phải mục đích ấy,” Alistair nói. “Nhưng riêng việc giúp hai đứa, ta sẵn sàng. Chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
“Chúng tôi phải tin ông bây giờ hay sao?” Amy gặng hỏi. “Chúng tôi đã tin tưởng ông, Alistair ạ. Nhưng ông đã bỏ rơi chúng tôi.”
Alistair thở dài. Lão cúi xuống quan sát hai mắt cá màu hồng của mình. “Ta lấy làm tiếc là cả hai đã không còn tin tưởng ta,” lão nói. Alistair ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của chúng. Cái nhìn màu nâu ấm áp của lão trông rất thành khẩn. “Nhưng ta không thể nào tiếc nuối việc đã làm. Ta làm thế cũng có lý do chính đáng. Cho liên minh giữa chúng ta.”
“Ông vẫn cứ dùng hai chữ ấy,” Dan nói. “Bộ ông không hiểu sao? Chúng tôi không tin những kẻ lừa đảo!”
“Hai đứa phải hiểu một điều,” Alistair nói. “Đây chỉ mới là khởi đầu của cuộc truy tìm 39 manh mối. Sẽ luôn có sự phản bội có hại và vô hại. Sẽ luôn có đổi trắng thay đen. Sẽ luôn có những chiến thắng nhưng biến chúng ta thành cát bụi. Những gì hai đứa phải làm thì giản đơn thôi. Bất kể mọi thứ trông thế nào đi nữa, cả hai vẫn phải tiếp tục. Tiếp tục bằng cách nào? Bằng cách tin theo con tim mình mách bảo. Nếu thật sự tin ta không ở bên phe hai đứa, thì cứ việc bỏ đi. Nhưng nếu hai đứa tin chúng ta có thể tìm được manh mối này thì hãy ở lại đây.”
Chúng ta phải làm gì đây? Dan tự hỏi. Nó vẫn còn rất giận Alistair. Chúng vẫn còn rất lao đao bởi lần phản bội mới đây của Theo và Hilary. Có lẽ Amy nói đúng - chúng không thể tin tưởng được ai. Nhất là Alistair.
Trừ phi chúng ở đường cùng, và cần đến lão.
“Ta có một cách để tìm ra manh mối,” Alistair nói với chúng.
Dan lắc đầu. “Không có cách nào.”
Alistair mỉm cười. “Ta là một Ekat mà. ”
***
Alistair dùng gậy dạt đám lau sậy ra để mở đường. Bùn đã ướt hết gấu chiếc quần màu kem của Alistair, nó được đặt may riêng tại Hong Kong bởi một thợ may rất giỏi. Đôi khi sự hy sinh là cần thiết để theo đuổi một mục tiêu đáng giá.
Lão thuê một chiếc taxi để chở cả bọn đến phía Nam thành phố, rồi để chiếc xe đi khi họ đến một ngôi làng người Nubi[2]. Alistair đưa ra những túi kẹo và bút viết để xua đi đám trẻ trong làng đang nằn nì vòi baksheesh. Giờ thì chỉ còn lại bọn họ, trên một con đường đất dẫn ra sông càng lúc càng um tùm cỏ dại.
[2] Một dân tộc thiểu số sống ở Nam Ai Cập.
Thiết bị giám sát có lẽ chẳng phải là ý kiến sáng suốt nhất của Alistair. Lẽ ra lão nên gõ cửa và nói chuyện trực tiếp với chúng. Nhưng lão không thể chắc được chúng có thật chưa nói gì với Bae hay không.
Lão phải bảo đảm rằng chúng đã không bán đứng mình.
Đó là vấn đề với tất cả thành viên dòng họ Cahill - không một ai biết thế nào là tin tưởng. Dĩ nhiên với một lý do rõ ràng. Alistair đã phản bội và bị phản bội quá nhiều.
Lão đã muốn thoát khỏi cái cung cách của dòng họ Cahill. Lão cố thử với Dan và Amy. Nhưng một khi trông thấy cơ hội để bỏ trốn, giả vờ mình đã chết... lão đã bỏ rơi chúng.
Đôi khi sự hy sinh là cần thiết để theo đuổi một mục tiêu đáng giá.
Alistair tự nhắc nhở bản thân.
Nhưng có sự khác biệt giữa những chiếc quần và lũ trẻ.
Điều thật buồn đó chính là lão đã thấy bản thân mình trong chúng. Thời thơ ấu của lão đã bị hy sinh để truy lùng cácChú của Alistair đã khiến cho chuyện ấy xảy ra. Ông ta dùng tài năng của Alistair, bóc lột nó. Lừa dối đứa cháu. Phải thực hiện những điều không thể nói ra để theo đuổi một mục tiêu không dành cho ông ta. Và giờ thì chú của Alistair đã gần kề cái chết và thậm chí còn liều lĩnh hơn.
Và Alistair cũng liều lĩnh hơn. Liều lĩnh muốn chiến thắng. Vì 39 manh mối không thể rơi vào tay của Bae Oh. Mặc dù lão ta vẫn là một người chi Ekat.
Điều gì sẽ xảy ra với Dan và Amy? Cuộc tranh đua này sẽ mang lại cho chúng điều gì? Grace đã để lại gì cho chúng?Lẽ ra bà ấy nên bảo bọc chúng hơn nữa, Alistair ngẫm nghĩ cùng một nỗi buồn đang dâng trào. Chẳng lẽ các manh mối cũng khiến bà ấy xấu xa nốt?
Phải chăng đã đến lúc lão cần bảo vệ chúng?
Trong tình huống ấy, tất cả đều sẽ gặp rắc rối. Alistair sẽ làm hết sức mình, nhưng lão nào phải một anh hùng.
Alistair có thể thấy được qua bộ mặt của Dan rằng thằng bé vẫn chưa tin mình. Alistair thấy có gì đó lạ lẫm chạm vào tim. Tình thương. Một cảm xúc lão đã bỏ lại sau lưng rất nhiều năm về trước khi bắt đầu tập trung cho việc săn lùng manh mối.
Bọn họ băng qua một bụi rậm thì ra đến con sông. Alistair quẳng cây gậy đi và dùng tay dạt đám lau sậy ra. “Hãy nhìn đây,” lão nói giọng trìu mến. “Tàu ngầm Ekat.”
Dan và Amy nhìn vào đám sậy. Một chiếc tàu hình bong bóng nhỏ đứng trên hai chân trông như cặp chân vịt quá khổ. Bong bóng làm bằng nhựa nhuộm màu xanh lá. Có một chân vịt nhỏ ở một đầu.
“Ông đang đùa phải không?” Dan ngạc nhiên. “Ông đã mua thứ này ở trên Target[3] sao?”
[3] Một trang web bán hàng trực tuyến của Mỹ.
“Chính tay ta thiết kế đấy,” Alistair vỗ vỗ vào cỗ máy.
Amy trông căng thẳng. “Có cửa thoát hiểm nào không ạ?”
“Chúng ta không cần cửa thoát hiểm. Đó là một thiết kế hoàn hảo. Hai đứa có bản đồ chứ?”
Amy gật đầu, chỉ vào túi đeo hông.
“Đây là cách duy nhất,” Alistair nói tiếp. “Philae ngay ở ngoài kia chờ chúng ta.” Lão chỉ vào dòng nước xanh. “Và chúng ta cũng không còn nhiều ánh sáng ban ngày.”
“Dan?” Amy hỏi nó.
Dan nhìn ra dòng nước. Alistair trông thấy thằng nhóc đang tính toán cơ may của nó, rồi gạt chúng đi. Nó sẽ thực hiện việc này.
Đấy là một phẩm chất tốt hay là một mối nguy hiểm?
Tuy nhiên, trái tim Alistair vẫn thấy vui khi Dan gật đầu. “Ta hãy đi tìm manh mối nào.”