CHƯƠNG 2
NGƯỜI ĐÀN ÔNG TO BÉO ĐỨNG DẬY trong chốc lát che chắn cho cả hai đứa. Dan chộp ngay lấy cơ hội đó. Nó lẻn ra đằng sau một tấm màn dày, lôi Amy theo.
Cả hai nhận thấy tụi nó đang đứng trong một hành lang dẫn tới một cánh cửa ở chái nhà. Chúng bèn lủi ngay ra ngoài.
Giờ thì hai đứa đang ở trong một con hẻm thậm chí còn bé hơn, khúc khuỷu uốn lượn phía sau các cửa hiệu. Chúng biết rằng Irina chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện. Chị em nó lách khỏi một chiếc xe bò chất các giỏ hành thành đống cao ngất và khiến ột người đang yên ngủ dưới ánh mặt trời bị đánh thức dậy. Khi nhìn thấy cửa hậu của một cửa hiệu, chúng lao nhanh qua đó và lọt ngay vào một nhà kho. Một nơi tối om và đầy bụi bặm, Dan bắt đầu thấy khó thở.
“Dùng ống hít đi,” Amy nhắc nó.
“Nó... nằm... trong túi xách tay... của Nellie,” Dan khò khè bật ra từng từ một. Nó ghét cái cảm giác này. Như thể có ai đó đang xoắn hai lá phổi của nó lại. Và điều đó lại hay xảy ra đúng vào những thời điểm tồi tệ nhất.
“Đúng lúc quá nhỉ. Đi nào.”
Amy vội vã dắt Dan ra khỏi nhà kho bụi bặm, đi vào trong cửa hiệu. Nơi đây sáng sủa, thông thoáng, với những bộ áo của vũ công múa bụng sặc sỡ được treo lên trần nhà.
“Xin chào quý khách! Hai cô cậu đang tìm mấy bộ đồ vía đúng không? Tôi sẽ để giá hời cho!”
“Không phải màu tôi thích! Nhưng dù sao cũng cám ơn ông!” Dan vừa chạy vừa trả lời ông ta.
Xuống một con đường ngoằn ngoèo nữa, rồi lại một con đường khác. Cuối cùng, Amy ra hiệu dừng lại.
“Ta đã cắt đuôi mụ ta rồi.”
“Tạm thời lúc này thôi.” Dan chộp lấy khuỷu tay chị nó. “Amy, nhìn kìa.”
Cách đó chỉ vài thước, cả hai thấy một biển hiệu: S A K H E T
Một bức tượng đứng trơ trọi bên trong một cửa kính trang trí bằng tấm rèm đỏ nhìn rất cải lương. Được làm từ đá xanh với một chiếc đầu sư tử, bức tượng đứng thẳng đầy kiêu hãnh.
Dan và Amy đưa mắt nhìn nhau. Không nói một lời, cả hai xông ngay vào bên trong cửa hiệu.
Chúng bước thẳng một mạch đến bên tượng thần Sakhet. Rõ ràng nó đã rất cũ kỹ. Bề mặt tượng mòn lẳn và một tai sư tử đã bị mẻ.
Ông chủ cửa hiệu gầy nhẳng, mặc quần tây đen áo trắng, bộ dạng xởi lởi, ào đến chỗ chúng. “Quý khách thích món hàng đó phải không? Bức tượng này rất đẹp. Hàng xịn, không phải đồ nhái đâu. Trước kia là của chính Napoleon[1]đấy,” ông ta nói liến thoắng. “Cả hai thật có con mắt tinh tường.”
[1] Napoléon Bonaparte, 1789-1821, tướng của Cách mạng Pháp, về sau trở thành nhà cai trị nước Pháp. Ông được biết đến như một trong những nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại nhất thế giới, chinh phục rất nhiều vùng đất ở châu Âu.
“Napoleon? Chẳng phải đó là tên một món bánh của Ý sao?” Dan thắc mắc. “Loại có nhân mềm và dinh dính ấy?”
Amy trợn tròn mắt. “Em mới là cái đồ mềm - mà mềm não đó. Napoleon là hoàng đế nước Pháp. Nhớ ra chưa, ông chính là người đã chinh phục cả thế giới đó? Ta đã thấy ảnh của ông trong căn cứ chi tộc Lucian khi còn ở Paris đấy! Ông ấy cũng là người dòng họ Cahill. Một trong những tổ tiên của chúng ta.”
Chi tộc Lucian của dòng họ Cahill sở hữu một bản năng chiến lược phi thường. Tất nhiên quyền lực của họ sau này đã rúm ró trở thành những trò vặt bẩn thỉu của hai anh em Ian và Natalie Kabra, và cả ả người Nga điên khùng Irina Spasky.
“Nếu ông ấy đã chọn bức tượng Sakhet này thì có thể nó cũng quan trọng nhỉ?” Dan nói.
“Không dễ dàng thế đâu,” Amy trả lời.
“Tại sao không chứ, trong khi mọi thứ khác đều quá phức tạp?” Dan lý sự.
Ông chủ cửa hiệu cao giọng, cố lôi cả hai trở lại cuộc mặc cả. “Tôi thấy hai cô cậu thích nó. Đúng như thế, Napoleon có rất nhiều kho báu. Một số đã được mang về Pháp, số khác còn nằm lại đây.” Ông chạm tay vào bức tượng và vuốt ve nó. “Cha mẹ của hai cô cậu có đi cùng không? Tôi sẽ để lại cho cô cậu với giá tốt nhất. Tôi là chủ cửa hiệu cao cấp ở Cairo này.”
“Không đâu, cám ơn ông.” Dan trả lời. Khi còn ở Mỹ, nó đã là một nhà sưu tầm. Nó thừa biết cách mặc cả tốt nhất đó là giả vờ rằng mình chẳng thèm quan tâm. “Thôi nào, Amy. Mình hãy tìm tiếp đi. Nhưng tại sao Napoleon lại có mấy thứ này ở Ai Cập chứ?”
“Napoleon đã xâm lược Ai Cập năm 1798,” Amy giải thích.
“Chà, cô gái trẻ này rành lịch sử đây. Tôi sẽ cảm thấy tự hào biết bao nếu bức tượng này nằm trong đôi tay tuyệt vời của cô ấy. Gửi cô.” Ông ta trao bức tượng cho Amy.
Cảm giác thật lạ khi chạm tay vào một món gì đó quá cổ xưa. Một thứ mà chính Napoleon đã từng chạm tay vào. Rất đỗi thường xuyên, Amy cảm thấy run lên vì vui sướng trước ý nghĩ về mối liên hệ máu mủ của mình như một sợi dây gắn với hàng loạt những cá nhân kiệt xuất. Napoleon chẳng hạn!
“Giá chỉ hai ngàn thôi,” ông nói tiếp.
Amy nhảy dựng lên. “Hai ngàn đô ư?”
“Với cô đây thì chỉ một ngàn rưỡi thôi. Có người ở bảo tàng Cairo đã để mắt đến bức tượng và ông ấy sẽ quay lại đây vào lúc bốn giờ.”
“Tôi chả tin đâu, Abdul.”
Amy ngoảnh lại. Nó thấy một người cao dỏng, tóc vàng đang xem hàng ở góc bên kia cửa hiệu. Nó đã không nhận ra khi anh chàng này tiến đến gần. Anh ta chừng ngoài hai mươi. Mặc áo thun, quần soóc kaki, mang xăng đan. Đôi mắt màu xanh lá sống động nổi bật trên làn da rám nắng.
“Trừ phi cái tay đó đang tìm một món trang sức rẻ tiền để trang trí óc chìa khóa của hắn,” anh ta nói bằng giọng Anh.
Anh ta lấy bức tượng Sakhet khỏi tay Amy. “Tôi đoán niên đại của nó... có lẽ là từ năm 2007, phải không?”
“Cậu Theo ạ, thật sự là cậu đã lầm rồi,” ông chủ cửa hiệu cười miễn cưỡng. “Đây là đồ thật, tôi cam đoan với cậu.”
“Dẹp vụ bảo đảm sang một bên, tôi cho rằng ông đang cố dụ dỗ hai cô cậu trẻ tuổi này vào một chuyến tàu cổ vật dỏm tốc hành,” anh chàng có tên Theo nói tiếp.
“Ông ấy nói là Napoleon từng sở hữu nó,” Dan nói.
“Có lẽ đúng đấy,” Theo đáp. “Joe Napoleon dưới phố là chủ một nhà hàng Ý rất hoành tráng.”
“Em đã nói với chị Napoleon là người Ý mà,” Dan nói với Amy, giọng kẻ cả.
“Thật ra ông ấy sinh ở đảo Corsica[2],” Theo giải thích. “Hai nhóc muốn xem hết cửa hiệu này không?”
[2] Hoàng đế Napoleon dù là vua nước Pháp nhưng lại là người gốc Ý. Ông sinh tại đảo Corsica, nằm giữa Pháp và Ý.
“Không cần đâu,” Abdul vội vã nói. “Tôi thấy mình không có cái mà hai cô cậu muốn. Có lẽ mọi người sẽ tìm thấy nó ở quầy bên cạnh. Còn bây giờ đã đến giờ tôi dùng trà, do đó...”
Theo bước nhanh qua ông ta, kéo tấm màn dày sang một bên. Trên một chiếc bàn dài, có nhiều người thợ đang hì hụi làm việc. Amy nhón chân lên để nhìn thì ông chủ ra sức ngăn con bé lại. Đám thợ đang dùng bàn chải sắt và giấy nhám để kỳ cọ một loạt các bức tượng giống như tượng thần Sakhet. Họ chà nhám và chải bằng bàn chải để chúng trông như đã cũ.
Abdul nhún vai. “Thôi mà, cũng là vì kế sinh nhai thôi.”
“Chả hại gì ai cả,” Theo nói thêm.
Vừa lúc đó, Dan chộp ngay lấy cánh tay Amy. Irina đang quan sát chúng qua ô cửa sổ, mắt sa sầm lại.
Theo để ý thấy sự cảnh giác của tụi nó. “Là ai đó? Mẹ của hai nhóc ư?
“Chỉ là một người đi theo đoàn. Bà ấy cực kỳ kỳ cục,” Amy trả lời.
“Lúc nào bà ta cũng bám theo tụi em,” Dan tiếp lời. “Có đường nào khác để ra khỏi đây không ạ?”
“Có một điều mà hai em nên biết về tôi đây,” Theo nói. “Tôi luôn biết đường thoát.”
Tiếng chuông đồng ngoài cửa reo lên cũng là lúc cả ba lao qua tấm màn che tìm đường tẩu thoát.
Lần này dễ dàng hơn. Hai chị em nó chỉ phải đi theo Theo. Anh chàng di chuyển nhanh nhẹn và thuần thục qua một mê cung hẻm bé xíu. Cuối cùng, cả ba dừng lại nghỉ chân ở cổng vòm dẫn vào khu chợ.
“Tôi nghĩ cả hai giờ đã an toàn,” Theo nói. “Tôi kêu một chiếc taxi chở hai em về khách sạn nhé?”
“Chúng em đã lạc mất chị au pair rồi,” Dan nói. “Chúng em phải tìm chị ấy. Cơ mà ta đang ở đâu thế này?”
“Hãy quay lại nơi xuất phát đi nào. Hai đứa em rời khỏi chị au pair ở đâu?”
Amy cau mày. “Ở cạnh nơi bán gia vị phải không nhỉ?”
“Okê, như thế cũng phần nào dễ hình dung hơn. Tụi em còn nhớ gì khác không?”
Dan nhắm mắt. “Một tấm biển màu vàng có viết chữ Ả Rập màu nâu sẫm. Ba hàng giỏ gia vị, các loại quả hạch thì nằm trong đám xô màu xanh lá. Chủ cửa hiệu có râu quai nón và nốt ruồi bên má trái. Cửa hiệu ở kế bên bán trái cây, chủ là một tay gầy tong teo đội nón đỏ, miệng cứ la toáng lên, “Lựu đây, lựu đây!”
Theo nhướng mày ngạc nhiên nhìn Amy. “Lúc nào thằng bé cũng như thế này sao?”
“Vâng, 24 trên 24 giờ ạ.”
Cả hai tiếp tục đi cùng Theo qua chợ, nhưng vẫn cảnh giác Irina.
“Anh là người ở đây à?” Amy hỏi lúc họ len lỏi qua đám đông.
“Sang Anh học đại học, nhưng quay về và ở luôn từ đó cho đến nay.”
“Hẳn là anh thông thạo hết mọi đường sá quanh đây nhỉ?” Amy thăm dò.
“Lúc trước, tôi là hướng dẫn viên du lịch,” Theo đáp. Anh mỉm cười với Amy, và bất giác con bé nhận ra anh chàng này rất chi là ưa nhìn.
Một Nellie với cơn giận bốc khói nghi ngút đang chờ bên ngoài quầy bán gia vị chỗ hai đứa đã bỏ đi. Chiếc túi lưới lèn đầy các gói gia vị treo tòn ten trên cổ tay cô nàng. Túi vải của Dan nằm ở dưới chân Nellie, và túi của cô nàng cộng thêm một túi nylon khổng lồ mượn của lão Alistair chất lên trên cùng. Con Saladin meo meo bức bối ở trong lồng. Nellie sừng sộ lao đến chỗ tụi nó.
“Hai đứa đã đi đâu thế hả? Chị nghĩ hai đứa bị bắt cóc mất rồi chớ!” Bất chợt, Nellie trông thấy Theo. Cô nàng “phanh” miệng ngay tắp lự, đưa mắt ngắm anh chàng hồi lâu, từ mái tóc vàng óng trên đầu cho đến các ngón chân ăn nắng. “Ơ..., x-xin chào Indiana Jones[3],” cô nàng thốt lên, nghe như thể tiếng con Saladin mỗi khi phát hiện ra một miếng phi lê cá hồng trong bát thức ăn của nó.
Từ lúc bị hai đứa bỏ lại, Nellie chỉ còn biết lao vào công cuộc mua và sắm. Choàng ra bên chiếc áo thun đen cô nàng đang mặc là một tấm vải mỏng thơm mùi oải hương quấn quanh người, làm thành một chiếc áo tunic[4]. Phấn kohl[5]màu đen viền quanh mắt, với nhiều sợi cườm quấn quanh cánh tay cô, từ cổ tay lên đến khuỷu tay. Mi mắt cô nàng cũng được trét màu vàng. Nellie trông như vừa thoát khỏi một động hip hop.
“Ôi, xin chào Mary Poppins[6],” anh chàng đáp bằng một cái cười toe toét.
[3] Nhân vật chính, là một tiến sĩ khảo cổ học, trong series phim phiêu lưu hành động ăn khách của Mỹ.
[4] Một loại áo dài thắt ngang lưng không có ống tay, trùm đến tận đầu gối và đôi khi kèm theo dây lưng như trang phục của người Hy Lạpa Mã cổ.
[5] Loại phấn kẻ mắt của người Ả Rập.
[6] Nhân vật chính trong bộ sách “Mary Poppins của tác giả Mary Travers, có phép thuật và là một vú nuôi.
“Trúng phoóc đó. Tôi trăm phần trăm hợp với cái tên ấy,” Nellie đáp, chìa tay ra cho Theo. “Tôi là Nellie Gomez.”
“Tôi là Theo Cotter.”
Dan tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tay Nellie nằm lại trong tay Theo lâu hơn một cái bắt tay thông thường. Có phải Nellie thật tình đang thẹn thùng không nhỉ? Nó không cho là cô nàng biết chữ thẹn viết ra sao.
“Anh Theo đã giúp chúng em khỏi phải mua một món cổ vật vô giá trị vừa mới được chế tác từ hôm qua,” Amy nói.
Theo nhún vai. “Rủi thay, hai đứa em đã lọt vào một trong những cái bẫy tệ hại nhất dành cho du khách quanh đây. Tôi có thể dẫn mọi người đến những nơi đáng tin hơn nếu thích,” anh chàng đáp, mắt vẫn dán vào Nellie.
“Vậy thì quá tuyệt,” Nellie thốt lên, cứ như là Theo vừa đề nghị sẽ dẫn cô nàng đi xem các bí mật của vũ trụ không bằng.
“Em nghĩ ta nên về khách sạn,” Amy nói. Theo có vẻ vô hại đấy, nhưng vì sao chúng nên tin tưởng anh ta chứ? Hơn nữa, cả ba người bọn họ cũng không có thời gian để mà phung phí. Trước khi rời Seoul, họ đã tìm thấy một thẻ khách thường xuyên trong phòng ngủ của Alistair. Dan đã nhét chiếc thẻ vào túi quần và họ đã dùng nó để đặt phòng ở một khách sạn có tên là Excelsior. Amy rất muốn nhận phòng để con bé có thời gian tính toán đường đi nước bước tiếp theo. Tất cả mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh.
Theo xách giúp Nellie mấy chiếc túi. “Em ấn tượng về Napoleon phải không?” Anh chàng nói với Amy. “Em có biết khi sang xâ Ai Cập, ông ta cũng mang theo những học giả, những nhà khảo cổ học và cả nghệ sĩ để nghiên cứu về đất nước này không?”
Ái chà, như thế chẳng phải rất là Lucian hay sao, Dan thầm nghĩ.
“Ngôi nhà nơi trước đây các học giả sống nay là một viện bảo tàng. Tôi có quen người giám tuyển[7] ở đó.”
[7] Curator, tiếng Anh, là người quản lý và đứng ra tổ chức các triển lãm, thường thiên về nghệ thuật.
Ái chà, Dan nghĩ. Chị nó chỉ cần nghe được chữ bảo tànglà bắt đầu thèm nhỏ dãi. Làm thế chẳng khác nào dư dứ trước mặt con bé một chiếc bánh sôcôla hạnh nhân với suất đúp kem vậy.
“Nó ở gần đây không ạ?” Amy háo hức hỏi. Có lẽ nó nên nghĩ lại. Nếu như ngôi nhà ấy vẫn còn, biết đâu chúng sẽ tìm thấy thứ gì đó có thể dẫn đến một manh mối.
“Ở Cairo này thì chẳng có nơi nào là quá xa cả,” Theo đáp. “Đó là tòa nhà Sennari. Ở ngay trên đường Haret Monge.”
“Phải rồi. Chúng em biết mà,” Dan nói.
“Thế nhé, tôi sẽ đón một chiếc taxi.”
Theo quay người và dẫn cả ba đến một con phố trung tâm đông đúc. Nếu con phố rộng rinh này có các làn đường thì Dan cũng không sao nhìn thấy chúng được. Xe cộ cứ chen lúc nhúc vào các khoảng không bé xíu, cắt ngang đầu các xe tải chở hàng, hoặc tăng tốc vọt nhanh khi có đèn đỏ, bám sát theo đuôi xe buýt, tất cả làm thành một bản giao hưởng của tiếng còi xe và tiếng la hét. Amy, Dan và Nellie đưa mắt nhìn nhau. Họ không tưởng tượng được làm thế nào để tìm một chiếc taxi ngay giữa cái đám bát nháo này.
Theo điềm tĩnh bước ra ngoài đường, giơ một tay lên, và thế là một chiếc taxi tấp ngay vào lề.
“Hai đứa thấy chưa?” Nellie ngạc nhiên. “Anh chàng nàyđích thị là Indiana Jones.”