_chuyện gì thế Ngân_Vy buồn bã chuyện tiểu Anh mất tích nên giọng nói yểu siều
_tìm được xe của Nhật rồi tao tin Nhật và tiểu Anh đang ở cùng 1 chổ_Nó vui vẻ báo tin
_thật hả, z thì chúng ta mau đi đến đó đi,, nó đang trúng độc tao lo lắm_Nguyên
_Để tụi anh đi lấy xe_Bảo
_Anh Bảo em cũng muốn đi nữa dù sao tiểu Anh cũng là bạn của em_Tú Tú
_trời chuyện lạ kìa mày,, cô trở thành bạn của chúng tui từ khi nào_Vy
_thôi bỏ đi Vy, chuyện quan trọng bây giờ là đi gặp tiểu Anh,chuyện khác tính sau đi,_Nó
_haiz, họ ăn hiếp em kìa anh Bảo_Tú Tú
_mọi người đang rối cô còn tâm trạng làm nũng ở đây nữa sao_Hắn
_em, mọi người ra xe trước em gọi điện thoại về nhà xong sẽ ra sau,, nhớ đợi em đó_Tú Tú
_phiền phức_Anh Minh
,,,,,
_hình như con Anh Nhi vẫn chưa chết_Tú Tú
_Mẹ kiếp, con này mai mắn thật_My My
_Bây giờ họ chuẩn bị đi đến gặp Nhât và Anh Nhi
_Cái gì không lẽ Nhật thích con đó sau, tại sau 2 người mà tao yêu thương lại không thương tao mà thương nó chứ_My My
_tui không biết chuyện đó, bây giờ cô có căn dặn gì nữa không_ Tú Tú
_Cứ theo dõi tình hình rồi báo tao biết. Nếu Bảo không yêu mày nữa thì mày cho người xữ con Nguyên trước _ My My
_được,z thui tui cúo máy đây nếu không họ sẽ nghi ngờ_Tú Tú,,
bên ngoài phòng vệ sinh có 1 cô gái đã nghe tất cả, thì ra mày là người của bọn BC, z thì đừng trách tao ác,,,
,,
3tiếng sau
_Nơi này toàn là núi đi hướng nào đây_Tú Tú_ đau chân quá à
_Vậy thì đi về đi, chúng tui không mượn cô đi chung_Nó lạnh lùng lòng Nó đang như lửa đốt mà còn nghe tiếng ổng ẹo của Tú Tú thì nó bực lại còn bực hơn
trong lúc đó tại ngôi chùa hẻo lánh trên núi
_Sư phụ sao tiểu Anh vẫn chưa tỉnh, cô ấy có bị,,,_Nhật lúng túng không biết lựa lời sau mà nói
_con yên tâm trể nhất là tối nay sẽ tĩnh. Do trúng độc khá năng nên hôn mê lâu hơn cũng là chuyện bình thường, mà thể lực cô gái này không thua kém con đâu, nếu là cô gái bình thường thì đã không qua được rồi_ Sư phụ
_Cô ấy rất giống con đều trải qua những tháng ngày vất vả trong đợt huấn luyện quân đương nhiên cô ấy có thể còn giỏi hơn con nữa_Nhật
_Mọi Người đang nói xấu ai đó_1 giọng nói nhỏ nhẹ vang lên
_À tiểu Anh em tỉnh rồi sao_Nhật
_Vậy thì tốt rồi thôi ta ra ngoài 2 đứa cứ nói chuyện nhé_ sư phụ
_khoan đã sư phụ, con thành thật cảm ơn ngài, nếu không gặp người có lẽ con đã mất mạng_Nhỏ
_Con đừng nói vậy. Y học tiến bộ, các bác sĩ cũng có thể cứu được con thôi_Sư phụ
_Không đúng đâu.. Mấy bác sĩ ở bệnh viện nhà con cũng không có được y thuật như người,_Nhỏ
_Con đừng khen ta nữa con cứ nghĩ ngơi cho lại sức_Sư phụ
,,,
_Không có gì muốn nói với em sau_Nhỏ nhìn sang Nhật trìu mến
_Anh,,, em nghĩ ngơi đi anh ra ngoài_Nhật ngại ngùng ấp úng
_Đứng lại, ra ngoài rồi thì đừng nhìn mặt em nữa_Nhỏ
_Ừa anh không ra nữa, em muốn nói gì với anh sau_Nhật cười gượng gạo
_anh làm gì mà đỏ mặt như con gái vậy, em muốn nghe lại những gì anh nói lúc hôn mê_Nhỏ
_Hả,, không lẽ em nghe hết rồi sau_Nhật gãi đầu
_Anh không muốn nói thì thôi ra ngoài đóng cửa phòng em muốn nghĩ ngơi_Nhỏ nằm xuống xoay mặt vào trong tường
CẠCH tiếng đóng cửa nhẹ
_tên Nhật nhát gan tỏ tình cũng không dám nữa đáng gét đáng gét đáng gét_Nhỏ lẩm bẩm
_Thì ra em đang muốn anh tỏ tình sau_tiếng nói phía sau lưng Nhỏ vang lên
_Anh chẳng phải đã ra ngoài rồi sau,, sau còn ở trong đây_Nhỏ xoay đầu lại lúng túng
_Nếu ra ngoài rồi anh phải hối hện cả đời sau_Nhật_Anh không muốn mất đi cơ hôi nói với em là Anh thích Em tiểu Nh à
_anh đang nghiêm túc hả, anh biết là em bây giờ chưa dành cả trái tim cho anh được mà_Nhỏ ngấn lệ
_Không sau, anh sẽ đợi, anh sẽ làm em hạnh phúc, em sẽ quên được Khánh_Nhật
_Có khi nào anh lại giống Khánh ra đi bỏ em mà không có bất cứ lí do gì không. Nếu vậy em sẽ chết mất_Nhỏ
_anh sẽ bão vệ em, bên cạnh em cho dù cả đời này em không quên được Khánh_Nhật cũng mắt đỏ hoe
_Có lẽ em nên trân trọng những gì trước mắt, cám ơn anh, nhưng em vẫn sẽ điều tra lí do vì sao Khánh ra đi. Anh có giận không_Nhỏ
_em khờ thật, anh sẽ giúp em_Nhật nói rồi vòng cáng tay ôm lấy Nhỏ
,,,