4 Lies - 4 Lời Nói Dối

47.

Trịnh Quan Ngữ không quá hiểu được ánh mắt Minh Tranh nhìn mình có ý gì.

Ánh mắt rất nhạt, không rõ ý vị. Nhưng đường nhìn chuyển động, lúc thì nhìn mắt, nhìn môi, tai, vai... Bạn cũng không biết cuối cùng em ấy muốn nhìn mình hay muốn "yêu" mình.

Sau một lúc nhìn nhau, Trịnh Quan Ngữ đưa ra phán đoán một cách nhanh chóng:

"Em đừng lừa anh nữa, em suốt ngày cứ làm chuyện "Sói đến rồi" có mệt không."

Không có gì chuẩn bị, làm khỉ.

Minh Tranh lấy một cái túi nhỏ màu đen bên cạnh ném lên đùi y: "Lần này sói đến thật rồi."

Trịnh Quan Ngữ cầm lấy mở ra xem thì tròn mắt: "... Sao em? Nghĩ kỹ rồi? Mua đồ tới tìm anh động phòng á?"

"Lúc đến trời sắp mưa, nghĩ sẽ bị kẹt lại ở đây với anh thì nên làm chút gì đó."

Tạm ngừng: "Lái xe được nửa đường thì cố ý quay lại để mua, cảm thấy sẽ dùng đến, xem ý anh thôi."

Câu này nhiều nội dung quá.

Trịnh Quan Ngữ nghe đến tròn mắt, không chỉ được thương mà sợ còn có chút không thể tin được.

Minh Tranh chờ đến mất kiên nhẫn: "Đến cùng thì anh có chọn không?"

Hỏi lại là thua, Trịnh Quan Ngữ vui vẻ vội vàng sáp lại nắm tay cậu: "Xe của em."

Không thể lên lầu được, đó là trường quay, đi vào sẽ có phản xạ mình là Cao Tiểu Vũ, có ảnh hưởng ám chỉ tâm lý. Hơn nữa mấy ngày nay mưa rất lạnh, nhà của Cao Tiểu Vũ và Trần Chu là đều là nhà cũ, mưa dầm ẩm thấp, bị cảm thì làm sao, còn không bằng ở trong xe.

Minh Tranh bật cười, đưa dù cho y để y xuống ghế sau.

Thật ra ở khu phố này không ồn ào, xung quanh không có nhiều hộ gia đình, đoàn phim khi không làm việc cũng không có mấy người. Bây giờ trời còn đổ mưa to, làm gì có ai sẽ chạy lang thang ra ngoài.

Minh Tranh xuống xe ôm y cùng nhau vào ghế sau.

Chiếc xe rất mới, xe của chủ cả, phương tiện thiết bị là cao cấp nhất, hàng ghế sau có 2 ghế massage độc lập, ngồi rất thoải mái, không gian rất rộng, đủ cho hai người họ quần nhau.

Trịnh Quan Ngữ chợt cảm thấy có chút đau lòng: "Dơ xe thì phải làm sao? Loại da này một khi bị bẩn là bỏ luôn"

Minh Tranh vỗ mông y cười nói: "Đây không phải vấn đề anh nên quan tâm."


Minh Tranh nói xong nắm lấy bàn tay bị thương của Trịnh Quan Ngữ, ôm người nằm xuống ghế, nắm tay y xoa bóp vừa phải, suy nghĩ một lúc rồi nắm tay để lên quần áo mình: "Anh cởi nhé?"

Trịnh Quan Ngữ nhướng mày, đưa tay cởi từng nút áo sơ mi, cởi từ từ từng nút một.

Lúc trước chấm mút người ta thì không thấy gì, nhưng lần này... lại có chút xấu hổ.

Minh Tranh nằm gối tay trên ghế, trông rất nhàn tản, rất thoải mái để y cởi, biểu cảm trên mặt cũng rất tự nhiên.

Cậu càng thả lỏng, Trịnh Quan Ngữ càng hồi hộp.

"Có phải anh nên nói vài lời ngọt ngào không." Trịnh Quan Ngữ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hơi căng thẳng, "Em muốn nghe gì?"

Minh Tranh cười bóp tay y: "Anh muốn nói gì cũng được."

"Anh nghĩ đã...." Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu chợt cười, "Ài, tự nhiên miệng lưỡi vụng về, anh hơi bối rối và hơi hồi hộp."

Vì biết lần này là thật. Không phải quay phim, không có camera, không có kịch bản cũng không có đạo diễn.

Minh Tranh có thể cảm nhận được Trịnh Quan Ngữ đang thực sự căng thẳng. Khi hôn nhau hô hấp cũng nhẹ nhàng không giống như lúc thường, mang theo một loại thành kính và trân trọng.

Họ không xa lạ với cơ thể của nhau, quay phim cùng nhau lâu thế này đã quen thuộc với nhau rồi, cảnh giường chiếu cũng đã quay rất nhiều, lau súng cướp cò cũng rất nhiều, nhưng chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng kia mà thôi.

Hai người họ quấn lấy hôn nhau, hôn một lúc bắt đầu hơn thua, không ai nhường ai, quấn quýt đến toát mồ hôi toàn thân.

Trịnh Quan Ngữ cố gắng hết sức để khiêu khích cậu, màn dạo đầu cũng rất lâu để cậu thoải mái tận hưởng. Lúc này Trịnh Quan Ngữ cảm thấy khá là ổn có thể on top...

Kết quả bi ai phát hiện ra rằng mình không thể đè Minh Tranh được.

Ban đầu Trịnh Quan Ngữ vẫn kiên định ý nghĩ của mình, thương lượng mỗi người một lần là tốt nhất.

Sao lại nghĩ cái chuyện không thực tế này? Minh Tranh cảm thấy Trịnh Quan Ngữ thực sự là không biết rõ tình huống thực tế, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn với y: "Lúc trước anh cược thua phải đáp ứng em một chuyện, em muốn cái này. Anh đừng cãi nữa vô ích lắm."

Hóa ra là chờ ở đây. Trịnh Quan Ngữ nghiêng mặt đi thở dốc: "Trừ cái này ra thì anh đều đồng ý."

Minh Tranh khẽ cắn mặt y, chậm rãi di chuyển tay: "Có chơi có chịu, đừng có chơi dối."

Trịnh Quan Ngữ im lặng định phản kháng. Sức của cậu với mình chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, Minh Tranh chơi với y một lúc dần dần mất kiên nhẫn.

Minh Tranh suy nghĩ cảm thấy nếu chơi cứng sẽ phá hỏng bầu không khí, cậu dứt khoát rải thính: "Thầy Trịnh, sao anh không cho em?"

... Cái giọng này.


Mặt mo của Trịnh Quan Ngữ đỏ lên, y thực sự không ngờ Minh Tranh lại chơi chiêu này với mình, phạm quy quá đi.

Ừm, tai anh thật mềm. Minh Tranh cười cười bắt đầu cắn lỗ tai của Trịnh Quan Ngữ rồi không ngừng gọi y... để cố gắng đột phá phòng tuyến tâm lý của đối phương.
1

Nói chưa được vài câu Trịnh Quan Ngữ đã đầu hàng.

Tâm trạng cực kỳ phức tạp nhưng tranh thì tranh không được, đánh cũng đánh không lại, còn hay mềm lòng, xem ra chỉ có thể thỏa hiệp.

Nói đau cũng không chính xác, nói thoải mái cũng không hẳn là vậy, chỉ là cảm thấy không thực, có hơi quỳ không vững, run cả chân.

Lúc Minh Tranh làm rất im lặng, chỉ im lặng quan sát biểu cảm của Trịnh Quan Ngữ rồi từ từ điều chỉnh tư thế, phán đoán tốc độ và độ chuẩn xác dựa vào phản ứng của đối phương.

Cậu biết, và chắc hẳn cũng đã xem phim.

Một lần này rất lâu, Trịnh Quan Ngữ không biết động tĩnh của họ lớn bao nhiêu, hẳn là xe rung động không ngừng nhỉ...

Hơi thở dồn dập, hơi nóng từ cơ thể tràn ra thùng xe, không gian kín mít, một lúc sau người đã đổ đầy mồ hôi.

Cũng chính lúc đó Trịnh Quan Ngữ mới biết Minh Tranh đã tắt điều hòa. Y muốn với tới điều khiển cũng không với được, Minh Tranh không cho y động đậy, thậm chí còn lấy một quả ô liu từ trong túi quần ra nhét vào miệng y...

Nhiệt độ bên trong và bên ngoài xe chênh nhau lớn, chẳng mấy chốc trên cửa sổ xuất hiện một lớp sương mỏng.

Minh Tranh nắm lấy tay y ấn lên cửa kính xe đầy sương rồi cùng nhau trượt xuống, cười nói: "Muốn quay "Titanic" với anh một lần."

Trong ấn tượng của Trịnh Quan Ngữ, cảnh quay kinh điển này là một bàn tay đè lên ô cửa sổ, còn họ lại là hai tay đè lên nhau.

Minh Tranh đan từng ngón tay vào tay y, chậm rãi xoa nắn....

Trịnh Quan Ngữ không chịu được kích thích thế này, thất thủ lần đầu tiên.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, âm thanh càng ngày càng vang.

Lần thứ hai càng lâu hơn.

Y vốn đang hơi mệt nhưng Minh Tranh lại lười biếng sáp đến, ôm đầu y ấn xuống dưới, đôi mắt sáng trong nhìn y với dáng vẻ rất mong chờ.

Nói cứ như chọc ghẹo, gì mà... muốn thấy anh bẩn một lần.


Hỏi cậu tại sao, cậu chỉ nói, muốn làm trên mặt anh một lần, được không.

Đây dường như là một chấp niệm kỳ lạ của cậu. Vừa mềm lòng vừa thích, đến cuối cùng vẫn là thỏa hiệp dần trượt người xuống, xoa nắn mấy cái rồi mới bắt đầu động tác. Vì thích nên luôn cảm thấy có thể thỏa mãn cậu bất cứ điều gì, nếu đã có tình cảm với nhau thì không có gì to tát, trên dưới còn không để bụng thì sao phải bận tâm những chuyện này.

Tuy không thông thạo lắm... chỉ dùng cả con tim để làm, nhìn biểu cảm của cậu dường như rất hưởng thụ, xoa nắn tai mình từng cái một, hầu kết trượt lên xuống, hơi thở cũng dồn dập, có lẽ là thích nhỉ?

Y không quá chắc cậu có ổn không, vẫn hỏi một câu: "Thế này được không?"

Cậu chỉ nói: "Tiếp đi, anh nhanh lên chút."

Tiếp tục rồi, cuối cùng miệng của y muốn tê cả nhưng cậu vẫn chưa ra.

Cậu không nói lời nào chỉ im lặng nhìn gương mặt của Trịnh Quan Ngữ, nhìn rất cẩn thận rất chăm chú, như thể muốn tìm ra một đóa hoa trên mặt đối phương.

Quả thật Trịnh Quan Ngữ phải thừa nhận thân thể của Minh Tranh có sức hấp dẫn rất lớn với y. Rõ ràng vừa xong một lần, nhưng bây giờ chỉ nhìn thôi cũng làm y xao động không nói nên lời.

Lần đầu tiên làm chuyện này không có kinh nghiệm, Trịnh Quan Ngữ còn sợ làm cậu khó chịu nên chỉ có thể gắng hết sức mình khiêu khích, cũng không biết là dục vọng hơn thua lên cơn hay chỉ là muốn làm cậu thoải mái.

Chỉ khó chịu cái là cậu cứ liên tục gọi y.

"Thầy Trịnh."

"Thầy Trịnh."

"Trịnh Quan Ngữ."

Gọi đến mức làm cho toàn thân đều có phản ứng.

Trong miệng ngậm hàng không nói được lời nào, chỉ có thể chớp mắt với cậu nói mình biết rồi.

Cuối cùng vẫn bị tưới đầy mặt. Cảm giác rất kỳ lạ, nhưng y biết Minh Tranh như muốn xác nhận điều gì đó nên cũng tùy cậu.

Chỉ là lúc xử lý thì rất là ngại, súc miệng cả buổi trời không nói, thứ trên mặt cũng lau mãi không hết, phải để Minh Tranh lấy khăn ướt lau cho y mới thoải mái hơn chút, nhưng vẫn luôn cảm thấy cái mùi ấy vẫn còn vương trên mặt...

Ghét nhất chính là còn nghe cậu cười mình, nói sao cả người anh toàn là mùi của em vậy Trịnh Quan Ngữ.

Quả thật toàn là mùi của cậu, toàn thân đều là mùi của cậu. Mùi giống như mùi ô liu mà cậu thích ăn... là đắng và cái hậu sẽ ngọt, có mùi thơm đặc trưng của thực vật, rất khó để hình dung.

"Trên người em... là mùi ô liu, hơi đắng."

"Em quen chịu đắng cay gian khổ rồi." Minh Tranh cười, "Sau này anh cũng làm quen thôi, có cay đắng mới biết ngọt ngào ."

Nhân sinh trăm vị, đắng cũng là một trong số đó.

Nghe nói sau khi "yêu" xong sẽ cảm thấy trống rỗng, nhưng kỳ lạ là Trịnh Quan Ngữ không thấy thế, Minh Tranh cũng không, bọn họ vẫn ôm ấp chậm rãi hôn nhau, nghe tiếng mưa và chờ nhịp tim ổn định.

Xe này là bỏ luôn. Trịnh Quan Ngữ dọn sơ, cảm thấy những dấu vết kia hẳn là không sạch được, đau lòng hỏi cậu làm sao giờ, dù sao cũng là Maybach đắt đỏ.


Minh Tranh an ủi y: "Xe này có thể dùng để làm, không dùng cho mục đích khác, khi nào muốn đổi chiếc khác thì nói với em."
1

Giọng điệu thiếu gia này. Trịnh Quan Ngữ cười không nói gì thêm.

Lặng đi một lúc, Minh Tranh cảm thấy dường như Trịnh Quan Ngữ có chút không vui.

Chỉ có thể hỏi: "Xụ mặt cho ai xem đó?"

Trịnh Quan Ngữ thở dài, lại gần cài cúc áo sơ mi cho cậu: "Anh vừa vui vừa lo, sợ chúng ta thế này ảnh hưởng đến trạng thái quay, sau này có rất nhiều cảnh ngược tâm, anh còn dính với em thế này... Anh suy nghĩ không chu đáo, vừa rồi thật sự là bị sắc đẹp là cho mụ mị."

Minh Tranh nhìn y chăm chú: "Vừa nãy kêu lớn lắm mà, bây giờ nói cái này làm gì."

"Ừ, anh mụ đầu... Anh chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến việc đóng phim của em." Trịnh Quan Ngữ xoa đầu cậu, "Sao tự nhiên em lại mua đồ đến muốn ngủ với anh, không định từ từ à?"

Minh Tranh nhìn y một lúc lại yên lặng dời mắt, khẽ thở dài.

Quả thật là mụ mị cả đầu.

Đạo diễn đã nhắc đi nhắc đi nhắc lại phần lớn cảm tình vì phim đều có thời hạn. Tốt nhất phải bình tĩnh suy nghĩ diễn xong rồi còn có thể tiếp tục hay không, có phải là ý nghĩ nông nổi, hứng thú chốc lát hay không.

Vở kịch kết thúc thì sao, bọn họ cũng sẽ tan hay sao?

"Em bây giờ... một nửa thân thể thuộc về mình, một nửa khác thuộc về Trần Chu." Cậu nói, "Có lẽ em bị anh ta ảnh hưởng, muốn một đêm vui, không cần lý trí.", "Em cũng không biết phải nói gì."

Trịnh Quan Ngữ: "... Em nói rõ hơn đi."

Minh Tranh nhìn y, nói nghiêm túc: "Xem ra đúng người rồi, nhưng không đúng lúc. Em vẫn rất bi quan với quan hệ của chúng mình, tình hình bây giờ là em đang bất chấp tất cả, có lẽ mối quan hệ của chúng ta chỉ có thể kéo dài đến khi quay phim xong."

Cái gì tùm lum vậy. Trịnh Quan Ngữ bất đắc dĩ đánh cậu một cái: "Em không có lòng tin với anh thế à? Anh đã thích em từ rất lâu về trước, chẳng có liên quan quái gì đến bộ phim này cả."

Minh Tranh cười vùi đầu vào lòng y: "Anh nói mấy câu dỗ ngọt em nghe nào."

Trịnh Quan Ngữ suy tư rồi cúi xuống hôn lên má cậu, ghé sát vào tai cậu nói: "Phim sẽ quay xong, nhưng một phần của Cao Tiểu Vũ và Trần Chu sẽ vĩnh viễn sống trong cơ thể của chúng ta và chỉ thuộc về chúng ta."

Minh Tranh cười: "Tiếp đi."

"Cậu chuyện của họ là những lời nói dối, là giả, nhưng em và anh thì không, tình cảm của chúng ta là thật. Phim có kết thúc cũng không sao cả, em và anh chỉ mới bắt đầu."

Tác giả: Mọi người đừng lo trong xe không đủ chỗ, xe này có biển số vàng, xe dài 6m, đủ. (Bên tàu xe có biển số vàng là các loại xe lớn)

Cũng lưu ý luôn, cảnh này bắt chước cảnh kinh điển trong "Titanic".

P/s: Chữ in nghiêng là phần đã bị cắt 🤤
2

Xe và cảnh trong... xe 🥲🐶🫒⛈️🔥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận