Jung Hoon.
Tôi có linh cảm lần này về nước mẹ ko phải chỉ để thăm chúng tôi mà còn có thêm một mục đích khác.Và chắc chắn rằng nó ko phải chuyện nhỏ, ko những thế mà còn liên quan đến chiếc nhẫn đang nằm trên cổ tôi nữa…
Chiếc điện thoại rung bần bật trong tay làm tôi giật cả mình suýt nữa là làm rơi nó xuống đất.Số của Bi hiện lên.Nửa đêm rồi anh ta còn gọi cho tôi làm gì nhỉ?Anh ta chỉ nói đúng 1 câu : “cậu đến nhà tôi gấp”, rồi cúp máy, chẳng để tôi kịp hỏi thêm câu nào.
Tôi phóng như bay đến chỗ Bi.Anh ta mở cửa đón tôi bằng một nụ cười và một câu nói quen thuộc:
-Đến nhanh nhở?Bộ cậu đi bằng…tên lửa huh?
Tôi đã quá quen với cái tính khí “bất phình phường” đó của Bi nên cũng chẳng thèm để ý-Có chuyện gì sao?-tôi hỏi
-“Nữ hoàng” cho gọi-Bi nhún vai đi vào trong.
Vậy là tôi đã đoán đúng.Nhưng ko ngờ mọi việc lại diễn biến nhanh đến vậy.Hẳn là chuyện mẹ sắp nói đây rất quan trọng nên mới gọi tôi vào nửa đêm thế này!Nhưng sao ko thấy Jenny đâu vậy nhỉ?Hay là cô ấy đến muộn?
Khi tôi và Bi đã yên vị, mẹ mới bắt đầu:
-Con định khi nào sẽ nói với Jenny mọi chuyện đây?
-Mẹ?…sao lại?…-Bi hốt hoảng.
-Em con cũng đã lớn rồi còn gì?Ko lẽ cứ giấu nó mãi được sao?
-Nhưng tình cảm giữa nó với Jung Hoon đang rất tốt, bây h mà nói ra liệu Jenny…-Bi bỏ dở câu nói.
-Đây là chuyện của Jung Hoon, ko phải con!Con ko cần bận tâm!-mẹ nghiêm giọng.
-…hay là chờ thêm vài năm nữa được ko ạ?-tôi ấp úng.
-Thôi được rồi!Con hãy nghe xong chuyện này rồi hãy quyết định-mẹ tôi thở dài-Bi ra ngoài một chút được ko con?
-Nhưng…-Bi định phản đối nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của mẹ anh ta liền “ngoan ngoãn” ngay- Vâng!
Mẹ là thế, bình thường rất dịu dàng, mềm mỏng nhưng một khi đã quyết chuyện gì rồi thì sẽ làm cho đến cùng.Lúc đó bà sẽ ko còn là một người mẹ hiền lành nữa mà trở thành một người phụ nữ nghiêm nghị, sắt đá.Và có lẽ Jenny cũng tiếp nhận gen này từ bà.Điều này làm cho tôi phải khốn đốn ko biết bao nhiu lần.
Sau khi Bi đã đi khuất mẹ mới lên tiếng:
-Cặp nhẫn mà con và Jenny đang giữ đó là nhẫn cưới của bố mẹ quá cố của con.Trước khi “ ra đi” họ gửi lại ẹ và nhắn nhủ rằng nhất định con phải là một thành viên trong gia đình của bố mẹ.Bao năm qua bố mẹ đã phải suy nghĩ, đắn đo rất nhiều.Mẹ đã định sẽ ko bao h nói ra chuyện này nhưng ….Mẹ biết tình cảm con dành cho con bé ko phải chỉ đơn thuần là tình bạn hay tình anh em…Con hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi!Tuần sau mẹ về bên đó lại, hy vọng trước khi đi mẹ sẽ nhận được kết quả từ con.
Mẹ nói xong vỗ nhẹ vào vai tôi rồi đứng dậy bỏ đi.Tôi về nhà trong một tâm trạng rối bời.Vẫn biết là phải nói với Jenny sự thật rằng tôi ko phải là anh trai của cô ấy nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ nói vào lúc này.Chỉ mỗi có chuyện ấy thôi cũng đủ làm tôi đau đầu.Nay lại thêm “vụ” này nữa.Mọi việc cứ dồn dập xảy đến làm tôi chẳng thể nghĩ được cái gì nên hồn.
Tôi đã chứng kiến cảnh Jenny ra đời và chúng tôi đã lớn lên cùng nhau.Có lẽ trong nhà, tôi là người hiểu Jenny hơn ai hết, hơn cả bố, mẹ và Bi.Tôi ko biết mình đã dành thứ tình cảm đặc biệt cho Jenny từ lúc nào.Chỉ biết khi được thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy là trái tim tôi reo vui, lòng tôi thấy yên bình và nhẹ nhõm đến kì lạ.Khi cô ấy khóc trái tim tôi đau đớn như muốn vỡ tung ra.Và tôi luôn cảm thấy khó chịu khi Jenny ở bên cạnh một đứa con trai nào khác ngoài tôi.Tôi đã rất muốn thoát khỏi vị trí “cậu Ba” của tổng giám đốc tập đoàn M-Hotel để có thể được yêu Jenny như một người con trai bình thường khác.Nhưng rồi cái ý nghĩ đó lại bị dập tắt bởi một nỗi lo sợ rằng nếu nói ra tôi ko phải là anh trai như cô ấy vẫn thường nghĩ thì liệu cô ấy có còn ở bên cạnh tôi nữa hay ko?Và mối quan hệ đang tốt đẹp giữa chúng tôi có còn nữa hay ko?Cuối cùng tôi đã chọn giải pháp hèn nhát là trốn tránh tình yêu đó và trở lại làm tốt vai trò một người anh của Jenny.Cứ tưởng mọi chuyện thế là kết thúc, vậy mà hôm nay, chính mẹ lại là người gợi ra.Tình yêu được chôn chặt bấy lâu nay như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ nay được tiếp thêm “nhiệt” nên cháy bùng lên.Tôi phải quyết định thế nào cho đúng đây?