Ăn uống, tắm gội sạch sẽ đâu ra đó xong, Uno tập họp mọi người lại để “mở một cuộc họp đại gia đình” (nguyên văn lời thông báo của anh ta).
Sau khi tất cả 6 người trong căn nhà này có mặt đầy đủ trong căn phòng khách, Uno đứng dậy…chủ trì cuộc họp.
-E hèm! Xin chào mọi người.Tôi là Jung Yun Ho, biệt danh U-Know, thường gọi là Uno.Hôm nay, ngày 12/5/2008, lúc 8h, tại phòng khách nhà Dong Bang, tôi mở một cuộc triệu tập khẩn cấp để bàn bạc và đưa ra hình phạt cùng với một “bộ luật” dành riêng cho phạm nhân Jenny.
-Tôi có ý kiến thưa “ông” Uno-Max giơ tay lên.
-Nói!-Uno ra hiệu cho Max đứng dậy.
-“Ông” làm ơn bình thường lại đi.Chỉ có một chuyện nhỏ như thế mà dùng toàn những từ đao to búa lớn cứ như đang trong tòa án ấy. “Ông” là ca sĩ chứ có phải là thẩm phán đâu?
Ha…ha…ha-mọi người được một trận cười nghiêng ngửa.
-Đã thế còn tự xưng danh tính tất tần tật ra nữa chứ.Đã có ai khảo đâu?-Xiah chêm vào.
Ha…ha…ha-lại một trận cười nữa nổ ra.
-Im! Im hết! Không thôi “ông” đây cho vào…máy chém xử tử hết bây giờ-Uno chạy lại bịt miệng tôi với mấy người kia lại.
-Đau bụng chết được-Hero ôm bụng than.
-Ai bảo cười cho lắm vào-Uno liếc xéo.-Bây giờ ổn định cả chưa?-sau một hồi vất vả lập lại trật tự an ninh,hòa bình thế giới, anh ta lại típ tục bước lên… ghế để chỉ đạo.-Đầu tiên là giải quyết chuyện tên của Jenny trước.Phải dùng tên nào đây?
-Thì vẫn gọi như cũ thôi.Còn cái tên kia, coi như ko biết đến –Hero lên tiếng.
-Còn ai có ý kiến gì nữa ko?-Uno liếc mắt một lượt tất cả mọi người.
-Jen.-Mic phát biểu cộc lốc.
-Ê! Vụ này hơi bị hay nhá! Tên này nghe được lắm-mọi người ồ lên khi Mic vừa dứt lời.
-Miễn đi! Tên người ta đang hay, đang đẹp như thế tự dưng lại cắt mất đầu mất đuôi vứt mất vậy mà được hả?-tôi phản bác.
-Phạm nhân ko có quyền nói, chỉ được ngồi im nghe thôi-Uno gạt phắt lời tôi.-Mời các đại biểu giơ tay biểu quyết, ai đồng ý với Mic?
Anh ta vừa dứt lời thì hàng loạt cánh tay đều giơ lên hết cả.
-OK! 100% đồng ý.Vậy là từ nay chúng ta sẽ gọi cô ấy là JEN-Uno chỉ tay về phía tôi.-Típ nàh.Còn vụ Jen có quan hệ với Hero thì sao đây?
-Trăng với sao cái gì? Hai người họ quen biết trước thì cũng đâu có chết ai. Coi như bỏ qua-Xiah phẩy tay.
-Cảm ơn cậu nhìu lắm Xiah.Cậu đúng là bạn tốt-Hero đập đập vào vai Xiah tỏ vẻ cảm phục.
-Ồ, có gì đâu? Kim Jun Su này trước giờ luôn tốt bụng thế mà-Xiah cười hề hề- À! Tôi có ý kiến, hình phạt dành cho anh ta về tội nói dối thì nhất định là phải nặng vào đấy nhá-anh ta quay sang Uno đề nghị.
-Cậu…cậu…-Hero shock đến nỗi nói ko nên lời.
-Anh mà tin anh ta thì chỉ có bán nhà, ra công viên ngủ thôi-tôi ái ngại nhìn Hero.
-Ê Jen! Sao nỡ nói anh như thế? Anh vô tội mà?Anh chỉ bảo là bỏ qua chuyện hai người quen biết nhau chứ còn chuyện phạt thì đâu có nói sẽ bỏ qua đâu?-Xiah phân trần với tôi.
-Thôi im lặng đi! Cậu ko nói thì sợ người ta tưởng cậu bị câm huh?-Mic quay sang cằn nhằn.
-Mẹ nó mà cũng nói nặng lời với tôi sao? Ôi đau lòng chết mất –Xiah hai tay ôm lấy ngực và ngã ngửa ra sau.
-Thôi thôi! Giờ đến chuyện hình phạt đây! Mọi người lại típ tục đưa ra ý kiến đi.-Uno dõng dạc nói- À! còn Hero với Jen thì tất nhiên là phải ngồi im rồi- vừa mới thấy tôi há mồm định lên tiếng anh ta đã chêm ngay vào câu sau.
-Việc đầu tiên là phải chia cắt hai người này ra-Max từ đâu chạy đến chen vào giữa tôi với Hero.
-Ko cần cậu nói thì ai cũng biết.Chuyện ấy là chuyện tất nhiên phải làm.-Uno cũng phi thân xuống ghế, đến chỗ tôi ngồi và kéo tôi ra khỏi chỗ ấy.
-Chia cắt anh thì có. Anh cứ tối ngày mơ mộng Jen là vợ của anh còn gì?-Xiah cũng nắm tay tôi kéo đến chỗ anh ta đang ngồi.
-Trời ơi! Tôi là cái bao cát hay sao mà mấy người kéo qua kéo lại zạy hả?-tôi hét lên-ko ngồi gần mấy người nữa, nguy hiểm quá!-tôi chạy đến ngồi gần Mic.
-Tại các người cả đấy!-giành giật làm gì để cuối cùng tên đó hưởng-Max cằn nhằn.
-Cái đó gọi là “song hổ giao tranh, tiều phu đắc lợi”-Mic cười ra vẻ đắc thắng.
-Stop here! Giờ đưa ra hình phạt đi xem nào-Uno cắt ngang cuộc “giao chiến”.
-Cái đó tùy cậu-Mic lên tiếng.
-Tôi cũng ko có ý kiến-Max típ lời.
-Giao cho “ông” thẩm phán toàn quyền quyết định-Xiah nhún vai.
-Tôi quyết định hết sao? Thật ko?-Uno hớn hở.
-Uhm- mọi người đều gật đầu.
-Rất cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi….Nhưng rất tiếc… thẩm phán vẫn chưa nghĩ ra-Uno cười giả lả.
-Không phải chứ?-tất cả đều đồng thanh hỏi.
-Vậy mà làm ra vẻ ta đây đã có cao kiến gì rồi ấy.Làm người ta tin sái cả cổ-Mic nhăn nhó.
-Ơ hay nhở? Tôi ko nghĩ ra mới phải hỏi các cậu.Chứ nếu ko thì mở ra cuộc họp này làm gì?-Uno trả lời một cách thản nhiên.
-Tóm lại là vẫn chưa có hình phạt cho tôi chứ gì? Vậy thì thôi nhá, tôi đi ngủ đây! Khi nào quyết định xong thì kêu, tôi sẽ chịu –Hero đứng dậy.
-Em cũng về phòng đây! Chúc mọi người ngủ ngon-tôi nói rồi vọt thật nhanh lên phòng.
Cứ để cho 4 “ông” đại biểu cấp cao ấy họp.Mình về phòng ngủ khò cho sướng.Thật là…ko biết họ nghĩ gì mà lại thay đổi tên họ của tôi vậy hả trời? Nhưng tính ra cái tên Jen cũng hay hay đấy chứ nhỉ?...tôi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay…
Sáng ra thấy Max, Xiah, Uno và Mic mặt mày bơ phờ.Chỉ có tôi với Hero là vẫn… tràn trề sức sống.
-Ban tối các cậu thức đến mấy h thế?-Hero lên tiếng hỏi.
-1h sáng-Max đáp.
-Hình phạt là gì?-tôi típ tục hỏi.
-Vẫn chưa nghĩ ra-Xiah mệt mỏi nói.
-Gì chứ? Thức đến 1h sáng mà ko nghĩ ra sao?-tôi ngạc nhiên.
-Bọn nó cứ cãi nhau chí chóe thì nghĩ làm sao cho ra?-Mic trách khéo.
Tôi và Hero đưa mắt nhìn nhau. Hai chúng tôi cùng mỉm cười.Đúng là hết thuốc chữa với mấy người này.Có ai đời người bị phạt lại được ăn no, ngủ kĩ, được hưởng sung sướng, trong khi đó người ra hình phạt lại phải mất ngủ, mệt mỏi thế kia.Hay thật! Nếu vậy thì tôi tình nguyện làm “phạm nhân” suốt đời.