Chúng tôi lang thang khắp phố này sang phố khác.Hết quán ăn này đến quán ăn kia.Đây là lần đầu từ khi về HQ tôi được đi tham quan cảnh đêm như thế này.Và cũng là lần đầu tiên “tay trong tay” với Max đi chơi.Không biết từ lúc nào tôi đã không còn thấy “hate” anh ta như những ngày đầu tiên mới quen nữa.Cái cảm giác ấy đã …cuốn gói ra đi không một lời vĩnh biệt.
Sau khi đi bộ ròng rã suốt…1 tiếng đồng hồ,chúng tôi dừng chân ngay tại một cái ghế đá ở trong công viên.
-Em ngồi đây nhé.Anh đi đằng này một chút-Max đứng dậy.
-Đi đâu nữa? Ngồi nghỉ một lát rồi về-tôi kéo anh ta ngồi xuống.
-5 phút thôi mà-anh ta nài nỉ.
-Nhưng anh đi rồi em ở đây một mình sao? Nhỡ có chuyện gì…-tôi nói lấp lửng.
-Trời đất! Jen mà biết sợ sao? Em mà tức giận lên thì đến…ma quỷ cũng phải chào thua, bỏ chạy mất dép huống hồ người thường.Thôi, không sao đâu.Chẳng có đứa nào dám động vào cô đâu, tiểu thư của tôi.Nàng cứ ngồi đây chờ đi nhá!-Max nói xong chạy vụt đi.
-Này Shim Chang Min-tôi đứng dậy hét lên.
Gọi tên anh ta xong tôi mới giật mình.Tôi vội lấy hai tay bịt miệng mình lại và thầm khấn vái thổ địa là đừng cho anh ta nghe thấy gì cả.Nhưng có lẽ điều này là không tưởng vì giọng tôi to như thế kia mà.Trời ơi! Ma xui quỷ khiến thế nào mà tự dưng tôi lại thốt lên 3 từ ấy thế?
Len lén đưa mắt lên nhìn Max, anh ta cũng đang sững sờ nhìn tôi.Khuôn mặt biểu lộ một sự xúc động mạnh.
Nhân cơ hội tâm hồn anh ta còn đang… phiêu dạt chốn nào, chưa kịp tỉnh lại mình phải tìm cách thoát thân mới được.-tôi thầm nghĩ.
-Anh đi đâu thì cứ đi đi-tôi đuổi khéo anh ta.
Max như bừng tỉnh, anh ta từ từ tiến về chỗ tôi, lấy hai tay đặt lên vai tôi, nói bằng giọng đứt quãng:
-Em…vừa mới…nói…gì? Nhắc…nhắc lại đi!
-Em vừa bảo là :anh đi đâu thì cứ đi đi-tôi nhắc lại nguyên văn câu nói lúc nãy.
-Không phải! Là cái câu trước kia-anh ta lắc đầu lia lịa, 2 chân giậm thùm thụp xuống đất.
-Không biết, quên rồi-tôi phẩy tay.
-Em vừa gọi anh bằng gì ấy?
-Thì bằng tên anh chứ tên gì?Hỏi thế mà cũng hỏi.Đồ hâm!-tôi nhíu mày.
-Vậy thì em nhắc lại tên đó đi.
Biết trốn không xong, tôi đành “cắn răng” nhắc lại tên anh ta một lần nữa:
-Shim Chang Min.
-Một lần nữa!
-Shim Chang Min.
-Một lần nữa!
-Thôi dẹp đi! Cái tên xấu òm chứ đẹp đẽ gì mà cứ bắt người ta nhắc đi nhắc lại hoài.-tôi bực mình gắt lên.
-Oh my God! Đây là lần đầu em gọi tên anh đấy-anh ta mừng rỡ ra mặt mặc dù mới bị tôi “chửi”.
-Anh có ấm đầu không đấy? Nghĩ sao mà lại kêu đây là lần đầu em gọi tên anh? Bình thường em gọi anh bằng tên người khác chắc?
-Nhưng mà bằng tên kia chứ đâu phải tên này?
-Nhìu chiện quá đi.Tên nào cũng là tên thôi.
-Không được.Từ giờ em phải gọi anh là Chang Min oppa đấy nghe chưa?Cấm gọi là Max nữa!
-Gì chứ? Ko thix đâu! Gọi tên kia quen rồi, tên này nó quái quái thế nào ấy.
-Anh bảo làm gì thì cứ làm theo đi, sao cứ hay cãi lời người lớn thế hả?-Max cốc vào đầu tôi một cái đau điếng-thôi ngồi chơi đi, cấm chạy nhảy lung tung đấy.Anh đi đây.
Oh no! Anh ta làm như thể tôi là đứa trẻ lên 3 ko bằng ấy.Người gì mà mặt non choẹt, búng ra sữa ko lo lại đi nói người khác.Thật quá thể mà.
À! Còn cái “vụ” kia nữa chứ.Chỉ tại cái miệng ăn mắm ăn muối nói bậy này thôi.Bây giờ thì xong rồi, từ nay tôi phải gọi anh ta bằng cái tên dài ngoẵng đó sao?Cái tên bất bình thường này!Đang yên đang lành tự dưng bắt người ta đổi cách gọi.Bực cả mình.
Đúng như đã hứa, 5 phút sau đã thấy Max chạy lại về phía tôi và trên tay cầm hai hộp kem.
-Trời nóng quá, ăn cái này át-anh ta chìa cho tôi một hộp.
-Thì ra anh đi mua kem sao? Ngố nó vừa thôi.Ngay chỗ kia có một quán bán thì không mua, lại đi chỗ nào cho nó xa xôi?-tôi chỉ tay về phía một quầy bán kem ở gần chỗ chúng tôi ngồi.
-Nhưng chỗ ấy ko ngon.Chỗ này ngon hơn.
-Ừ, kén ăn cho lắm vào để bây giờ mồ hôi đầm đìa thế kia thì cũng như không.Mát gì nổi nữa.-tôi nhăn nhó.
-Cái gì? Anh đời nào lại kén ăn? Chỉ vì muốn thấy em ăn ngon nên anh mới chạy xa xôi như vậy chứ bộ.Đã ko cảm ơn người ta thì thôi mà còn nói nặng nói nhẹ-Max xịu mặt xuống.
Câu nói của Max quả là có tác dụng.Tôi đang từ trạng thái nhăn nhó, lập tức chuyển sang trạng thái ngạc nhiên tột độ.Hai mắt tôi mở to hết cỡ nhìn anh ta.Choáng toàn tập.
-Gì mà nhìn như thể anh là sinh vật ngoài trái đất thế?Bộ mặt anh dính lọ nghẹ hả?-Max vừa hỏi vừa đưa tay lên mặt mình.
-À…ko…ko có gì.-tôi lắp bắp.
Ôi trời, sao tim tôi đập thình thịch thế này nhỉ?Người cứ nóng bừng cả lên, có cảm tưởng như đang ngồi trên lò than ấy.Ko lẽ tôi bị sốt mất rồi?
-Này Jen! Em phải cảm ơn anh đấy nhá! Em là người đầu tiên và chắc cũng là người duy nhất được anh dẫn đi chơi thế này đấy.Bao nhiu người mơ mà cũng ko được đâu.-anh ta nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Choáng lần 2.Câu nói lần này của anh ta coi bộ shock hơn lần trước nữa.Tôi vừa mới bình tĩnh lại được chút ít vậy mà tên này nỡ “dập” thêm một câu nữa.Tim tôi lúc đầu đập nhanh như muốn rớt ra ngoài còn ngay bây giờ đây, khi câu nói thứ 2 của Max lọt qua tai, truyền đến não thì nó ngừng đập lun.Tôi cảm thấy khó thở kinh khủng, đầu óc choáng váng.
Tôi vội vàng bám chặt vào cánh tay của Max chứ nếu ko chắc bị ngã xuống đất mất tiêu roài.Và chuyện mất một tí “huyết” là chuyện ko bàn cãi.
-Jen? Sao vậy em cảm thấy ko khỏe ở đâu hả?-Max hốt hoảng khi thấy tôi như vậy.
Ngay lúc này, Max đang ở rất gần tôi đến mức tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh ấy.Ánh mắt ấy, lời nói ấy khiến đầu óc tôi quay cuồng, chao đảo.Một cái gì đó chảy ra từ mũi.Tôi đang ngạc nhiên thì bỗng Max thốt lên vẻ hốt hoảng:
-Máu…máu kìa Jen! Em bị chảy máu rồi.
Tôi giật mình, đưa tay lên sờ thử và…máu dính đỏ cả tay tôi.
-Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ.Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, đừng lo.
Nói xong Max lập tức xốc tôi lên, bế đi.Cơ thể Max ấm nóng, vòm ngực rộng, vòng tay rắn chắc đang ôm lấy tôi. Mọi vật xung quanh mờ dần, mờ dần….