Tôi ko tin vào mắt mình nữa.Nhưng sự thực là cô ấy đang ngồi đó với Bi.Hai người cười nói với nhau trông có vẻ thân thiết lắm. Nhớ có một lần tôi và Uno có thấy cô ấy khoác tay đi cùng với Bi.Lần đó tôi đã định tìm hiểu xem quan hệ giữa hai người họ là gì nhưng lại quên béng đi mất.Thì ra bao lâu nay họ vẫn “lén lút qua lại” với nhau.Hèn gì trưa chủ nhật nào cô ấy cũng ko ăn cơm trưa ở nhà.Hóa ra là đến đây với hắn ta.
Tôi giận run lên, mặt mày tím tái.Cái “tên”...mắt một mí này thì có gì hay ho mà cô ấy lại “thân thiết” với hắn ta nhỉ?Chúng tôi cũng đâu thua kém gì tên đó?
Ngồi một chỗ mà nhìn như thế chắc tôi đứt mạch máu não mà chết mất.
Tôi đứng dậy đi đến chỗ bọn họ.
*****************************************
Jen.
Đang ngồi ăn thì tự dưng một cánh tay tôi bị kéo lên và một giọng nói quen thuộc cất lên:
-Đứng dậy đi!
-M….Mic???-tôi tròn mắt nhìn anh ta.
-Cậu là Micky của DB phải ko?-Bi nhíu mày hỏi bằng giọng nghi ngờ.
-Ko sai đâu.-Mic gằn giọng.
-Cậu đang làm cái trò gì vậy?Tự dưng lại xen vào bàn ăn của người khác thế này mà ko biết xấu hổ sao?-Bi khích bác.
-Thế thì đã làm sao?Có giỏi thì đi…mách với nhà báo ấy.-Mic cũng vênh mặt lên thách thức.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.Thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên tôi đành phải mở lời can thiệp:
-Hai người sao vậy hả? Có biết đây là nơi đông người ko?Làm ơn đừng có cãi nhau nữa.
-Hừ! Nể mặt Jenny nên tôi bỏ qua cho cậu lần này.Nhưng lần sau thì đừng hòng-Bi trừng mắt nhìn Mic-đi thôi Jenny-anh ấy nắm tay tôi dẫn đi.
-Đứng lại đó cho tôi!-Mic tóm tay còn lại của tôi-cậu có quyền gì mà đưa cô ấy đi như thế?
-Hừm.Quyền gì à? Vậy thì cậu có quyền gì mà hỏi?-Bi hỏi lại.
-Tôi…tôi…-Mic ấp úng- tôi là bạn trai của Jen.-đột nhiên Mic nói lớn.
Tôi mắt chữ O mồm chữ A đứng nhìn trân trối Mic.Ôi trời đất ơi!Chuyện gì đang xảy ra thế này?Anh ta sao tự dưng lại thế chứ?Lớn chuyện rồi đây!.Trước mặt “ông già” Bi mà nói thía thì thể nào “ổng” cũng gây ra án mạng à xem.Và tôi đây là nạn nhân đầu tiên. (T_T)
-Jenny? Thế là thế nào?-Bi quay sang tôi hỏi bằng giọng kinh ngạc.
-Em…em…-tôi shock đến mức nói ko nên lời.
-Hừ, thôi được! Cứ cho cậu là bạn trai của Jen đi! Nhưng dù là ai đi chăng nữa cũng ko được phép đưa con bé đi mà ko thông qua tôi hết.-Bi quay sang nhìn trừng trừng vào Mic, gằn giọng.
-Cái gì?-giờ lại đến lượt Mic choáng vì câu nói đó của Bi.
-Đi thôi-Bi kéo tay tôi đi.
Trên đường đi anh ấy ko nói với tôi một lời nào.Nhưng nhìn vẻ mặt… hầm hầm của anh ấy tôi đã đoán chắc được sẽ có một trận…cuồng phong dữ dội đổ ập xuống đầu tôi.Tôi len lén móc điện thoại ra nhắn tin cầu cứu Jung Hoon.Từ trước đến nay chỉ có mỗi một mình Jung Hoon là khống chế được cơn tức giận của Bi thôi.
Về đến nhà, anh ấy cũng ko nói ko rằng đi vào phòng, để tôi ngồi một mình trên sopha.Khoảng 15 phút sau, Bi bước ra, ngồi xuống đối diện với tôi và bắt đầu cuộc “thẩm vấn”:
-Nói đi xem nào!
-Nhưng nói gì mới được?-tôi hỏi lại.
-Chuyện thằng đó là bạn trai của em-anh ấy đáp.
-Trời ơi!Anh ta nói dối đấy-tôi phân trần.
-Hừ! nói dối sao?Giữa em với nó phải có chuyện gì thì nó mới dám nói như thế chứ?-anh ấy gằn giọng.
-Anh Hai! ko tin em thì anh hỏi em làm gì?Tại sao lúc nào cũng muốn người khác trả lời theo ý mình như thế?-tôi gắt um lên.
-thôi được rồi.-anh ấy thở dài-vậy thì ít ra em cũng phải nói cho anh biết làm sao em quen được Mic? Mà nếu như quen với nó rồi thì chắc chắn là cũng phải quen với mấy đứa còn lại.Bọn nó đâu phải người thường mà em có thể quen được.
-chuyện này….em…-tôi lúng túng ko biết phải trả lời thế nào-thực ra thì em đang ở…
-Tại vì Jenny học cùng lớp với Max.Hơn nữa còn ngồi cạnh nhau nữa nên thân với nhau là chuyện bình thường-Jung Hoon xuất hiện giải nguy cho tôi.Chứ nếu ko thì xém chút nữa là tôi đã “phun” ra sự thật mất tiêu roài.
-À! Ra thế! Vậy mà cứ ấp a ấp úng –Bi gật gù-mà em cũng hay thật đấy.Chuyện đó mà cũng giấu anh sao?-Bi quay sang trách tôi.
-Trời ạ! Vậy mà em nhắn tin “S.O.S”.Làm anh tưởng có chuyện gì nghiêm trọng.Chạy thục mạng đến đây.Hóa ra lại là một chuyện cỏn con thế này.Ko ngờ em cũng yếu bóng vía đến thế-Jung Hoon nhìn tôi cười.
-Hok dám đâu! Trước giờ anh là người hiểu rõ hơn ai hết Bi mà nổi giận lên thì kinh hoàng như thế nào còn gì?-tôi phụng phịu đáp.
-Hey! Nói thía muh nghe được sao? Anh của em là một người rất đỗi “dễ xương” mừ.-Bi lên tiếng.
-Oh my God! Shock quá đi-tôi và Jung Hoon hét toáng lên-ai lại có thể…phun ra cái câu khiếp thía?-tôi hỏi.
-Kyo bảo thế mà.Ko tin à? Để anh gọi cô ấy cho nhá-Bi moi di động trong túi quần ra.
-Cái gì?-tôi và Jung Hoon lại típ tục đồng thanh hỏi.
-Á! Lỡ miệng rùi-Bi hốt hoảng lấy tay bịt miệng lại.
-À há! Lộ hết roài nhá! Hai người ghê gớm thật. “tình củm” đến thế mà lại giấu mọi người.-Jung Hoon trêu.
-Sao? Khai rõ ra xem nào!-tôi xen vào.
-Thì cũng thường thôi.-Bi đỏ mặt.
-Thường là thường thế nào? Kyo mà đã mở miệng khen ai thì chắc chắn người đó phải quan trọng đối với nó lắm.-tôi típ tục tra hỏi.
-Anh cũng muốn nói ra lắm nhưng Kyo ko cho phép.Em có giỏi thì đi mà hỏi cô ấy.-Bi phẩy tay.
Nói xong anh ấy đi nhanh ra khỏi nhà.Còn lại tôi và Jung Hoon nhìn nhau cười (một cách nham hiểm).Ko cần nói chắc ai cũng biết tôi và Jung Hoon đã nghĩ ra được cách bắt Kyo và Bi phải “ công khai” mối quan hệ giữa họ.Dù gì tôi cũng là đứa bạn thân nhất của Kyo và Jung Hoon lại là thầy chủ nhiệm của nó.Chẳng lẽ hai chúng tôi lại thua hai người bọn họ sao?