Max.
Khi chúng tôi vừa bước đến trước phòng Jen, Uno đang định gõ cửa thì bỗng nhiên từ bên trong, cô ấy đẩy cửa bước ra.Nhìn thấy chúng tôi cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.Chỉ mới có 3 ngày mà Jen như trở thành một người hoàn toàn khác.Người thì gầy hẳn đi, khuôn mặt cũng ko còn tươi tắn, hồn nhiên nữa.Ngay cả nở một nụ cười giờ đây cũng khó khăn với cô ấy.Đôi mắt vô hồn, ko có một chút sức sống.Nhìn cô ấy lúc này, tôi lại cảm thấy giận người có tên Song Chul ghê gớm.Anh ta là gì mà có thể khiến cho Jen trở nên thế này?Anh ta chẳng đẹp (vì giống Kuo mà) thậm chí còn thua cả tôi nữa ấy chứ (cái này nên xem lại).Lại còn chẳng giỏi giang gì, chỉ là một người làm ở vườn táo thôi.Thế mà Jen lại đề cao anh ta, đau khổ vì anh ta…
Ôi thôi chết!Mình đang nghĩ gì thế này? Xúc phạm người đã khuất là ko nên.Max ơi, mày điên mất rồi.Anh Song Chul ạ! Xin lỗi, nãy h tôi nói những điều bậy bạ nên anh đừng để bụng nhá, coi như tôi chẳng nói gì cả.-đang “lên án” Song Chul thì tôi bỗng giật mình và chợt nhớ ra anh ta đã thành người “thiên cổ” từ lâu rồi thế nên nhanh chóng rút lại lời nói của mình.
-Chúng ta nói chuyện một chút có được ko?-Jen đột nhiên lên tiếng.
-Uh, vừa hay bọn anh cũng có chuyện muốn nói với em.Chúng ta xuống lầu đi.-Uno đáp và nhanh chóng bước đi.
-----------------------------------------------
Tại phòng khách.
-Chuyện anh Song Chul giống người có tên Kuo là thật sao?-Jen hỏi.
Cả căn phòng im lặng đến đáng sợ.Hình như ko ai có ý định trả lời câu hỏi ấy của Jen thì phải.Có lẽ là vì mọi người nghĩ Hero hiểu mọi chuyện rõ nhất nên nhường cho anh ta nói.Nhưng xem ra, anh ta cũng ko định mở miệng.
-Đây là ảnh của Kuo.Em cứ xem thì sẽ rõ-đột nhiên Hero rút trong túi ra một tấm ảnh và đưa cho Jen.
Khuôn mặt cô ấy thoáng biến sắc khi nhìn thấy tấm ảnh ấy.Sự xúc động hiện rõ trên khuôn mặt của cô ấy, hai giọt nước mắt long lanh rơi ra.Tự dưng lòng tôi lại quặn đau.Ngay bây giờ đây tôi rất muốn siết chặt cô ấy vào vòng tay của mình nhưng ko thể.Vì ở đây ngoài tôi và cô ấy ra còn có cả 4 người kia nữa.Mà bọn họ cũng lạ thật.Rõ ràng lúc nãy hùng hổ lắm mà, nhất là Uno bảo nhất định sẽ an ủi và làm cho Jen vui trở lại.Thế mà giờ người nào người nấy lại im thin thít thế kia.Nhưng nói thì nói thế thôi chứ tôi cũng có hơn gì?nãy giờ tôi cũng có dám nói tiếng nào đâu.Bởi vì tôi thấy mọi điều nói ra ngay bây giờ đều vô duyên và ko có tác dụng.Chính xác hơn là không biết nên bắt đầu như thế nào, nói ra sao, nói điều gì.Thế nên đành “câm nín”.
-Các anh đang nói dối em đúng ko? Người này ko phải chỉ giống anh Song Chul mà thật sự chính là anh ấy, đúng ko? Anh ấy vẫn còn sống có đúng ko?-Jen hỏi dồn dập.
-Em bình tĩnh đi! Mọi chuyện đều là sự thật, bọn anh ko dối em điều gì cả-Uno trả lời một cách khổ sở.
-Thôi được rồi, nếu em vẫn ko tin thì anh sẽ đưa ra bằng chứng.-Xiah thở dài- Cách đây 10 năm, lúc Song Chul đang sống cùng em và Hero ở vườn táo thì Kuo lại đang đi du học bên Mĩ.Điều này anh khẳng định luôn đó.Hai người bọn họ ko những chỉ là hai người khác nhau mà lại còn ko hề có bất cứ một mối quan hệ gì đặc biệt nữa. Theo anh được biết thì năm ấy công ty của gia đình anh Kuo bị phá sản, bố anh ta vì thế mà tự vẫn, mẹ cũng vì quá đau buồn nên cũng ra đi.Họ hàng đều quay lưng lại nên anh ta phải đi lang thang khắp nơi này đến nơi khác.Rồi sau đó anh ta được đưa vào trại trẻ mồ côi.Ở đấy bố anh đã gặp được anh ta và nhận làm con nuôi.Sau đó bố anh đã đưa Kuo qua Mĩ để du học.Đấy là toàn bộ những thông tin của Kuo.Bây giờ thì em tin rồi chứ?-Xiah kết thúc câu chuyện, quay sang nhìn Jen hỏi.
Cô ấy ko trả lời mà quay mặt sang hướng khác để giấu những giọt nước mắt đang lăn dài.Lúc đầu mới nghe Xiah kể về chuyện của anh Kuo thì tôi, Uno, Hero và cả Mic đều chảy nước mắt.Ko ngờ anh ta lại có một tuổi thơ bất hạnh đến vậy.Đây là lần thứ hai được nghe mà vẫn cảm thấy buồn quá mức.Có lẽ Jen cũng vậy, mà cũng có thể là vì cô ấy đang phải đối mặt với sự thật về Song Chul, cô ấy buộc phải tin chuyện anh ta đã ra đi là thật.
-Vậy còn em gái của Kuo, người mà các anh bảo rất giống em?-cô ấy đưa tay lau nước mắt và hỏi tiếp.
-Chuyện này…em ko nên biết thì hơn.Nó cũng ko quan trọng lắm đâu.-Mic ái ngại đáp.
-Lại định tiếp tục giấu em chuyện gì nữa đây?-cô ấy nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trách móc.
-Cô ấy tên Jane.Nghe bảo từ nhỏ cô ấy đã ốm yếu và bệnh tật suốt.Rồi lại thêm chuyện gia đình như thế và nhất là cô ấy cùng Kuo đã phải sống trong sự rét buốt, đói khát trong khoảng thời gian khá dài.Thế nên trước khi họ được đưa vào trại trẻ mồ côi, Jane đã ko chống lại được bệnh tật và…và…-nói đến đây thì Xiah lại ngập ngừng, ko nói tiếp được nữa.
-Nói vậy có nghĩa là cô ấy cũng đã mất cách đây 10 năm?-Jen hỏi bằng giọng nghèn nghẹt.
Tôi ko thể hiểu tại sao trên thế giới này lại có nhiều chuyện hết sức kì lạ như thế.Tại sao Kuo lại giống Song Chul; tại sao Jen lại giống Jane? Tại sao người đang sống lại mang khuôn mặt của người đã ko còn trên cõi đời này nữa? Và tại sao lại cho Kuo và Jen gặp nhau để rồi cả hai lại phải chịu đựng những nỗi đau dày vò thế này?Ông trời đang muốn đùa giỡn với chúng tôi thật sao?
-Đúng thế.Hình cô ấy đây-Xiah lục túi rút ra một tấm hình của Jane.
-Dẹp đi! hình ảnh cái gì chứ? Lắm chuyện-Uno giật phắt lấy tấm ảnh và giấu đi.-mọi chuyện đến đây kết thúc được rồi.Em đừng bận tâm về nó nữa, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Từ giờ hãy bỏ lại sau lưng hết mọi chuyện đau buồn đi, hãy bắt đầu lại cuộc sống mới của mình, nơi em có thể được vui vẻ, hạnh phúc. Được chứ? -Uno siết chặt lấy hai bàn tay Jen.
Cô ấy ko nói gì mà chỉ nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Uno.Jen đứng dậy và bước nhanh về phía cửa.Tôi lập tức đuổi theo và giữ cô ấy lại.
-Em định đi đâu chứ?-tôi hỏi.
-Em chỉ là muốn ra ngoài đi dạo thôi mà.Ko sao đâu-Jen đáp.
-vậy bọn anh đi với em-4 người còn lại cũng lập tức đứng lên và tiến đến chỗ chúng tôi.
-Ko cần phải vậy! Em đâu phải là đứa con nít lên 3 mà ko biết tự lo ình? Mọi người yên tâm, em sẽ ko làm điều gì dại dột đâu, cũng chẳng bay hơi mất đâu.-cô ấy vừa nói vừa gạt tay tôi ra.
Nói rồi cô ấy bước đi.Căn phòng giờ đây chỉ còn lại 5 người con trai chúng tôi.Mọi chuyện đã giải quyết xong cả rồi mà tại sao mọi người vẫn ko cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng được nhỉ? Mà ngược lại tất cả đều cảm thấy lo lắng thêm.Nỗi buồn của Jen đã lây lan sang chúng tôi từ khi nào ko biết.
-Để cô ấy đi như vậy có được ko? Tôi lo lắm –tôi nhăn nhó.
-Hay là chúng ta đi theo sau quan sát cô ấy vậy-Uno đề nghị.
-Ko cần! Jen đã hứa thì nhất định làm được.Cô ấy nhất định sẽ trở về bình an mà-Hero lên tiếng ngăn lại.
-Đúng thế, vả lại cũng nên để cô ấy có thời gian để mà bình tâm trở lại.Bao nhiêu là chuyện như thế chắc Jen cũng bị sốc ít nhiều-Xiah thêm vào.
-Thôi mọi chuyện qua rồi. Mọi người cũng nên quên hết đi, trở lại cuộc sống vui vẻ như thường lệ.Như thế sẽ tốt hơn cho 5 người chúng ta và cả Jen nữa.Để xem nào, hôm nay là thứ 7 đúng ko? Phải tổng vệ sinh nhà cửa đi chứ nhỉ?Xem này, bụi bẩn khiếp chết được-Mic đưa miệng đến gần cái bàn, thổi phù một cái, bụi bay mù mịt-tôi lo phần bếp, Xiah và Uno dọn dẹp các phòng ngủ.Max và Hero làm những chuyện vặt còn lại –Mic phân công.
Anh ta dứt lời thì mọi người đều đi làm công việc của mình mà ko ai phàn nàn lấy một câu.Bình thường chắc đã cãi nhau chí chóe lên rồi.Có lẽ ai cũng muốn làm một cái gì đó để quên đi mọi chuyện, bắt đầu lại cuộc sống thường ngày.Còn Jen thì sao nhỉ? Liệu sau khi đi dạo một vòng về thì cô ấy có thể lại trở về là một cô gái ngang bướng (đôi khi lại còn đanh đá và dữ tợn nữa), hồn nhiên như trước đây ko?
************************************************** *
Jen.
Bước ra khỏi nhà rồi mà tâm trạng tôi lúc này vẫn cứ rối bời.Cứ nghĩ chỉ cần ra ngoài hít thở chút không khí trong lành sẽ có thể bình tâm trở lại nhưng đâu lại hoàn đấy, chẳng khá hơn được là bao.Tôi ko hiểu sao lòng mình lại cứ day dứt ko yên.Hết nghĩ về anh Song Chul lại nghĩ về Jane-người có khuôn mặt giống tôi.Và rồi lại nghĩ về Kuo.Với tôi, anh Song Chul ko phải là người thân trong gia đình, vậy mà khi anh ấy ra đi tôi lại đau đớn như thế này, huống gì với Kuo, Jane lại là em gái và cũng là người thân duy nhất còn lại của anh ta.Không biết khi ở bệnh viện nhìn thấy tôi, anh ta có tâm trạng giống như tôi bây giờ không nhỉ?...Càng nghĩ lại càng tò mò, thắc mắc.
Tôi cứ bước đi như một người mộng du, ko định hướng, ko mục đích.Đến khi giật mình thì thấy mình đã đứng trước cổng bệnh viện từ lúc nào rồi.Không hiểu “ma đưa lối quỷ dẫn đường” thế nào mà tôi lại đến đây cơ chứ?Đứng chần chừ một hồi lâu ở đó, tôi quyết định đi về.Không ngờ vừa quay gót định đi thì Song Chul…À ko! Đúng hơn là Kuo đi ngang qua trước mắt tôi.Anh ta có vẻ rất vội vàng, chẳng để ý gì đến xung quanh nên chẳng thấy tôi.Như có một cái gì đó thúc giục, tôi bước theo anh ta một cách vô thức.
Kuo bước vào một phòng bệnh, tôi thì chỉ dám đứng ở ngoài, hé cửa nhìn trộm mà thôi.Con người này giống Song Chul một cách kì lạ.Từ khuôn mặt, ánh mắt đến cả giọng nói.Không hiểu sao giờ đây, sau khi đã được tận mắt nhìn thấy anh ta, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nỗi đau dường như được xoa dịu .Có lẽ bởi vì chỉ cần nhìn anh ta, tôi sẽ có được cảm giác anh Song Chul vẫn còn có mặt trên thế giới này.Thế nhưng sao trong lòng vẫn như còn vương vấn một chút gì đó khúc mắc mà chưa giải quyết được vậy nhỉ? Nhưng thôi, thế này là tốt rồi.Anh ta bây giờ đang vui vẻ làm việc, còn tôi cũng khá hơn thế nên có lẽ chúng tôi ko gặp nhau thì sẽ tốt cho cả hai. Tôi đã trốn chạy quá khứ 10 năm rồi. Bây giờ là lúc cần phải chấp nhận nó.Bên cạnh tôi còn có biết bao nhiêu người, ko phải sợ gì hết.Hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ.Bắt đầu từ giờ phút này, tại nơi đây, tôi sẽ vứt bỏ hết mọi đau khổ, buồn phiền và bắt đầu lại cuộc sống của mình. Tôi khẽ nở một nụ cười và bước đi…
Bỗng nhiên cánh tay tôi bị ai đó giữ chặt.Xoay người lại thì thật bất ngờ, người đang đứng trước mặt tôi đây chính là Kuo.Anh ta sao lại thấy tôi được nhỉ? Rõ ràng là tôi đã “nấp” kĩ lắm kia mà?Tôi bất ngờ đến mức miệng cứ cứng lại, ko thể nói được lời nào.
-Đã cất công đến đây rồi sao lại bỏ về như thế?-Kuo hỏi.
-À…em…em-tôi ấp úng ko nói được thành câu.
-Anh mời em một ly coffee được chứ?
-…Vâng-sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý.
Anh ta đưa tôi đến phòng làm việc của mình.Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ko ai nói một lời.Ko hiểu sao tôi lại ko dám nhìn thẳng vào anh ta, trong khi đó Kuo lại luôn hướng ánh mắt về phía tôi.Tôi né tránh nó bằng cách quay mặt sang hướng khác.
-Nghe bảo em là người quen của Su.Lần trước chúng ta chưa có dịp làm quen với nhau, hôm nay lại gặp nhau thế này thì chắc cũng phải chào hỏi đàng hoàng mới đúng chứ nhỉ?Anh là Dylan Kuo.-anh ta lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
-Em là Yoon…à ko! Là Jen-tôi đáp lại.
-Đây cũng có thể được xem là lần đầu chúng ta gặp nhau, ko biết anh nói thế này có nên hay ko nhưng…-anh ta ngập ngừng- quả thật em rất giống em gái của anh.
Tôi giật mình trước câu nói đó của Kuo.Ko ngờ anh ta lại có thể nói ra được chuyện đó một cách dễ dàng như vậy.Quả là một người mạnh mẽ.Tôi ước gì chỉ có được một nửa sự cứng cỏi đó là quá tốt rồi.Nếu thế thì chắc tôi đã ko phải sống khổ sống sở như thế này.
-Chuyện đó anh Xiah có nói cho em biết rồi.-tôi khẽ gật đầu.
-Thế à. Vậy thì anh ko sợ bị em mắng là đồ “vô duyên” nữa rồi-anh ta mỉm cười .
Tôi đã định ko nói bất cứ điều gì nữa nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh ấy ,ko hiểu sao tôi lại cảm nhận được ở anh ấy một cảm giác tin cậy mà ngay cả Hero hay Jung Hoon cũng chẳng có.Có lẽ là vì anh ấy cũng ở trong hoàn cảnh giống tôi, mà cũng có thể là vì anh ấy mang khuôn mặt của Song Chul.
-Em cũng có một chuyện muốn nói.Anh ko cảm thấy phiền chứ?-tôi hỏi nhỏ.
-Một chút cũng ko.-Kuo đáp một cách nhẹ nhàng.
Thế là tôi đã nói hết ra tất cả mọi chuyện về quá khứ, về người con trai mà tôi rất yêu quý nhưng lại ko còn trên thế gian này nữa ko chút ngại ngần, ko chút giấu diếm.Sau khi nói ra hết xong, trong lòng tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
-Hóa ra chúng ta lại có hoàn cảnh giống nhau đến thế nhỉ? Thú vị thật đấy-Kuo nhìn tôi cười (lại cười).
-Thú vị? Em lại nghĩ đó là một điều ko hay chút nào.-tôi lắc đầu.
-Sao lại thế? Chúng ta được gặp nhau thế này là một điều may mắn lắm đấy.Anh ko còn em gái, em lại muốn có một người anh trai, quá thích hợp rồi còn gì?-anh ấy nói bằng giọng thích thú.
-Là ý gì đây?-tôi nhăn mặt hỏi.
-Nghĩa là từ bây giờ, nếu đồng ý, em sẽ là em gái “cưng” của anh.Và anh cũng sẽ là một ông anh trai “tuyệt vời” của em.OK?-Kuo nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
-Chuyện này…bất ngờ quá…em…em…ko…-tôi ấp úng.
-Từ h “thằng nào” dám bắt nạt em thì cứ đến đây báo cho anh trai này một tiếng, anh sẽ cho “nó”… hết đường về nhà luôn.Nhớ ko Jane?-Kuo giơ nắm đấm lên.
-Phì…-tôi phì cười trước hành động đó của anh ấy- mà nè! Em là Jen, ko phải Jane-tôi liếc xéo anh ấy.
-À! Anh…anh…anh nhầm.Xin lỗi em nhé-anh ấy gãi đầu gãi tai trông có vẻ khổ sở lắm.
-Em đùa đấy, ko sao đâu.Dù là Jen hay Jane thì cuối cùng vẫn là em gái của anh thôi mà.Đúng ko?-tôi cười cười.
-Uhm-Kuo gật đầu và cũng mỉm cười.
-Thôi em phải về đây.-tôi nhìn đồng hồ và đứng dậy.
-Anh đưa em về!-anh ấy cũng đứng dậy bước theo tôi.
-Thôi, ko cần.Em tự về được rồi, anh còn công việc nữa mà.Em về đây.Bye-tôi nói nhanh rồi bước ra khỏi cửa.
Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi chẳng biết mình nên đi đâu.Thật sự là ko muốn về nhà một chút nào.Còn nếu đột ngột đến nhà Bi, Jung Hoon, Song hay Moon thì chắc chắn sẽ khiến họ lo lắng.Mà tôi lại ko muốn làm phiền người khác.Chỉ mới có mấy ngày mà biết bao nhiêu là chuyện xảy ra.Vậy nên tôi muốn đến một nơi thật yên tĩnh để có thể bình tâm trở lại.Thế là tôi quyết định đến chỗ ấy…..