Jen.
Tôi vừa mở mắt ra, thậm chí chưa tỉnh ngủ hẳn thì lập tức đã nghe “giọng oanh vàng” của Max cất lên:
-Jen dậy rồi nè mọi người!
Đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên căn nhà rung lên bần bật, từ phía cầu thang phát ra những tiếng “rầm” lớn (nghe như có cả một đàn voi đang leo lên vậy)và sau khoảng 5 giây cánh cửa phòng tôi được mở toang ra, 4 người kia xuất hiện và mất khoảng 2 giây nữa thì cả 5 người đã đứng dàn thành hàng ngang trước mặt tôi với một dáng điệu hùng hổ và một khuôn mặt lạnh tanh, ko thể hiện một chút cảm xúc nào.
Ko để tôi kịp nói câu nào Max đã xốc tôi lên và nhanh chóng đi xuống cầu thang. 4 người kia cũng lần lượt nối gót theo sau.
-Bỏ em xuống! Làm cái gì thế hả?-tôi giãy nãy lên.
-Nằm yên đi, té u đầu sứt trán bây giờ.-Max ra lệnh.
Biết ko thể nào chống lại được với con người này nên tôi đưa mắt cầu cứu 4 người kia, thế nhưng thật bất ngờ, họ cũng ko thèm ngăn lại. Đến cả miệng cũng ko chịu mở ra nữa. Thật hhết cách rồi! Thế nên tôi cũng đành nằm yên, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Xuống đến bếp, Max đặt tôi ngồi xuống một cái ghế.Và trước mặt tôi, một tô cháo (chẳng biết là có phải ko nữa) đen sì, đang bốc khói nghi ngút đã được chuẩn bị sẵn từ khi nào.
Sau khi tất cả đã yên vị, Uno mới bắt đầu lên tiếng, chấm dứt màn kịch câm:
-Em ăn đi, cháo dinh dưỡng đấy!
-Bọn anh đã bỏ rất nhiều công sức mới nấu được nó vì vậy em phải ăn hết, ko được chừa lại đâu.-Xiah dặn dò.
-Cái gì? món này là cháo dinh dưỡng đó hả?-tôi chỉ tay vào tô cháo.- vậy mà em cứ tưởng nó là cám cho heo chứ-tôi nhăn mặt.
-Này! Ăn nói cái kiểu gì vậy? Bọn anh mỗi người một tay, khổ sở lắm mới “tạo” được ra nó, vậy mà em dám chê sao?-Max lừ mắt và gầm gừ.
-Vậy là sao? Em ko hiểu?-tôi ngạc nhiên hỏi lại.
-Là thế này!-Hero bắt đầu giảng giải- bọn anh, mỗi người thực hiện một công đoạn .Đầu tiên là Mic cho gạo vào nồi để nấu, sau đó anh ột quả trứng vào, tiếp theo Max bỏ thịt bò vào, sau nữa là Xiah chơi nguyên một…rổ : đậu, cà rốt, khoai tây vào, cuối cùng là Uno lãnh nhiệm vụ nêm gia vị. Và ngay bây giờ đây, trước mặt em là sản phẩm của 5 người bọn anh.
Choáng toàn tập.Tôi nghe xong mà muốn xỉu ngay tức khắc.Ko biết là nên vui hay nên buồn nữa. Bọn họ đã vì tôi mà bỏ nhiều công sức ra để nấu cái món này, tôi ko thể chê được.Nhưng quả thật chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để mọi thứ trong người trợn trạo hết cả lên rồi, chưa kể đến cái mùi của nó cũng rất là “ấn tượng”, để lại một cảm giác “sâu sắc khó quên”.
Gặp như trước đây, tôi đã cho tô cháo (heo) này gia nhập thùng rác gia đình từ lâu rồi.Nhưng lần này thì tôi lại rất muốn ăn nó (thật 100%).Bởi vì nó là tấm lòng của 5 người họ dành cho tôi.Thế nên tôi cố gắng nín thở, nhắm mắt và múc từng muỗng cho vào miệng, nuốt xuống.Vị của nó thì ko có từ ngữ nào mà để diễn tả cho đúng hết. Ăn được đến muỗng thứ 3 thì cơ thể tôi hết chịu đựng nổi, mọi thứ cứ từ trong ruột dâng lên một cách từ từ và giờ nó đã đến cổ rồi.Nhận thấy mối nguy hiểm đang đe dọa Mic, Xiah và Max (vì họ ngồi đối diện tôi mà, nếu có gì thì 3 người đó lãnh đủ) nên tôi lập tức lấy tay bịt miệng lại và chạy bằng một vận tốc nhanh nhất có thể vào WC.
Ọe…ọe…ọe…-tất tần tật mọi thứ đều được “dọn nhà” từ trong bụng tôi sang cái… lavobo. (xin lỗi những ai đang ăn (>_