Nhìn đồng hồ, mới có 7h tối, vẫn còn sớm chán. Tranh thủ đến nhà anh Jung Hoon một chút. Ko chừng bây giờ anh ấy đang sắp xếp đồ đạc để về Mĩ cũng nên…
Tại nhà Jung Hoon.
Đúng như tôi dự đoán. Bước vào nhà đã thấy anh ấy gói ghém hành lý đâu ra đấy cả rồi.
-Em đến sớm hơn anh tưởng đấy. Anh định ngày mai lên trường mới đưa vé máy bay cho em, ko ngờ giờ em lại ở đây rồi.-Jung Hoon mỉm cười- Nhưng hành lý đâu?-anh ấy nhìn ngang nhìn dọc tìm kiếm.
-Anh! Em sẽ cố gắng, kì này nhất định sẽ được vị trí đầu bảng.Đừng bắt em về có được ko?-tôi nói bằng giọng “thê lương” nhất có thể.
-Hời…!-Jung Hoon thở dài-nhưng anh đã chuẩn bị hết cả rồi, vé máy bay cũng mua rồi.
-Em biết, anh đâu có nỡ bắt em về cái “***g chim” ấy phải ko? Anh luôn là người thương em nhất nhà mà…-tôi vừa nói vừa chồm tới ôm chầm lấy anh ấy.
-Con bé này, thật là…-Jung Hoon khẽ xoa đầu tôi-thôi được rồi, anh cho em thêm một cơ hội nữa. Nhưng lần này mà ko giành lại được vị trí đầu thì phải tự biết thân biết phận, sắp xếp hành lý đi theo anh về Mĩ đấy.Biết chưa?-anh ấy nghiêm giọng.
-Vâng-tôi cười thật tươi- Thứ 7, chủ nhật em sẽ đến đây, anh phải giúp em nha!
-Đồng ý! Nhưng đổi lại em phải nấu ăn đấy-anh ấy ra điều kiện.
-OK-tôi đáp…
---------------------------------------
2 tuần sau.
Hai tuần trôi qua một cách nhanh chóng. Mặc dù được kèm cặp bởi 6 “nhân tài” thế nhưng kiến thức trong đầu tôi chẳng nhiều thêm được là mấy. Học với Hero thì 4 người còn lại luôn kiếm cớ để vào…phá đám. Với Micky thì ko biết tại sao tôi chẳng muốn học chút nào. Thế là chúng tôi cứ ngồi rì rầm, to nhỏ đủ thứ chuyện, từ chuyện gia đình anh ấy đến các công thức nấu ăn…Uno thì chẳng biết tí ti gì về ngành học của tôi thế nên anh ta cứ ngồi đó, nhìn ngắm tôi học chán chê rồi thì…dựa vào tôi và ngủ ngon lành. Xiah thì đỡ hơn được một chút, tuy anh ta cũng “ngu ngơ” ko kém Uno thế nhưng anh ta ko ngủ gục, chỉ đi vòng quanh phòng tôi và lôi ra đủ thứ để…nghịch. Còn với Max thì khỏi phải nói. Ý kiến của anh ta luôn luôn trái ngược với ý kiến của tôi, thế nên chúng tôi cứ cãi nhau chí chóe cả lên. Rốt cục thì tôi cũng chẳng biết anh ta đúng hay tôi đúng nữa. Chỉ có ngày thứ 7 và chủ nhật với Jung Hoon, tôi mới thật sự là học. Và cũng nhờ đó mà tôi yên tâm phần nào trong kì thi lần này.
Sáng nay là ngày thi lại. Tôi vừa mới bước xuống lầu đã bị Mic kéo đến bàn ăn. Anh ta đặt trước mặt tôi một tô cháo (lại cháo).
-Cháo đậu đấy! Ăn nhiều vào!- anh ta ra lệnh.
-Cái này là “bùa” may mắn, hôm qua anh mới nhờ anh Vincent mua giùm. Giữ cẩn thận đấy!-Uno đưa cho tôi một cái bịch màu đỏ, nhỏ nhỏ, xinh xinh.
-Em ăn xong thì uống cái này đi. Thuốc bổ, giúp sáng mắt, tinh thần minh mẫn-Xiah đặt trước mặt tôi một cái cốc đựng thứ nước màu hồng nhạt.
-Nhớ phải làm bài cẩn thận, đọc đề kĩ một lượt rồi hẵng bắt tay vào làm. Đừng để sót nữa đấy-Hero dặn dò.
-Đây là… “phao”. Có lẽ là em cũng ko cần đến nhưng cứ cất kĩ đi cho yên tâm. Nhỡ có gì thì còn có thứ để… “xài”.-Max chìa ra một tập giấy nhỏ, trên đó có in đầy chữ.
Tôi shock đến nỗi ko nói được lời nào. Chỉ há hốc mồm nhìn chằm chằm vào tập giấy ấy. Mất một lúc lâu, tôi mới có thể lên tiếng được:
-Anh…giở trò gian lận như thế mà coi được hả?
-Hừ! Nói cho em biết. Sinh viên mà ko dùng “phao” thì ko phải là sinh viên.-Max giảng giải.
Biết có cãi cũng ko lại anh ta thế nên tôi đành ngậm miệng lại và ăn một cách chăm chỉ. Ăn uống xong xuôi đâu đó, bọn họ kéo tôi lên xe và chở đến tận trường. Trước khi ra khỏi xe, họ còn tranh nhau dặn dò đủ điều khiến hai tai tôi cứ ù lên. Thật chẳng biết là nên “thương” hay nên “ghét” 5 người này nữa. Tuy những việc họ làm luôn khiến tôi phải khổ sở, điêu đứng nhưng nếu ngồi xét lại thì sẽ thấy tất cả đều là vì muốn tốt cho tôi. Phải chi những hành động của họ chín chắn hơn một chút có lẽ tôi sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trần gian….
--------------------------------
120 phút trôi qua. Cuối cùng thì tôi cũng hoàn thành bài thi một cách tốt đẹp. Bước ra khỏi cổng, chiếc xe của 5 người họ vẫn ở nguyên vị trí lúc nãy. Có lẽ là bọn họ chờ tôi. Bỗng một ý tưởng lóe sáng trong đầu. Tôi bước nhanh về phía đó, thu lại nụ cười hớn hở và làm một bộ mặt thật “thê thảm”. Bước vào trong xe, tôi ko nói gì mà chỉ cúi gằm mặt.
-Sao rồi? thi tốt ko? Đề có khó lắm ko?-Uno lên tiếng hỏi đầu tiên.
-Em chắc sẽ ko phải về Mĩ chứ?-Mic tiếp lời.
-Này! Nói gì đi chứ? Em cứ im lặng như thế, bọn anh đau tim lắm-Xiah giục.
-Tiếc quá!-tôi buông một tiếng thở dài.
-Bài làm ko tốt sao?-Hero lo lắng hỏi.
-Nói vậy…nghĩa là em sẽ phải về Mĩ, ko còn học ở đây, ko còn sống chung nhà với bọn anh nữa sao?-Max hỏi dồn dập.
-Ko phải-tôi lắc đầu- em là tiếc cho Chae Han Woo. Cậu ta đã ko thể giữ vị trí đầu bảng nữa rồi-tôi vừa nói vừa ngẩng mặt lên và nở một nụ cười.
-Trời ơi!-5 người đồng thanh thốt lên.-thế mà em làm bọn anh sợ chết khiếp lên được-Uno trách móc.
-Phù…Anh cứ tưởng sẽ ko còn có người để “trêu chọc” nữa chứ-Maxthở phào nhẹ nhõm.
-Nè!-tôi hét lên-anh chỉ là sợ ko có người để chọc ghẹo nên mới lo hả?
-Ờ thì…-Max ấp úng.
-Thôi được rồi! Mọi chuyện tốt rồi. Chúng ta phải ăn mừng chứ nhỉ?-Mic đề nghị.
-YES!-tất cả mọi người đồng thanh đáp….
Vậy là bây giờ thì tôi chính thức được hưởng một kì nghỉ hè tuyệt vời. Tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ cho chuyến du lịch vào sáng mai. Trước mắt chỉ còn một chuyện đó là đến nhà hàng Angella. Chẳng biết Jung Hoon có chấp nhận Moon ko nhỉ? Tự dưng tôi lại cảm thấy lo lắng và rất hồi hộp…
Tại nhà hàng Angella.
Khi tôi đến thì chỉ có mỗi Moon, hai chúng tôi ngồi thêm một lúc nữa Jung Hoon mới đến. Anh ấy nở một nụ cười và bước đến chỗ chúng tôi. Jung Hoon ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Chuyện này thì bình thường chẳng có gì để nói, nhưng hôm nay lại là một ngày rất đặc biệt, thế nên tôi đâu thể để anh ấy ngồi cạnh tôi được chứ?
-Anh qua bên kia ngồi đi. Em muốn ngồi một mình át-tôi nhắc khéo Jung Hoon.
-Phiền quá đi! Ngồi đâu mà chẳng được chứ?-anh ấy nhăn nhó.-à mà anh chưa hỏi em, sáng nay thi tốt chứ?
-Uhm-tôi gật đầu.
Tôi và Moon đưa mắt nhìn nhau. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt ấy là một sự giận dỗi. Thật khó xử quá! Một bên là anh trai, một bên lại là bạn thân, tôi chẳng biết phải làm sao để trọn vẹn cả đôi đường nữa. Mà cái ông Jung Hoon này cũng thật là hết biết. Thấy Moon ngồi đó thì hỏi thăm cô ấy vài câu thì có chết đâu cơ chứ, vậy mà lại cứ nhè tôi mà hỏi. Thôi thì cứ phó thác cho ông trời vậy.
-Anh Jung Hoon!-Moon khẽ gọi.
-Sao?-Jung Hoon nhướn mày hỏi lại.
-…Bố mẹ em…hỏi chúng ta…khi nào sẽ…kết hôn.-Moon ngập ngừng nói.
-Em đang nói cái gì vậy? Kết hôn gì chứ?-Jung Hoon nhíu mày và gắt nhẹ.
Đưa mắt sang nhìn Moon, cô ấy chỉ im lặng và cúi mặt. Nhận thấy tình hình có vẻ ko được tốt cho lắm, tôi liền lên tiếng:
-Hai người đã thân với nhau lâu lắm rồi còn gì? Bố mẹ cô ấy lo lắng nên hỏi cũng là lẽ thường thôi mà.
-Jenny! Cả em mà cũng vậy sao?-Jung Hoon quay sang trách tôi.
-Vậy thì em hỏi anh, mối quan hệ của chúng ta là gì đây?-Moon bất ngờ lên tiếng.
-Em nghe này! Nếu trước đây anh có làm gì khiến em hiểu lầm thì cho anh xin lỗi. Nhưng đối với anh, em chỉ như một đứa em gái, ko hơn ko kém. Và nhân đây anh cũng báo cho em biết, trong lòng anh đã có người con gái khác. Vậy nên nếu muốn anh vẫn xem em là em gái thì sau này đừng bao giờ nhắc đến những chuyện này nữa.
Dứt lời Jung Hoon đứng dậy và nhanh chóng bỏ đi. Nhìn sang cô bạn của tôi, cô ấy đang tấm tức khóc. Đang định mở miệng khuyên vài câu thì đột nhiên Moon đứng vụt dậy và bỏ chạy ra khỏi chỗ đó. Tôi cũng đành phải chạy ra theo. Thế nhưng vừa đến cổng đã chẳng thấy cô ấy đâu nữa, mà chỉ thấy Jung Hoon thấp thoáng ở phía xa. Tôi chạy nhanh đến chỗ anh ấy.
-Nếu anh ko thích thì cũng ko nên từ chối thẳng thừng như thế chứ? Tuy chỉ là nói dối nhưng anh có biết những lời đó của anh khiến cho Moon tổn thương ko hả?-tôi nói bằng giọng trách móc.
-Jenny! Thứ nhất, tình cảm phải dứt khoát. Thứ hai, những điều anh nói đều là sự thật-Jung Hoon quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc lạ thường.
Tôi há hốc mồm, nhìn anh ấy ko chớp mắt. Thật sự ko thể tin vào tai của mình được nữa rồi. Jung Hoon đang yêu sao? Từ trước đến nay anh ấy chưa một lần giấu giếm tôi chuyện gì, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Vậy mà lần này, một chuyện lớn như thế tôi lại chẳng hay biết gì hết. Một chút hụt hẫng, một chút tức giận, một chút buồn và cả một chút tò mò nữa. Tôi chỉ xa Jung Hoon có 2 tháng, đó là lúc tôi bỏ về Hàn Quốc. Ko lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó mà anh ấy đã gặp và yêu một cô gái? Chắc chắn cô ấy rất xinh xắn, thông minh và nhân hậu. Anh Jung Hoon mà đã chọn thì chẳng chê vào đâu được.
-Anh cho em gặp người đó được ko?-tôi lên tiếng hỏi Jung Hoon.
Anh ấy quay mặt đi nơi khác và lắc đầu thay cho câu trả lời.
-Tại sao chứ? Ko lẽ đến em mà anh cũng muốn giấu sao?-tôi đi đến trước mặt Jung Hoon, nhìn thẳng vào anh ấy.
-Jenny! Anh ko biết cô ấy có yêu anh hay không.-anh ấy đáp bằng giọng trầm buồn.
-Cái gì?-tôi thốt lên- Thế thì anh phải đi hỏi cô ấy đi chứ?
-Anh ko thể… Anh ko đủ can đảm… Jenny à! Anh ko thể… Anh xin lỗi.-anh ấy nói bằng giọng ngắt quãng.
Sau đó Jung Hoon chạy nhanh về phía trước như đang trốn tránh một cái gì đó. Tôi chỉ còn biết đứng nhìn theo. Thái độ của anh ấy lạ thật. Chẳng biết cô gái kia là ai mà lại khiến anh tôi điêu đứng thế này nhỉ?