Buổi tối, sau khi đã ăn tối xong, Uno nháy nhỏ tôi ra ngoài sau vườn. Chúng tôi đi sâu vào bên trong vườn, đi mãi…đi mãi…
-Có chuyện gì mà ko nói ở trong nhà được phải ra tận đây?-tôi dừng lại và nhăn nhó hỏi.
-Ngoan! Có anh ở đây, ko phải sợ gì đâu. Sắp đến rồi, một chút nữa thôi-Uno dỗ dành và nắm chặt tay tôi dẫn đi.
Một chút của Uno là cả một quãng đường xa tít mù. Trước giờ tôi thường xuyên ra vườn nhưng chẳng đi sâu vào trong làm gì và cũng ko hề biết cái vườn này lại rộng và dài đến thế. Xung quanh chúng tôi toàn là cây dại. Con đường hẹp đến nỗi chúng tôi bị cây cối hai bên đâm vào da thịt, đau nhói. Không gian càng lúc càng tối và ánh sáng từ ngôi nhà của chúng tôi giờ đây chỉ còn là một đốm sáng le lói… Bước chân của Uno nhanh hơn. Tiếng lá khô bị giẫm lên rào rào dưới chân chúng tôi phá tan bầu không khí yên tĩnh nơi đây và cũng phần nào xua đi cảm giác rờn rợn, lành lạnh chạy dọc sống lưng của tôi. Con đường bây giờ đã hoàn toàn rơi vào bóng tối, đưa mắt ra phía trước chỉ thấy một không gian sâu hút. Lúc này, điều duy nhất có thể giúp tôi bình tĩnh, ko hét lên vì sợ hãi là bàn tay ấm áp của Uno đang giữ chặt tay tôi. Tôi tiến sát đến bên cạnh Uno, bám vào cánh tay anh ấy. Hơi thở dồn dập, cơ thể ấm nóng của anh ấy khiến tôi thấy yên tâm hơn…
Bỗng nhiên Uno dừng lại, anh ấy đi vòng ra sau lưng và lấy hai tay bịt chặt mắt của tôi. Chúng tôi bước đi một cách chậm chạp. Không gian xung quanh càng lúc càng trở nên rộng hơn. Uno từ từ buông tay ra, một cảnh tượng sáng bừng đập vào mắt tôi…
Nơi chúng tôi đang đứng là một khoảng đất trống, rất rộng. Xung quanh, trên những cành cây, là rất nhiều chiếc đèn nhỏ, trông như chúng đã được khoác lên mình một chiếc áo kim cương lấp lánh. Ngẩng mặt lên, trên đầu chúng tôi cũng vẫn là những chiếc đèn, sáng lung linh…lung linh…
-Jen! Em hứa với anh một chuyện được ko?-Uno lên tiếng -Em phải hứa với anh, dù anh có nói gì hay làm gì em đều phải chấp nhận, ko được từ chối.
-Chuyện này…-tôi chần chừ. Nhìn sang anh ấy, tôi bắt gặp một ánh mắt nồng nàn và nghiêm túc một cách lạ thường-thôi được rồi, em hứa-tôi gật đầu.
-Cái này…-Uno rút từ trong túi ra một cái hộp nhỏ và đưa cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng mở ra và suýt làm rơi nó xuống đất vì bất ngờ. Trong cái hộp ấy là một chiếc nhẫn. Uno rút nó ra khỏi hộp và đeo vào tay cho tôi. Dưới ánh đèn, tôi nhanh chóng nhận ra trên ngón tay anh ấy cũng đeo một chiếc giống hệt cái của tôi.
-Uno! Em ko thể nhận nó được, em…
-Anh đã phải khó khăn lắm mới quyết định đưa nó cho em.-anh ấy ngắt lời tôi- Em biết ko, ngay từ lần đầu tiên gặp em, trái tim anh đã đập loạn nhịp, một cảm giác mà anh chưa từng có trước đó lại xuất hiện. Càng ngày anh lại càng thấy em ko hề giống với những cô gái khác, ở em có điều gì đó rất đặc biệt khiến anh ko thể rời mắt khỏi em… Anh cũng ko biết phải diễn đạt thế nào cho em hiểu nhưng…Jen à! Anh yêu em, rất yêu em.
Tôi sửng sốt nhìn Uno. Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi *****g ngực. Máu dồn hết cả lên mặt. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hai tai cứ ù lên. Cổ họng khô khốc. Tôi rất muốn nói nhưng ko thể, những từ ngữ mà tôi muốn nói ra cứ đến cổ họng thì nghẹn lại, ko tài nào mà phát ra ngoài được. Cả người tôi rân rân như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Toàn thân run rẩy, ko thể đứng vững. Bất ngờ Uno ôm chầm lấy tôi.
-Jen! Anh biết nói ra thế này quá đột ngột, sẽ làm em bất ngờ. Nhưng thực sự anh ko thể giữ được trong lòng nữa rồi. Có thể lúc này em chưa giành tình cảm cho anh nhưng xin em cũng đừng từ chối tình cảm của anh. Em hãy cho anh thời gian, nhất định anh sẽ làm cho em yêu anh. Anh có đủ tự tin, thật đấy!
Tôi ko nói gì, chỉ đứng lặng đi trong vòng tay của Uno. Một lúc sau, tôi khẽ đẩy Uno ra và quay lưng bỏ đi. Tôi chạy thật nhanh, ko còn để ý gì đến xung quanh nữa hết. Trong đầu tôi lúc này vang lên hàng trăm câu hỏi… Vừa rồi Uno đã tỏ tình với mình sao? Thật ko thể tin được. Phải làm sao bây giờ? Chính mình cũng chẳng thể kiểm soát được tình cảm của mình thì làm sao mà trả lời cho anh ấy được đây?...
Khi ở bên cạnh Uno tôi cảm thấy rất vui, đôi lúc cũng có những cảm xúc lạ, ko thể gọi tên. Và tôi cũng rất muốn chia sẻ bớt những áp lực đang đè nặng lên anh ấy. Nhưng tôi ko biết như thế có phải là tình yêu hay ko. Bởi lẽ khi ở cạnh mỗi người trong 5 người họ, tôi lại có những cảm xúc rất riêng. Trời ơi! Có ai nói cho tôi biết thế nào là tình yêu ko?
Chạy ra khỏi vườn. Tôi leo lên sân thượng ngồi để hít thở không khí trong lành, với hy vọng có thể bình tâm trở lại. Nhìn chiếc nhẫn trên tay mà lòng tôi cứ rối bời.
-Này! Làm gì mà ngồi lảm nhảm như… “người bệnh” vậy?-giọng Max vang lên từ sau lưng.
Thánh thần thổ địa ơi! Sao mà thiêng thế ko biết. Ko lẽ ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi? Vậy có nghĩa là tôi phải nói hết mọi chuyện cho anh ta nghe? Ko được! nếu Max mà biết chuyện Uno thì thể nào anh ta cũng hét toáng lên và làm ầm ĩ cả nhà à xem. Nhưng nếu ko nói ra, tôi chắc sẽ chết mất. Ngồi đắn đo một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng mở miệng:
-Em hỏi anh chuyện này nhé?-tôi nhìn Max bằng ánh mắt dò xét.
-Làm gì mà phải rào trước đón sau vậy chứ?-Max mỉm cười.
-…anh có biết…thế nào là…tình yêu ko?-tôi ngập ngừng hỏi.
-…Có lẽ khi yêu người ta sẽ luôn nhớ đến người mình yêu, luôn mong muốn người mình yêu được hạnh phúc…anh cũng ko rõ nữa-Max nhíu mày ra vẻ suy nghĩ. Bất chợt anh ta quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, gằn giọng- em…ko lẽ…em yêu ai sao?
Lúc ấy trông anh ta rất đáng sợ. Khuôn mặt đanh lại. Hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào tôi. Hai tay Max bóp chặt vai tôi khiến tôi thấy đau đớn vô cùng.
-Ko…ko có-tôi lắc đầu-em chỉ hỏi cho biết thôi mà-tôi nói bằng giọng run run xen lẫn sợ hãi.
Max dần dần buông tôi ra, ánh mắt cũng dịu lại. Anh ta thở hắt ra. Im lặng một lúc lâu, đột nhiên anh ta lên tiếng:
-Jen! Chúng ta thỏa thuận một việc được chứ?
Lúc nãy đã bị Uno cho vào tròng nên bây giờ tôi “khôn” hơn, ko chấp nhận ngay mà hỏi bằng giọng cảnh giác cao độ:
-Là chuyện gì? Anh phải nói ra, nếu em thấy hợp lý, em mới chấp nhận.
-Nếu sau này em yêu một ai đó thì nhất định anh phải là người đầu tiên được biết. Có lẽ em sẽ ko thích chuyện này nhưng đối với anh là rất quan trọng. Anh cần phải chuẩn bị tâm lý, chứ nếu em bất ngờ đưa đến trước mặt anh một người con trai nào đó và bảo đó là người mà em yêu, anh sợ mình ko chịu nổi và sẽ giết thằng đó mất.
Nói rồi Max đứng dậy bỏ đi. Tôi há hốc mồm nhìn bóng anh ấy khuất dần sau cánh cửa. Thái độ đó là sao chứ? Tôi đã làm gì nên lỗi sao? Tôi yêu ai là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh ta mà lại tức giận đến thế? Lại còn bảo phải báo trước để chuẩn bị tâm lý gì gì đó…Ôi trời! Không lẽ anh ta thích tôi sao?... Không, làm sao chuyện đó xảy ra được chứ? Chẳng phải có một lần Max đã nói thẳng với tôi rằng dù trời có sập xuống, thế gian này chỉ còn lại tôi và anh ta thì anh ta cũng chẳng thèm lấy tôi đó sao?...Nhưng nếu ko phải vì thích tôi thì là vì cái gì mà Max lại đùng đùng nổi giận như thế?...Tôi đã căng thẳng muốn chết mới tìm anh ta để giải tỏa, vậy mà giờ anh ta lại trút thêm cho tôi một nỗi thắc mắc nữa là sao? Điên lên mất!...
****************************
Max.
Tôi làm sao thế này? Cái cảm giác vừa tức giận lại vừa đau đớn khiến tôi khó chịu vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến việc Jen đang yêu một ai đó là máu trong người tôi lại sôi lên, cả người như muốn nổ tung. Là ai? Người đó là ai mà có thể cướp mất Jen của tôi? Trong giây phút này, tôi mới bàng hoàng nhận ra rằng mình đã giành rất nhiều tình cảm cho cô ấy từ rất lâu rồi. Tại sao? Tại sao tôi lại ko phát hiện ra hình ảnh của cô ấy đã sớm khắc sâu vào trái tim tôi? Tôi hận chính bản thân mình đã quá ngu ngốc. Tôi phải làm sao, làm sao thì mới có thể giữ Jen lại ở bên cạnh đây? Tôi ko muốn mất cô ấy, ngàn lần ko muốn…Đau quá!... Tôi đau quá!... Rất đau!...Trái tim tôi như bị hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào…rỉ máu…từng giọt…từng giọt…
Suy nghĩ mãi mà vẫn ko thông nên quyết định ko nghĩ nữa, cứ để mọi chuyện tới đâu thì tới. Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay ra và đặt vào ngăn kéo của bàn trang điểm. Dù gì thì cũng chưa đến lúc ọi người trong nhà biết chuyện Uno đã bày tỏ tình cảm với tôi.
-Cạch…-vừa lúc đó Micky đẩy cửa bước vào.
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến tôi khẽ rùng mình. Tôi vừa mới gác mọi chuyện sang một bên, bây giờ tôi chỉ muốn được thoải mái một chút. Nhưng Mic lại vào tận phòng để tìm tôi thế này thì tôi biết mình ko thể thoát khỏi những chuyện rắc rối này bởi ông trời đã muốn đày đọa tôi đến cùng. (T_T)
Ngồi im lặng bên cạnh tôi một lúc lâu, Micky từ từ rút trong túi ra một thứ gì đó và đặt lên tay tôi.Tôi suýt một chút nữa là ngã từ trên ghế xuống. Cũng may, trước mặt là một cái bàn nên tôi bám vào đó và ko bị ngã lăn quay xuống sàn. Trên tay tôi là một chiếc nhẫn.
-Jen! Có phải em đã từng nói nếu như anh cảm thấy buồn, cảm thấy cô đơn, cảm thấy mệt mỏi, cần một chỗ dựa thì em sẽ đến bên anh đúng ko?-Mic nhìn tôi bằng một ánh mắt dịu dàng, ấm áp.
-Uh-tôi gật đầu-nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện này? Cái này là sao đây?-tôi nhăn mặt.
-Anh sợ một ngày nào đó em sẽ quên lời hứa, sẽ ko còn đến bên anh mỗi khi anh cần nữa. Cái này…anh muốn em đeo nó, coi như là bằng chứng cho lời hứa đó. Hai chúng ta, mỗi người giữ một chiếc. Để mỗi khi nhìn thấy nó, anh có thể yên tâm hơn, sẽ có cảm giác rằng em đang ở bên cạnh anh.
-Em…em…-tôi nói ko nên lời.
-Em nhất định phải luôn giữ nó bên mình, nếu em đánh mất nó thì điều đó đồng nghĩa với việc em đánh mất luôn cả anh. Nhất định em phải nhớ điều đó.-Mic nghiêm giọng.
Nói rồi anh ấy mở cửa bước ra ngoài. Tôi ko thể ngờ rằng những lời nói và hành động trước đây của mình lại có ngày đẩy chính bản thân vào tình huống khó xử này. Nếu biết mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối thế này, hôm đó tôi đã ko hứa gì với anh ấy. Micky luôn là một người chín chắn, luôn suy nghĩ thấu đáo trước khi làm một việc gì đó, vậy mà hôm nay anh ấy lại cư xử cứ như là một người thiếu suy nghĩ vậy. Phải làm sao với chiếc nhẫn này đây chứ? Trả lại cho anh ấy cũng ko được mà giữ lại bên mình thì càng ko thể. Nhưng tại sao Micky lại làm thế này? Chẳng lẽ anh ấy ko tin tưởng tôi đến thế, nghĩ tôi là một đứa ko giữ lời hứa? Hay là…cũng như Uno?...Ôi, tôi đến chết mất!
-Cộc…cộc…cộc…-có ai đó đang gõ cửa.
Tôi ko muốn có thêm bất cứ một chuyện nào xảy ra nữa, tôi sắp ko chịu nổi rồi. Những chuyện ngày hôm nay làm tôi cảm thấy đau đầu kinh khủng. Tôi nhanh chóng chạy đến tắt đèn phòng và leo lên giường đắp chăn kín mít. Hy vọng người ngoài đó sẽ nghĩ rằng tôi đã ngủ và sẽ từ bỏ ý định gặp tôi.Thế nhưng mọi chuyện ko như tôi nghĩ, người đó ko những ko bỏ đi mà còn mở cửa bước vào.
-Jen! Em ngủ rồi sao?-giọng Xiah vang lên.
Cả căn phòng im ắng, ko một tiếng động. Chỉ nghe thấy tiếng Xiah thở dài. Anh ấy khẽ đặt cái gì đó lên bàn rồi bước đến và ngồi xuống một chiếc ghế đặt cạnh giường tôi.
-Như thế này cũng hay. Anh sẽ ko còn phải sợ bị em từ chối nữa.-giọng Xiah vang lên trầm trầm, đều đều-anh biết mình ko nên làm thế này. Nhưng thật sự anh ko thể giấu tình cảm của mình được nữa. Trái tim anh trở nên bướng bỉnh từ bao giờ, anh đã hoàn toàn mất kiểm soát nó rồi.-Xiah thở hắt ra- Có một chuyện mà em cần phải biết, cần được biết. Anh đã chia tay với Heebon và đó là vì em… Jen!... Anh yêu em. Nhất định anh sẽ bảo vệ em, sẽ chữa khỏi bệnh cho em, đem lại cho em một cuộc sống hạnh phúc. Em phải tin anh, biết ko Jen?
Tôi lấy hai tay bịt chặt miệng để ko thốt lên thành tiếng. Cũng may là tôi và anh ấy cách nhau một…cái mền chứ nếu bây giờ mà hai chúng tôi ngồi đối mặt với nhau, chắc tôi sẽ khó xử mà chết mất! Cái cảm giác lúc nãy khi ở bên Uno giờ đây lại tái hiện. Đây là cảm xúc của tất cả những người con gái khi nghe một người con trai bày tỏ tình cảm với mình hay chỉ là cảm xúc của riêng tôi? Nhưng dù gì thì tôi cũng chẳng thích cái cảm giác này chút nào, nó khiến tôi thấy khó chịu. Xiah ngồi im lặng một lúc lâu, sau đó anh ấy đứng dậy và bỏ đi. Chờ cho anh ấy ra khỏi phòng, tôi nhanh chóng ngồi bật dậy. Đúng như tôi đoán, Xiah đã đặt hai thứ lên chiếc bàn, một hộp thuốc và một chiếc nhẫn
Hai ngày, chỉ mới có hai ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện. Jung Hoon có người yêu, 5 người kia bị bệnh, Uno, Mic và Xiah bày tỏ tình cảm với tôi, và còn có cả thái độ kì lạ của anh Kuo nữa. Tất cả những chuyện ấy vắt kiệt sức tôi… À, phải rồi! Rõ ràng là Xiah và Kuo đang giấu chuyện tôi đang bị bệnh, ko biết là tôi đang mắc phải căn bệnh quái quỷ gì đây chứ? Hộp thuốc trên tay tôi ko biết đã bị ai bóc hết giấy ở trên thân nên tôi chẳng thể biết được là mình đang uống thuốc điều trị bệnh gì.
Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu thắc mắc cứ hiện lên trong đầu mà ko có câu giải đáp. Suốt cả một đêm, tôi cứ trằn trọc mãi, ko ngủ được. Sáng ra, tôi thấy toàn thân mình rã rời, ko còn chút sức lực. Miệng thì đắng ngắt, còn đầu thì đau như búa bổ. Tôi loạng choạng lần từng bước xuống lầu, nhưng khi chỉ còn 3 bậc nữa bỗng nhiên mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại…và rồi tôi ko còn biết gì nữa…